Chương 28: Chương 28

Lối mòn của quá khứ

Khánh Nam dừng xe trước ngôi nhà của Vũ - ngôi nhà mà cô đã từng lớn lên. Cô đi rồi, nhưng bước chân anh vẫn đều đặn đến đây, để thắp hương cho cha mẹ cô hàng tháng. Anh tự cho đó là một trách nhiệm mà bản thân anh phải làm cho tốt. Anh đặt bó hoa lên bàn thờ và bắt đầu thắp hương rồi cắm lên hai bát hương bên trên.

- Chú Khánh- Anh lẩm bẩm- Cháu không thể chăm sóc cho cô ấy như đã hứa với cô chú rồi. Cháu cũng không ngăn được bước chân cô ấy rời xa cháu. Cháu xin lỗi.

Anh đứng tần ngần mãi trước hai tấm di ảnh đó như một đứa trẻ đang đứng hối lỗi, rồi anh nói với Việt- người anh đã kéo đi cùng đến đây.

- Cô chú ấy là bạn thân của ba mẹ tôi. Tôi và con gái họ từng yêu nhau... Đó là quãng thòi gian đẹp nhất mà tôi từng sống.

- Hóa ra cậu chính là người đó à?- Việt nói một câu khiến anh phải giật mình quay lại.

Phía sau anh, Việt vẫn đang nhìn chằm chằm vào hai tấm di ảnh, mặt anh ta hơi tái đi.

- Anh bị sao thế? Trông mặt anh sợ quá!- Nam lo lắng hỏi.

- Trái đất quả là tròn. Thì ra người đó chính là cậu.

- Người nào?

- Cậu chính là người mà Diệu Hư hay nhớ tới, chính là cậu?

- Diệu Hư?- Khánh Nam giật mình, đôi lông mày của anh giờ đã cau tít lại.- Khoan đã, anh nói rõ hơn được không? Tôi chẳng hiểu gì cả.

- Hai người này giống hệt với hai người trong bức ảnh mà Diệu Hư đặt ở chùa. Cô ấy nói họ là ba mẹ của cô ấy, đã qua đời vì tai nạn. Cô ấy muốn vào chùa để đọc kinh cầu khấn cho họ nhanh được đầu thai sang kiếp khác.

- Sao?- Khánh Nam nói như hét, và anh túm chặt lấy vai Việt- Anh nói gì? Anh nói Vũ chính là cô Diệu Hư đang tu ở chùa Pháp Thiên đó sao?

- Cô ấy tên là Phượng Vũ.

Một cái gì đó đau điếng rớt cả lên người Nam khiến anh ngạt thở. Anh loạng choạng lùi lại phía sau vài bước và rồi tì người hẳn vào thành một ngôi mộ khác.Tim anh đập loạn lên trong lồng ngực. Tại sao số phận cứ đùa với anh như vậy? Tại sao anh không thể gặp cô dù đã ở rất gần cô?

Việt kể cho anh nghe anh ta đã gặp và quen cô như thế nào, rồi cô đến chùa Pháp Thiên ra sao, càng kể anh càng thấy đau, càng muốn hét thật lớn lên, chứ không lồng ngực của anh sẽ vỡ ra mất.

Anh, cuối cùng, đã tìm được cô, nhưng theo cái cách mà anh không bao giờ dám nghĩ đến. Cô rồi sẽ ở ngay trước mặt anh đó, nhưng mà xa vời đến mức anh có nằm mơ cũng không bao giờ thấy được. Anh nhớ như in hình ảnh của sư cô Diệu Thanh, và rồi sẽ có cả hình ảnh của một Diệu Hư y như thế.

- Giờ thì muộn rồi.- Việt lắc đầu thở dài- Chính tai cậu cũng nghe sư cô nói rằng Diệu Hư đã chính thức vào cửa Phật. Còn cậu thì ngày mai đã cưới rồi. Hai người cũng đã kí tên vào tờ đăng kí kết hôn, cậu không thể thay đổi được gì đâu. Có lẽ cũng là số phận, rõ rang cậu đến đó hai lần mà không gặp được cô ấy.

- Được rồi... Tôi hiểu ý anh...- Nam chậm rãi đáp- Ý anh là tôi không cần phải chạy ngay vào đó chứ gì? Thôi đi về đã...

- Cậu không sao đấy chứ?- Việt giật mình hỏi.

- Tất nhiên là tôi không sao.- Nam nhún vai một cách bình thường nhất.- Nhưng giờ tôi cần một ly rượu. Anh muốn đi uống với tôi chứ?

- Tôi phải về đưa Vân và mẹ cậu đi đến vài chỗ.- Việt lắc đầu.

- Không sao. Tôi sẽ đi một mình.

Khánh Nam biến mất từ phút đó. Bữa tiệc tối hôm ấy anh vắng mặt. Ba mẹ anh phải cáo lỗi với mọi người vì lý do anh có chút bận không thể đến được. Chỉ có họ, Việt và Sang biết anh không hề bận gì cả vì anh thậm chí đã tắt máy và để xe ô tô ở nhà.

Người tìm ra anh là chú Trung, người chú, người bạn, người đồng hành tốt bụng luôn theo sát bước chân anh bấy lâu nay, khi anh đang ngồi thu lu trong một góc tối ở quán cafe Jimmy. Hiện quán đang trong thời gian sửa chữa nên không ai nghĩ rằng anh sẽ đến đây.

- Ngày mai lấy vợ rồi mà giờ còn ngồi đây à chàng trai?- Chú vỗ vai anh một cách thân mật.

Khánh Nam ngước mắt lên, đôi mắt lờ đờ, bên cạnh anh, ba chai whisky giờ chỉ còn lại vỏ rỗng. Anh nấc lên một tiếng rồi cười đầy vẻ chua chát và mệt mỏi:

- Bữa tiệc xong rồi à chú?

- Ừ, nhân vật chính không có mặt thì tiệc cũng nhanh tàn thôi.- Chú ngồi bệt ra, duỗi chân một cách thoải mái cạnh anh.

- Cháu xin lỗi.

- Vì chuyện gì?

- Cháu hèn quá!

- Đó không phải là hèn. Đó là mù quáng. Cháu có thể là người đàn ông dày dạn trên thương trường, nhưng trong tình cảm cháu lại quá non nớt nên mới để bị nó chi phối nhiều đến thế.

- Nói đúng hơn cháu là một thằng thất bại trong tình trường đúng không chú?

- Dùng từ đó chú nghĩ là quá nặng.- Trung lắc đầu nhìn chàng thanh niên mà anh đã coi như con đẻ của mình bao năm nay.

- Chú uống không?

- Không... Và chú nghĩ cháu uống như thế cũng đủ rồi.

- Thế mà cháu chẳng say được... Chẳng quên được chú ạ!

- Cháu uống giỏi như ba cháu đấy.- Trung cười nửa đùa nửa thật.

- Cháu còn kém ba cháu nhiều lắm chú ạ! Thực sự thì đó là một khoảng cách rất xa.

- Mặc dù cháu giống ba cháu, nhưng tính tình cháu lại giống mẹ cháu nhiều hơn, nên cháu dễ gần hơn ba cháu khi xưa.

- Ngày xưa ba cháu yêu cô My Vân hả chú? Họ đã suýt cưới nhau à?

- À, nói lại chuyện cũ, có một chuyện thật trùng hợp là ngày đó, cũng vào buổi tối trước ngày thành hôn của ba cháu với cô Vân, ba cháu cũng biến mất như thế này này. Chú cũng đi tìm anh ấy, rồi bọn chú uống rượu với nhau, nói chuyện với nhau đến tận sáng.

- Rồi sao nữa ạ?- Khánh Nam buông cốc rượu xuống vẻ chăm chú.

- Ba cháu rời khỏi quán rượu trước khi chú tỉnh lại và khi chú nhận được tin thì ba cháu đã ở tận bên Anh rồi.

- Nhưng cháu không thể làm thế đúng không chú? Cháu không thể làm thế với Sang đúng không ạ?

- Ừ, nếu cháu thực sự là một người đàn ông thì có lẽ cháu không nên làm như thế. Nhưng khi đó ba cháu làm vậy là đúng. Còn bây giờ mọi chuyện khác xưa rồi. Cháu với Vũ xa nhau không phải do hiểu lầm mà là thực sự có quá nhiều rào cản.

- Cháu biết Vũ đang ở đâu chú ạ!

Trung ngẩng đầu nhìn Nam, nơi khóe mắt lúc này đã long lanh một giọt nước mắt.

- Thôi nào chàng trai...- Chú Trung vỗ nhẹ lên vai anh- Mạnh mẽ lên nào. Chẳng lẽ cháu không vui khi thấy con bé vẫn đang sống bình an sao?

- Cô ấy đã vào chùa rồi chú ạ!

Một khoảng lặng thật dài sau câu nói đó của Nam. Mãi sau anh mới nghe chú Trung nói khẽ:

- Nếu đó là số phận...

- Cháu không muốn như thế! Thà cô ấy cứ yêu rồi lấy một ai khác thì còn dễ chịu hơn với cháu. Từ lúc biết tin này lúc nào cháu cũng thấy bức bối trong người. Cháu không chịu được...

- Muốn khóc mà không khóc nổi phải không?

- Không hẳn. Cứ như tim đang bị nhốt trong một cái lồng đầy gai, chỉ cần khẽ đập là lại đau, đau lắm chú ạ! Cháu đau đến nỗi không muốn nó đập tiếp nữa.

Khánh Nam nắm tay đấm mạnh liên tục vào lồng ngực. Rồi anh bật khóc, dễ dàng như một cô gái lúc yếu đuối nhất.

Chú Trung ngồi im lặng cạnh anh, không nói gì hay làm gì. Mãi sau, khi anh chậm rãi đứng dậy, chú mới ngẩng đầu lên hỏi:

- Cháu đi đâu đấy?

- Về nhà chú ạ! Tất nhiên là cháu chưa say đến nỗi nghĩ về những chuyện nực cười như bỏ đi đâu!

- Nếu cháu bỏ đi thì cũng không phải chuyện nực cười đâu. Nhưng cháu nghĩ được thông suốt như thế thì tốt rồi...

- Cháu phải nghỉ ngơi chút kẻo đến lúc lễ cưới diễn ra lại lăn đùng ra vì mệt thì mất mặt lắm.

- Cho chú hỏi một câu nữa nhé? Cháu có yêu Sang không?

- Chú biết rõ câu trả lời quá ấy chứ ạ!

- Vậy sao cháu vẫn lấy nó?

- Vì nếu không phải Phượng Vũ thì cháu lấy ai cũng vậy thôi. Hơn nữa, chú không thấy Sang thích hợp nhất với cái ghế phu nhân chủ tịch tập đoàn Lotus trong tương lai à?- Khánh Nam đáp nửa đùa nửa thật rồi chầm chậm tìm lối ra ngoài.

Bên ngoài, một bóng người vừa kịp rời đi rất nhanh trước khi anh bước ra. Bóng đen đó chạy núp vào một góc tối và chỉ trở ra khi anh và chú Trung đã lên xe đi mất.

Sang vừa cho bộ quần áo cuối cùng vào va li thì mẹ cô bước vào. Thấy cô, bà nhoẻn miệng cười:

- Mai là cô dâu rồi mà còn chưa ngủ sao?

- Vậy sao mẹ chưa ngủ?

- Mẹ ngủ làm sao được khi ngày mai con gái của mẹ thành con dâu nhà người khác mất rồi... Chiyoko, con sao thế? Con vừa khóc đấy à?

Buông đống hành lý còn đang soạn dở, cô ôm lấy mẹ mình, nói:

- Mẹ, con không muốn kết hôn nữa.

- Con bị làm sao thế? Thằng Nam nó làm gì con phải không?

- Không phải anh ấy mẹ ạ!- Minh Sang lắc đầu.

- Vậy tại sao con lại không muốn cưới?

- Con không đủ tự tin sẽ làm cho anh ấy yêu con được mẹ ạ. Con nghĩ con nên dừng lại trước khi bản thân con không thể rút lui được nữa.

- Con có biết giờ con mà rút lui sẽ ảnh hưởng thế nào đến bố con, đến mẹ, đến gia đình thằng Nam và tập đoàn của họ không?

- Con biết... Nhưng chẳng lẽ con cứ phải vì những chuyện đó mà đánh đổi lấy hạnh phúc ảo sao? Anh Nam vì những điều đó mà chấp nhận con, còn con thì lại không thể từ bỏ vì những điều đó sao?

- Mẹ thương con, nhưng con hãy suy nghĩ cho kĩ đi. Hạnh phúc có thể vun đắp dần dần được mà.

- Mẹ biết không, chị Vũ, người mà anh ấy yêu trước đây ấy, chị ấy đã đi tu rồi mẹ ạ?

- Sao bảo nó bỏ đi đâu rồi mà?- Mẹ cô sửng sốt thốt lên.

- Chị ấy đã vào chùa đi tu rồi. Con không muốn thua chị ấy, không dám từ bỏ vì quá yếu đuối.

- Mẹ con ta đúng là khác nhau mà lại thật giống. Năm xưa mẹ vì không muốn thua một người con gái mà đã ép một người đàn ông lấy mình. Còn con giờ đây lại vì không muốn thua một cô gái khác mà chấp nhận rời xa một người đàn ông.

- Con làm đúng đúng không mẹ?

- Ừ...

- Con sẽ đi đâu đó một thời gian. Sau đó nếu có cơ hội con sẽ về Nhật sống với ông bà nội.

- Con quyết tâm rồi sao?

- Con vừa gọi điện đặt mua vé máy bay rồi. 5h sáng con đi. Mẹ đừng nói gì với bố nhé! Chừng nào máy bay hạ cánh con sẽ gọi điện xin lỗi bố.

- Thôi đành vậy. - My Vân thở dài- Nếu con đã quyết thì mẹ không cản bước chân con nữa. Hy vọng là sau này con đừng hối hận.

- Mẹ ngủ lại với con đêm nay nhé!

- Được rồi. Con dọn nốt đồ đi. Mẹ về nói với bố là mẹ ngủ ở đây với con, rồi mẹ quay lại.

Cánh cửa phòng khép lại rồi, Minh Sang hít một hơi thật dài để lấy dũng cảm rồi tiếp tục cái công việc đang bỏ dở của mình.