Chương 1: Kí ức của hận thù

- Từ hôm nay, Tiểu Thuần sẽ là em của các con.

  • Nhường emmột tí thì có sao. Hư quá rồi đấy.

  • Là anh cả mà như thế à? Đã thế thì không cần sinh nhật gì nữa!

  • Biến khỏi nhà mau, tao không có đứa cháu như mày.

  • Xin lỗi mọi người!

    " Kíttt...Rầm! "

    " Hộc...hộc...hộc...hộc..."

    Như Ngọc bật tỉnh dậy, nhìn lại điện thoại, mới có 3 giờ sáng. Cô lau đi mồ hôi rồi xuống nhà. Nghĩ lại giấc mơ đáng sợ khi nãy, cô tự cười:

  • Hừ, đáng chết!

    Sáng hôm sau, cô cứ thế đến trường mà chẳng buồn ăn sáng. Bước vào trường, ngày nào cũng phải đối diện với cái cảnh học sinh đứng chen chúc ở cổng để nhìn cô - nữ sinh tuổi 15 đồng thời là nữ thần trong toàn học sinh của trường.

  • Dẹp hết ra mau!

    Giọng nói quyền lực vang lên làm mọi người giật mình tản ra. Cô đã quá quen với cái giọng đanh đá đó, liền đi đến:

  • Tiểu Linh Nhi của tao, mày có thể thôi ngay cái giọng đó được không? Tao mỗi lần nghe là tổn thọ mất mấy năm đấy!

  • Nói thế chứ chẳng phải mày còn đáng sợ hơn sao. Hôm trước có mấy đứa lớp 6 cứ bâu hết cửa lớp mình mà mày chỉ liếc nhẹ 1 cái tụi nó đã mất cả hồn vía rồi.

    Như Ngọc câm nín không biết nói gì với cô bạn của mình. Nhìn đi nhìn lại vẫn thấy thiếu, liền hỏi:

  • 2 con điên kia đâu rồi!

    "Bốp"

    Tô Dược từ sau xuất hiện đập mạnh tay vào lưng Như Ngọc 1 cái làm cô quay ra hét:

  • Mày điên thật à? Bố mày làm gì mày chưa?

  • Con mẹ nó, uổng công tao chơi với mày bao nhiêu năm mà giờ mày bảo ai điên đấy hả con kia. Có tin tao cắt áo đoạn tuyệt quan hệ với mày không?

    Giai Dĩnh bật cười nghe màn rap diss của Tô Dược:

  • Cắt tóc nghe còn hiểu chứ cắt áo là thể loại gì?

  • Ngu thế, cắt tóc là của vua chúa với nhau, mình hạng dân thường cắt áo thôi. - Vân Linh giải nghĩa.

    " Reeng...reeng..."

  • Chết cha, vào lớp rồi. Chạy nhanh mấy đứa. Tiết đầu là của bà cô khó tính đó!

    Cả 4 người chạy vội lên lớp rồi thay đồng phục Thể dục. Sau khi xếp hang sau, giáo viên lên tiếng:

  • Hôm nay lớp chúng ta sẽ có học sinh mới. Đúng ra sẽ để giáo viên chủ nhiệm giới thiệu nhưng tiết đầu là Thể dục nên cô giới thiệu luôn. À, bạn ấy kia rồi!

    Cả lớp nhìn theo hướng chỉ, liền bụm miệng cười nhìn nhau:

    "Mé, thể loại gì đây?"

    "Cái bộ đồng phục rõ đẹp thì không mặc, đi mặc váy!"

    "Thể loại này mà học Thể dục thì có Drama để xem đấy!!"

    "Son với phần đánh đậm phết đấy, nhìn rõ luôn kìa."

                                                 < Đã bỏ 7749 lượt comment >
    

    Bước vào chỗ, cô ta đã kênh kiệu lên giọng:

  • Tên của tôi là An Tiểu Thuần, là tiểu thư của An gia.

    "Cái gì?"

    Như Ngọc khựng lại. Cái tên không thể nào quen thuộc hơn, cái tên cô căm hận nhất trên đời. Cô nghĩ thầm:

    "Vậy mà lại gặp mày trong hoàn cảnh này!"

    Giai Dĩnh dường như hiểu được nụ cười ẩn ý của cô:

  • Là cô ta sao?

  • Đúng rồi còn gì, cái mặt trông đã ghét. - Tô Dược khó chịu lên tiếng.

    Vân Linh nhìn cô ta, giới thiệu mà cứ như là khoe gia sản vậy:

  • Hừ, cứ chờ ngày Như Ngọc được lấy lại danh phận xem cô ta còn ngóc đầu lên được không!

    Như Ngọc nhìn mấy đứa bạn cười khổ. Mình là người trong cuộc không nói gì thì thôi, đằng này những đứa chẳng liên quan lại cứ thích xen vào:

  • Bọn mày hết việc à? Đây là việc nhà tao đấy!

    Giáo viên quay xuống chỗ bọn họ, nói một câu quen thuộc:

  • Tứ đại cô nương, xin mời ra khỏi hàng.

    "Biết ngay mà!"

    Cả lớp ai cũng đoán trước được chuyện này bởi tiết nào mà 4 người đó chả phải đứng. Sau khi xếp hàng xong cho cô ta lại phải đợi thêm 15' nghe giảng nữa rồi mới được về chỗ. Mà cái bọn cùng khối rảnh quá hay sao mà lúc nào cũng chen chúc trên hành lang nhìn xuống, đặc biệt chú ý tới 4 đứa con gái bị đứng phạt. Lại nghe tin có học sinh mới liền ùa ra xem rồi bắt đầu bàn luận:

  • Ê, tụi bay, học sinh mới là nữ kìa!

  • Đâu đâu, tránh ra tao xem với.

  • Đệt, thế này mà cũng khoe?

  • Cô ta với Như Ngọc thì sao ta?

  • Còn phải hỏi, tất nhiên là thua nhiều rồi!

  • Não cô ta vấn đề à mà mặc váy đi học.

  • 15 tuổi rồi đẫy.

  • Lớp A sao, An Tiểu Thuần, hưmmm...

                ...v.v...
    

    Cả lũ cứ bàn tán điên đầu cho tới khi giáo viên rút thước ra mới chịu thôi. Duy chỉ có một người không ai dám động đến đó là Dạ Thiên Lăng, con trai cưng của Dạ gia, thiếu gia nhà tài phiệt Dạ Thiên. Cậu đứng đó nhìn Tiểu Thuần một lúc rồi đi xuống kéo tóc cô ta:

    • Sao mày lại ở đây? Ngôi trường này là nơi mày tùy tiện ra vào sao?

    • Á, anh, đau em,...là ông nói ngôi trường này là nhà chúng ta mà,...thả em ra...

Cô ta giãy giụa nhưng Thiên Lăng càng nắm chặt:

  • Nhắc cho mày nhớ, ngôi trường này là của Dạ Phong, không liên quan gì đến ông già đó. Với lại, Dạ Phong chỉ có một đứa em gái duy nhấ, Nam Cung Như Ngọc!

Nói rồi cậu bỏ đi. Mọi người xung quanh bắt đầu bàn tán:

  • Vậy là sao nhỉ?

  • An gia có liên quan tới Nam Cung gia sao? Cả Dạ gia nữa?

  • Mày đúng là không biết gì. Dạ thiếu gia là cháu ngoại của Nam Cung lão gia. 13 năm trước, Nam Cung lão gia đột nhiên nhận nuôi gia đình An Tiểu Thuần. Nhưng có vẻ sự xuất hiện của cô ta không được lòng của những đứa cháu của ông. Họ chỉ coi Nam Cung tiểu thư là người em gái duy nhất thôi. Thân phận cô ấy bí ẩn lắm, nghe nói là khi gia tộc khủng hoảng cô ấy đã được đưa vào cô nhi viện giờ vẫn chưa có tung tích. À đúng rồi, còn chuyện này nữa, người cháu trưởng của Nam Cung lão gia, ừm, là Trần thiếu gia Trần Tinh Nam, thường xuyên xung đột với ông ấy. Ngày sinh nhật 20 tuổi rất quan trọng của Trần thiếu nhưng Nam Cung lão gia lại theo mong muốn của An Tiểu Thuần tổ chức cho cô ta mặc dù 2 người sinh cách nhau tận 3 tháng. Trần thiếu gia tức giận mới cãi nhau với Nam Cung lão gia rồi còn suýt ném cô ta xuống hồ bơi gần đó. Nam Cung lão gia vì tức giận nên đã một tay đánh luôn đứa cháu của mình. Trần thiếu gia vì phẫn quá mà bỏ ra khỏi nhà và bị xe tông mà mất. Từ đó trong nhà các anh chị em không một ai ưa cô ta cả.

  • Ra vậy. Mà tao nghe nói đời cháu của Nam Cung lão gia chỉ có mỗi một người cháu gái duy nhất, đúng thật lạ!