Chương 32: Chịu nhận lỗi

"Lớn mật!"

"Càn rỡ!"

"Cẩu vật, dám đối với công tử nhà ta nói chuyện như vậy? Ta nhìn thấy ngươi giống như chán sống rồi!"

Tô Hàn vừa nói dứt lời , trong nháy mắt , đám người sau lưng Liên Ngọc Trạch lập tức hét to, vây xung quanh Tô Hàn lại.

"Tô Hàn, ngươi đúng là có khẩu khí thật lớn nhỉ, coi nơi đây là Tô gia ư?"

Liên Ngọc Trạch chậm rãi đi đến trước mặt Tô Hàn , hai con mắt nhìn chằm chằm Tô Hàn, cười lạnh nói: "Ta không đi đấy, ngươi có thể làm gì ta? Còn dám động thủ với ta? Ngươi thử một chút?"

Hắn nghĩ Tô Hàn nhất định không dám ra tay, dù sao đây cũng là Tiêu gia, phụ thân hắn lại là khách khanh cường đại nhất Tiêu gia, dưới một người, trên vạn người, Tiêu Hành Sơn đều phải đối với phụ thân hắn khách khí một chút.

"Ta cho ngươi thêm một cơ hội, cút nhanh lên." Tô Hàn lãnh đạm nói.

"Ha ha ha, cho ta một cơ hội nữa?"

Liên Ngọc Trạch cười to, xoay chuyển lời , âm u nói: "Tô Hàn, ta ngược lại thật ra còn muốn cho ngươi một cơ hội, ở dưới háng của ta chui qua, về sau không cho phép quấy rầy Tiêu Vũ Nhiên nữa, thì hôm nay ta có thể buông tha cho ngươi một lần!"

"Ba!"

Hắn vừa nói xong thì Tô Hàn đột nhiên đưa tay, một bạt tai liền rơi xuống mặt của Liên Ngọc Trạch.

Liên Ngọc Trạch nhất thời liền ngẩn ngơ.

"Ngươi, ngươi dám đánh ta?"

Sau một lúc, Liên Ngọc Trạch rốt cục cũng kịp phản ứng: "Ngươi cái đồ phế vật, thế mà lại dám đánh ta?"

Tô Hàn hừ lạnh một tiếng, không nói hai lời, lại một lần nữa ra tay đem cổ Liên Ngọc Trạch bắt lấy, hướng phía xa đằng kia quăng ra.

Thân ảnh của Liên Ngọc Trạch, liền bị ném cao tới bốn năm mét.

Bước chân của Tô Hàn chạm xuống mặt đất, thân ảnh xoay chuyển mà bay lên, tại trên không , chân phải đá ra một cước, giống như là đá bóng, bịch một tiếng đá vào ngưc của Liên Ngọc Trạch!

"Bành!"

Một tiếng vang truyền ra, thân ảnh của Liên Ngọc Trạch chấn động, chợt bắn ra máu tươi, bay tung tóe ra ngoài.

"Tô Hàn, ngươi đây là muốn chết!"

Những tên chó săn của Liên Ngọc Trạch vẻ mặt hoàn toàn biến đổi, Tô Hàn ra tay thật sự là quá nhanh, nhanh đến mức bọn hắn căn bản là không phản ứng kịp.

"Ai dám động đến ta, ta phế tu vi của người đó!"

Tô Hàn ánh mắt như là lưỡi dao, quét qua những người này.

Những người này chẳng qua cũng là Long Mạch cảnh mà thôi, nhưng lại mở ra rất ít long mạch, cho nên mới cam tâm tình nguyện làm chó săn cho Liên Ngọc Trạch.

Thực tế mà nói, tu vi của Liên Ngọc Trạch cao rất nhiều, đã là Long Huyết cảnh sơ kỳ.

Bọn hắn có động tay, thì đều có thể bị Liên Ngọc Trạch đánh thành một bộ dạng khó coi, bây giờ đối mặt với Tô Hàn bọn hắn mà đi lên thì cũng là bị đánh mà thôi.

"Trở về nói cho cha hắn biết, nếu hắn chịu đến chỗ ta nhận lỗi thì ta sẽ tha, bằng không , nếu gặp hắn một lần, ta sẽ đánh hắn một lần!"

Thân ảnh Tô Hàn từng bước rời khỏi chỗ này, giọng nói lạnh lùng chậm rãi truyền đến.

"Chịu nhận lỗi? Bảo khách khanh hướng ngươi chịu nhận lỗi?"

"Hừ, ngươi thật đúng là muốn chết!"

Những đám chó săn kia trong lòng hừ lạnh, nhưng bên ngoài cũng không dám nói một chữ.

Coi như Tô Hàn không nói, bọn hắn trở về cũng sẽ đem việc này nói cho Liên Trùng Đích, tuy nhiên theo bọn hắn nghĩ, việc này về sau, cũng không phải chịu nhận lỗi về việc này.

"Liên công tử, ngươi không sao chứ?" Có người tiến lên đỡ Liên Ngọc Trạch.

"Cút ngay, một đám phế vật!"

Liên Ngọc Trạch nghiến răng nghiến lợi, vẻ mặt dữ tợn nói: "Dìu ta trở về, ta nhất định phải nói phụ thân giết cái tên cẩu vật này!"

. ..

"Phụ thân!"

Sau khi về nhà, Liên Ngọc Trạch trực tiếp phun một ngụm máu tươi, cũng không biết là cố ý, hay là thật sự bị thương nặng như vậy.

Ở trước mặt hắn, đang đứng là một nam tử trung niên, thấy được bộ dáng này của Liên Ngọc Trạch, lập tức đi lên phía trước.

"Chuyện gì xảy ra?" Liền hướng mấy tên đằng sau hỏi.

"Phụ thân, ngươi nhất định phải báo thù cho ta !"

Liên Ngọc Trạch liền kêu khóc nói: "Cái tên cẩu vật Tô Hàn kia, thấy ta không vừa mắt, trực tiếp liền hướng ta mà động thủ, ta nói cho hắn ngươi là phụ thân của ta, nhưng hắn căn bản không nghe, mà ra tay càng ngày càng hung ác, một cục tức này, nhi tử nuối không trôi a!"

"Tô Hàn?"

Liên Trùng Đích nhướng mày, hắn không phải người ngu, biết con trai của mình là có cái đức hạnh gì, ỷ vào địa vị của thân phận mình, vẫn luôn tại Tiêu gia ngang ngược càn rỡ.

Không để ý đến Liên Ngọc Trạch, Liên Trùng Đích liền nhìn về phía những người khác: "Các ngươi nói đi, đến cùng là xảy ra chuyện gì?"

"Công tử nói không sai, Tô Hàn kia vô duyên vô cớ tìm công tử gây phiền phức, còn cảnh cáo công tử, không cho phép đến gần Nhị tiểu thư, còn bảo ngài tới cửa chịu nhận lỗi với hắn, bằng không, nếu hắn thấy công tử một lần, đánh công tử một lần!" Có người vội vàng nói.

"Đánh rắm!"

Liên Trùng Đích liền vung tay đánh một cái trên mặt người này : "Ngọc trạch có cái đức hạnh gì, ta còn có thể không biết? Các ngươi còn dám giấu diếm, ta liền phế bỏ đám người các ngươi!"

"Phụ thân, sự thật là như thế a!" Liên Ngọc Trạch giật nảy mình.

"Ngươi câm miệng cho ta!"

Liên Trùng Đích trừng mắt mắt nói:

"Ta đã sớm khuyên bảo ngươi, nơi này là Tiêu gia, cha ngươi chỉ là khách khanh mà thôi, làm việc gì nhất định phải cẩn thận! Trước đây còn chưa nói, lần này ngươi vậy mà trêu chọc đến Tô Hàn , ngươi có biết hắn là ai không? Ngươi có biết hắn mạnh bao nhiêu không? Ngươi nếu không phải là con trai của ta, lão tử thật muốn dùng một bàn tay bóp chết ngươi!"

"Chuyện này. . ."

Liên Ngọc Trạch lúc này nhất thời ngơ ngẩn cả người, phụ thân không phải là hết sức bao che khuyết điểm sao? Làm sao mà hôm nay biến thành bộ dáng này rồi?

"Đến cùng chuyện gì xảy ra, mau nói cho ta đi!" Liên Trùng Đích lại nói.

"Đúng, đúng, công tử trêu chọc Tô Hàn trước."

Có người thấp giọng nói: "Tuy nhiên công tử cũng không gì là quá phận, chỉ là không hy vọng Tô Hàn đến gần Nhị tiểu thư, lại không nghĩ rằng Tô Hàn vậy mà cuồng vọng như vậy, trực tiếp liền động thủ."

"Nghiệt tử!"

Liên Trùng Đích tức giận nói: "Tô Hàn đã dự định là phu quân của Nhị tiểu thư, ngươi trêu chọc hắn làm cái gì? Dùng thực lực của Tô Hàn, động tay một cái có thể giết mười cái mạng của ngươi!"

"Hắn cũng chỉ là Long Mạch cảnh a, mà lại cũng không có bối cảnh mạnh. . ." Liên Ngọc Trạch thầm nói.

"Ba!"

Liên Trùng Đích trực tiếp cho hắn một bạt tay, chợt hừ lạnh một tiếng, trực tiếp đi ra khỏi phòng.

Lần trước Tô Hàn ở phòng nghị sự bộc phát ra hai mươi đầu long mạch, hắn cũng tận mắt nhìn thấy.

Luận thực lực mà nói, Tô Hàn mặc dù chỉ là Long Mạch cảnh, nhưng bằng hai mươi đầu long mạch này, có thể dễ dàng đánh được Liên Ngọc Trạch bộ dạng Long Huyết cảnh này, hộ vệ của con trai Trần gia là Long Huyết cảnh trung kỳ kia, cũng là bị Tô Hàn đánh giết.

Bối cảnh của hắn sao?

Hiện tại, Tô Hàn thật sự là không có bối cảnh gì, ai cũng cho là hắn dựa vào Tiêu gia.

Nhưng hắn biết, nếu như Tô Hàn nguyện ý, thì ít nhất cũng sẽ có bảy tông môn trở lên tới nhận Tô Hàn làm đệ tử, đến lúc đó, đừng nói không chỉ là một khách khanh như hắn, mà cả toàn bộ Tiêu gia, thậm chí là Hàn Vân tông, cũng không một chút dám càn rỡ!

Tại trước cổng chỗ Tô Hàn ở, Liên Trùng Đích mang theo tất cả năm túi đồ đứng ở chỗ này.

Hắn đi tới chỗ này làm không ít người nhìn thấy, hơi nghi hoặc (khó hiêu) một chút.

"Liên Trùng Đích khách khanh đứng ở chỗ này làm gì vậy?"

"Ồ, những thứ trong bao giống như đều là linh vật."

"Liên Trùng Đích khách khanh sắc mặt. . . giống như không được tốt a."

Liên Trùng Đích ở Tiêu gia là khách khanh cường đại nhất , toàn bộ người của Tiêu gia đều biết hắn, tất cả mọi người nghi hoặc, Liên Trùng Đích đứng ở trước cổng chỗ Tô Hàn đang ở làm gì?

Mà lúc này, Liên Trùng Đích thở sâu, cuối cùng cũng mở miệng.

"Tô Hàn công tử, nghịch tử nhà ta có mắt mà như mù, vậy mà trêu chọc phải ngài, Liên Trùng Đích ta đến đây nhận lỗi, mong rằng Tô Hàn công tử có thể tha thứ."