- Nhím Răng nanh, nhiều...nhiều nhím răng nanh như vậy!
- Trời ạ, cái này phải tới gần mấy trăm đầu ?
- Còn có Độc Nhãn Thằn TLằn, Hỏa Diễm Mã, Bạch Tuyết Yêu mãng. . . Làm sao có thể nhiều yêu thú nhất giai như vậy?
Đám người nhìn thấy rõ ràng, vô số yêu thú đang lao nhanh đến phía này, tiếng lao nhanh giống như là biển gầm, phô thiên cái địa.
- Không đúng, còn có yêu thú cấp hai!
- Đúng rồi, là Ngân Nguyệt Thanh Lang, còn có Đại Địa Thương Hùng.
- Làm sao có thể, yêu thú cấp hai bên trong còn có Tam Vĩ Yêu Hầu nữa sao?
- Chạy mau, chạy!!!
Mọi người sắc mặt cuồng biến, đội hộ vệ tuy nói chỉ có Tô Hàn, Tô Minh Hiên cùng Tô Minh Huy ba người là Long Mạch cảnh, những người khác là Long Huyết cảnh , có thể so sánh với yêu thú cấp hai.
Nhưng nhiều như vậy yêu thú cấp hai, bọn hắn há có thể là đối thủ?
Mà nếu trong chiến đấu cùng cấp, yêu thú so với nhân loại đều mạnh hơn, một đối một đều khó mà chiến thắng, huống chi về số lượng còn kém nhiều như vậy?
Mấu chốt nhất là, trong đó còn có yêu thú cấp hai đỉnh tiêm Tam Vĩ Yêu Hầu, loại yêu thú tầng thứ này, Bàng Thanh cũng không phải là đối thủ!
- Chết rồi, chúng ta đã đi quá sâu!
Bàng Thanh vẻ mặt âm trầm, thấy nhóm lớn yêu thú đang lao nhanh đến, không khỏi mắng một câu.
- Làm sao bây giờ? Nhiều yêu thú như vậy?
Tô Minh Hiên cùng Tô Minh Huy sắc mặt trắng bệch, bọn hắn chưa từng thấy loại tràng cảnh kinh khủng như vậy, vẻn vẹn chỉ uy thế thôi, liền khiến hai người bọn họ hoảng hốt tới cực điểm.
- Nhanh lên!
Hồ Phong cùng Trương Hải hai người đều vọt tới, một phát bắt lấy hai người Tô Minh Huy, dùng tốc độ cực nhanh lao đi.
Bàng Thanh nắm lấy Tô Hàn, Tô Hàn cũng không phản kháng.
Mặc dù cảnh giới hắn còn có đấy, nhưng chỉ là giới hạn trong công kích mà thôi, loại tốc độ và phòng ngự này, vẫn phải dựa vào thực lực bản thân.
- Không tốt, sắp đuổi tới rồi!
Chạy trốn được một lát, Bàng Thanh sắc mặt đại biến, bởi vì nhóm lớn yêu thú cách bọn họ không xa, cũng chỉ vài trăm mét mà thôi.
Nhanh chạy đi! Hồ Phong quát.
Quang minh ngay ở phía trước, nhưng mà có chút không còn kịp rồi.
Bàng Thanh răng khẽ cắn, quát:
- Các ngươi mang theo Tô Hàn công tử đi, ta tới đoạn hậu!
- Không được!
Hồ Phong cùng Trương Hải đôi mắt đều đỏ lên, bọn hắn theo Bàng Thanh thời gian dài như vậy, tình cảm tự nhiên cực sâu.
Lưu lại đoạn hậu?
Chẳng qua là chịu chết mà thôi!
-Nhanh lên! ! !
Bàng Thanh quay đầu nhìn về phía Hồ Phong: Cho dù là chết, cũng phải giữ được tính mệnh ba vị công tử!
_ Cho dù là chết, cũng phải giữ được ba vị công tử tính mệnh!
- Đại ca!
- Không có thời gian, nhanh cút cho ta! ! !.Bàng Thanh gầm thét.
Hồ Phong cùng Trương Hải trong đôi mắt tràn ngập nước, cảm thấy bất lực, nắm lấy Tô Hàn liền muốn ly khai.
- Các ngươi đi trước. Tô Hàn thân ảnh lui lại một bước, bình tĩnh nói.
- Cái gì? !
Trương Hải thấy vậy, cả giận nói: - Tô Hàn công tử, ngươi cũng đừng làm cho chúng ta loạn thêm!
Tô Hàn không để ý tới hắn, mà nhìn về phía Bàng Thanh, mỉm cười:
- Hắn là Khách khanh Tô gia, ta tất nhiên không thể trơ mắt nhìn hắn chết.
- Tô Hàn công tử, đừng có khoe khoang!. Bàng Thanh vội la lên.
Hắn hiểu được, chính mình lưu lại cũng chẳng qua là tử vong mà thôi, nhưng ít nhất hắn có thể kéo dài một chút thời gian, cho đám người Tô Hàn giết ra một con đường sống.
Thế nhưng Tô Hàn bây giờ lại không đi?
- Tô Hàn công tử!!!. Hồ Phong cùng Trương Hải cũng mở miệng.
- Các ngươi đi trước. Tô Hàn nói.
- Đừng để ý tới hắn, hắn nguyện ý chịu chết thì để hắn lại nơi này đi! Tô Minh Hiên hô.
Hắn thật sự bị dọa cho phát sợ, ở lại đây, sợ rằng sẽ bị bầy yêu thú kia đạp cho thành thịt nát!
- Tô Hàn công tử cũng là vì chúng ta! Hồ Phong cắn răng nghiến lợi nói.
Giờ này khắc này, hắn đối với hai người Tô Minh Hiên cùng Tô Minh Huy này, thật sự chán ghét tới cực điểm.
- Im miệng!
Tô Minh Hiên quát: - Hồ Phong, ngươi dám nói với ta như vậy? Ta cho ngươi biết, vợ con ngươi đều ở Tô gia ta, nếu chúng ta xảy ra chuyện gì, ngươi cũng đừng hòng khá hơn!
- Ngươi!
Hồ Phong cơn giận dữ trong lòng dâng lên, nhưng nghĩ tới thê tử của mình cùng hài tử, hắn vẫn cắn răng, cùng Trương Hải mang theo hai người Tô Minh Hiên, Tô Minh Huy, dùng tốc độ cao phóng đi hướng ra phía bên ngoài
- Tô Hàn, ta chỉ vẻn vẹn là một tên khách khanh Tô gia mà thôi, ngươi sao phải gì vì ta mà khiến tính mệnh gặp nguy hiểm. Bàng Thanh thở dài nói.
Giờ phút này, nơi này chỉ còn lại hai người hắn cùng Tô Hàn.
"Mệnh của ta là mệnh, mệnh của ngươi không phải là mệnh sao?
Tô Hàn cười nói: - Huống hồ, chúng ta cũng không nhất định phải chết.
- Ai. . .!
Bàng Thanh hít một tiếng, chợt trong lòng dân trào lên hào khí.
- Ha ha ha, có đệ nhất thiên tài Tô gia bồi tiếp ta, quả thật Bàng Thanh ta đời này sống không uổng!
- Đáng tiếc hai người Tô Minh Hiên cùng Tô Minh Huy, cùng công tử so sánh, quả thực là cách nhau một trời một vực!
- Đó bất quá là hai tên phế vật mà thôi, sau khi trở về, ta tự nhiên sẽ dậy dỗ bọn họ.
Tô Hàn nói: - Ngươi bây giờ mục đích chủ yếu, không phải đánh giết yêu thú, mà là tranh thủ có thể sống sót, chỉ cần có thể tranh thủ thời gian đợi ta, chúng ta liền có thể ra ngoài! 10 phút sau, ở đây bên trong tụ hợp.
- Tốt!
Bàng Thanh gật đầu.
- Ầm ầm ~
Hai người trong lúc nói chuyện, vô số yêu thú cũng rốt cục giẫm lên bụi đất ngập trời, đi tới phía trước hai người.
Khoảng cách gần vô cùng, hai người mới thấy rõ, ánh mắt những yêu thú kia vậy mà đều đỏ tươi, tựa như có một tầng sương máu ngăn ở trước mặt chúng nó, để chúng nó mê loạn tâm trí vậy.
Một cái chớp mắt này, Tô Hàn cũng không lo được lo mất nữa, Bàng Thanh nếu là số tốt, sẽ tiếp tục sống.
- Hưu!
Tô Hàn bước chân dậm xuống mặt đất, thân ảnh hóa thành lưu quang, thẳng tới bên phải mà phóng đi.
- Rống!
Phía trước nhất là những con nhím răng nanh lập tức hướng về phía Tô Hàn phóng đi, răng nanh vàng lộ ra bên ngoài tràn ngập dữ tợn.
Ở phía sau Nhím Răng Nanh, còn có số lượng lớn yêu thú cấp hai, giống như Ngân Nguyệt Thanh Lang, Đại Địa Thương Hùng, thậm chí đỉnh phong nhất Tam Vĩ Yêu Hầu.
Bọn yêu thú chia làm ba nhóm, giống như là nhận được chỉ huy, một nhóm thẳng hướng Tô Hàn, một nhóm thẳng hướng Bàng Thanh, một nhóm cuối cùng, cũng là nhóm có số lượng nhiều nhất, thì vẫn như cũ hướng về phía đám người Hồ Phong mà đuổi theo.
Bất quá vào lúc cùng yêu thú tách rời, cũng cho đám người Hồ Phong tranh thủ một chút thời gian.
- Yêu thú sao?
Tô Hàn thời điểm lao nhanh, quay đầu nhìn về phía những yêu thú kia
- Ở kiếp trước, Tô hàn ta đạp lên từng đống thi cốt, thành tựu Yêu Long Cổ Đế, không nghĩ tới ở kiếp này lần đầu tiên đại khai sát giới, lại là ở trên thân yêu thú.
- Oanh!
Thời điểm âm thanh rơi xuống, áo bào Tô Hàn chấn động, phảng phất có tiếng gió phần phật vang lên.
Ở trên người hắn, 8 đường kinh mạch hoàn toàn bộc phát ra, một đoàn khí tức mạnh mẽ, trực tiếp truyền ra!
- Chết!
Tô Hàn bỗng nhiên hét to, trong tay chẳng biết lúc nào xuất hiện môt cây chủy thủ, mặt trên cái chùy thủ còn có một sợi kim tuyến.
Hắn trực tiếp đem chủy thủ ném ra ngoài, cây chùy thủ lao nhanh, so với trường thương trước đó không biết nhanh hơn bao nhiêu lần, chùy thủ trực tiếp từ trong cơ thể Nhím Răng Nanh xuyên qua!
- Trở về!
Tô Hàn mở miệng, trong tay kéo kim tuyến một cái, cây chùy thủ lập tức bay trở về.
Chỉ bất quá, thời khắc này phía trên chùy thủ, còn cắm tinh thể màu vàng kim cùng một chỗ.
Đúng là tinh hạch của Nhím Răng Nanh, cũng được xưng là yêu tinh!
Tô Hàn không chút do dự, cũng không chê bẩn, một ngụm đem yêu tinh nuốt xuống.