Chương 1: Bắt đầu một kết thúc hay kết thúc một bắt đầu

Trong tiết trời oi ả với cái nóng bức như thiêu đốt của mặt trời phả xuống con đường ở Chùa Bộc, Hà Nội khiến cho nơi này tắc nghẽn càng trở lên oi bức khó chịu. Tiêu Minh- Một thanh niên tốt nghiệp đại học và đang làm nhân viên của một công ty lớn. Đối với Tiêu Minh mà nói thì cái combo tắc đường cộng với cái thời tiết như đổ lửa thế này đã là chuyện cơm bữa, dù có than thân trách phận đi chăng nữa đều tốn công vô ích.

Giờ thì mặt trời cũng lên giữa đỉnh đầu rồi lại còn đói nữa chứ, Tiêu Minh lẩm bẩm:

- Kiểu này thì chắc mai tìm đường khác, chứ kiểu này chắc chết đói.

Vừa nghĩ Tiêu Minh vừa thò tay vào trong túi lấy ra điện thoại kiểm tra giờ. Vừa nhìn Tiêu Minh vừa giật thót:

- Ối, đã hơn 12h rồi mà chưa thấy thằng Tiểu Anh nó gọi. Hay là nó mải ngắm gái mà quên ăn rồi nhỉ?

Tiểu Anh hay còn gọi là Lưu Anh là thằng bạn của Tiêu Minh, lúc mới quen thì thằng bạn bựa này cứ bắt Tiêu Minh gọi nó là Anh. Chả lẽ đi đâu cũng gọi nó là Anh ơi....anh ơi... Nghe thật là biến thái, đôi lúc gọi kiểu thế Tiêu Minh lại tự nhiên cảm thấy rùng mình, đôi lúc hỏi lại chính mình giới tính của bản thân. Điều này không thể xảy ra được? Cho nên Tiêu Minh phải nghĩ ngay cho thằng bạn một cái tên đệm đính kèm, vì vóc dáng Lưu Anh nhỏ con hơn Tiêu Minh cho nên từ đó liền được gọi là Tiểu Anh.

Đang nghĩ thơ thẩn trong lúc chờ đèn đỏ thì có tiếng chuông điện thoại kêu lên:

- À lố, em à? Làm gì đấy? Đến với anh .......

Đây là bản nhạc chuông mà Tiêu Minh thích nghe nhưng nó cũng khiến cho đám đông dừng đèn đỏ phải chú ý đến. Dù điều này cũng xảy ra hằng hà sa số lần những vẫn không thể tránh được sự xấu hổ, có lẽ Tiêu Minh không thích hợp đứng giữa đám đông cho lắm.

- A lô, đại ca nghe.

Tiêu Minh nói.

- Đại ca cái đấm, láo toét quen thân!

Phía bên kia vọng lại tiếng của Tiểu Anh.

Cái chủ đề về xưng hô này có lẽ cũng là một câu chuyện tranh cãi từ thời na pô lê ông đến giờ, cả Tiêu Minh và Tiểu Anh chả ai chịu nhường ai cả, ai cũng muốn làm đại ca cho nên đến giờ thì mặc kệ.

- Thằng đệ đến quán ăn chưa? Sao giờ mới gọi đại ca? Muộn quá.

Tiêu Minh tấp vào lề để nói cho xong cuộc trò chuyện này.

- Đại ca đến rồi, chú đến mau đi. Gọi đồ ăn ra hết rồi. Nhanh không đại ca ăn hết.

Bên kia điện thoại lại vang lên.

- Ăn hết thì tự trả tiền nhé, đại ca quay về.

Tiêu Minh trả lời với giọng bực bực. Mà dưới cái trời nóng thế này thì làm sao mà không bực được cơ chứ.

- Thôi, thôi. Đại ca đùa đấy, đến mau lên, còn xa không?

Đầu bên kia vang lên tiếng của Tiểu Anh, có lẽ Tiểu Anh cũng biết giữa cái thời tiết này thì không thể đùa được nữa.

- Rồi, còn trăm mét nữa. Đợi đại ca chút.

Đầu bên kia vang lên tiếng "oke" rồi cúp máy.

Một lát sau, Tiêu Minh đến. Vừa dừng xe đã nghe được tiếng gọi.

- Dựng xe mau mau vào đây ăn, có cái này hay lắm.

Quái nhỉ, nay có chuyện gì mà thằng bạn nó lại vui thế, vui kiểu này thì chắc chỉ có liên quan đến game hoặc gái. Mà nói về con gái thì cho tiền thì Tiểu Anh cũng chả dám, cũng chỉ biết trộm trộm nhìn thôi. Tiêu Minh nghĩ ngay ra các trường hợp rồi loại trừ và kết luận.

- Chỉ có game thì thằng đệ này mới hớn hở một cách công khai như thế này được.

Nhắc đến game mới nhớ, từ lúc quen nhau từ năm nhất thì hai thằng đã rủ rê nhau chơi võ lâm rồi sát phạt nhau, những trận pk đẫm máu, những cuộc báo thù những không thành. Nói về game thì đó là sở thích của Tiêu Minh, dù cho chơi không giỏi lắm nhưng đối với Tiểu Anh thì khác, nếu mà thế giới game tồn tại thì Tiểu Anh có lẽ là một ma đầu, khả năng PK tuyệt đỉnh mà Tiêu Minh chưa nhìn thấy ở một ai dù là game thủ chuyên nghiệp. Nhưng từ lúc ra trường nghe lời cha mẹ có lẽ ma đầu này đã cải tà quy chính, không còn mê game như trước nữa.

- Có gì hay đấy, nói đại ca nghe coi.

Tiêu Minh ngồi xuống bàn, nhìn Tiểu Anh và nói.

- Ăn đi rồi đại ca kể cho nghe.

Tiểu Anh tay gắp miếng đậu còn mặt thì nhìn vào màn hình điện thoại, miệng lép bép.

- Oke.

Tiêu Minh trả lời.

Đi từ nãy giờ cũng đói lắm chứ. Cái thời tiết này thì không ai chịu được cả, vừa cầm bát Tiêu Minh vừa ngó vào màn hình điện thoại của Tiểu Anh thì thấy đó như là một bộ phim coi qua thì cũng là kiểu trang phục cổ đại, Tiêu Minh thầm nghĩ:

- Ớ, chả lẽ mình lại đoán sai. Thằng này đã chuyển qua mê phim kiếm hiệp hồi nào vậy.

Nghĩ xong, Tiêu Minh liền cà khịa:

- Hôm nay, thời tiết có biến lạ có phải do chú không hả thằng đệ? Chuyển qua mê phim hồi nào vậy nói đại ca nghe.

Tiểu Anh quay phắt ra rồi cười nói:

- Khà khà, chú vẫn không hiểu đại ca rồi. Đây là game lai phim. Mà còn có game này rồi đó. Tha hồ cày cuốc.

Tiêu Minh mới nghĩ ra:

- À, hóa ra vậy. Thế đó là phim gì thế? còn cả game nữa?

Tiểu Anh ra vẻ thần bí rồi trả lời:

- Chú cũng mê game mà, phim có thể không coi nhưng game không thể không chơi thử =)). Chầu này chú trả tiền, đại ca mới nói.

Á, à, hóa ra là thanh niên này có thể là không mang tiền đây, Tiêu Minh thừa biết chuyện đó nhưng cũng không sao.

- Oke, đại ca khao vì có game mới.

Tiêu Minh nói ra với vẻ hào phóng.

- Đây nhé, phim tên là "Yêu em từ cái nhìn đầu tiên" với combo game Thiện Nữ nhé. Thôi, ăn đi rồi tối về chơi.

- Ừ, ăn đi. Tối về đại ca nghiên cứu.

Và Tiêu Minh đâu biết rằng nơi đây sẽ mở ra một câu chuyện - Một câu chuyện mà chả ai có thể biết trước được, một câu chuyện tình như được hẹn ước từ xa xưa chỉ chờ đến một thời điểm chín muồi để xảy ra và thời điểm đó cũng đã tới.

"Xuyên qua bao kiếp gặp người

Khuôn mặt tuyệt mỹ tươi cười với ta

Chẳng qua duyên phận chỉ là

Duyên phận dứt gánh giữa ta và nàng

Luân hồi bao kiếp lang thang

Chỉ mong ta vẫn tìm nàng như xưa

Tuế nguyệt trôi bao cho vừa

Đến khi duyên trọn tình xưa tràn đầy."