Tiêu Lãng cười với võ giả tây bộ, Mộc Sơn Quỷ, khiến bọn họ đứng lên. Tiêu Lãng không thèm nhìn đám Lăng Đế, Lãnh Đế, ngược lại đi hướng nhóm thú hoàng Giao long Ngao Cổ, thú hoàng của Loan Luân Hải, Huyết Tháp, thú hoàng Huyết Hải Ma Hùng, Chương Qua, thú hoàng bạch tuộc, bá chủ của tuyệt đối của Loan Luân Hải. Ban đầu Tiêu Lãng biến thành bộ dạng Vực Ngoại Thiên Ma nên thú hoàng Giao long Ngao Cổ, thú hoàng của Loan Luân Hải, Huyết Tháp, thú hoàng Huyết Hải Ma Hùng, Chương Qua, thú hoàng bạch tuộc, bá chủ của tuyệt đối của Loan Luân Hải không nhận ra, giờ thì biết rồi. Ánh mắt thú hoàng Giao long Ngao Cổ, thú hoàng của Loan Luân Hải, Huyết Tháp, thú hoàng Huyết Hải Ma Hùng, Chương Qua, thú hoàng bạch tuộc, bá chủ của tuyệt đối của Loan Luân Hải rất phức tạp, trách móc Tiêu Lãng tâm ngoan thủ lạt.
Tiêu Lãng lấy ra một thanh chủy thủ, gật đầu xin lỗi thú hoàng Giao long Ngao Cổ, thú hoàng của Loan Luân Hải, Huyết Tháp, thú hoàng Huyết Hải Ma Hùng, Chương Qua, thú hoàng bạch tuộc, bá chủ của tuyệt đối của Loan Luân Hải. Tiêu Lãng bỗng đâm hơn mười nhát vào ngực.
Tiêu Lãng cười khổ nói:
- Huyết Tháp, Chương Qua, Ngao Cổ, Vọng Nguyệt các chủ từng suýt giết ta nên ta không thể nương tay được. Hơn mười đao này xem như giải thích với các ngươi. Đương nhiên chỉ cần ta còn sống thì ta bảo đảm thú vương, thú hoàng trong Thiên Châu không ai dám ***ng vào các ngươi!
Lấy thực lực, thế lực hiện tại của Tiêu Lãng cho dù hắn không nói câu nào thì mãnh thú, hải thú không dám rục rịch gì. Bây giờ Tiêu Lãng chẳng những giải thích mà còn hứa hẹn. Không phải Tiêu Lãng sợ hãi thú tộc mà chỉ cho thú hoàng Giao long Ngao Cổ, thú hoàng của Loan Luân Hải, Huyết Tháp, thú hoàng Huyết Hải Ma Hùng, Chương Qua, thú hoàng bạch tuộc, bá chủ của tuyệt đối của Loan Luân Hải bậc thang.
Quả nhiên thú hoàng Giao long Ngao Cổ, thú hoàng của Loan Luân Hải, Huyết Tháp, thú hoàng Huyết Hải Ma Hùng, Chương Qua, thú hoàng bạch tuộc, bá chủ của tuyệt đối của Loan Luân Hải giảm oán khí. Tiêu Lãng vẫn không thèm nhìn đám người Lăng Đế, Lãnh Đế. Tiêu Lãng khiến thảo đằng thần hồn màu lam nhanh chóng trị liệu cho mình vừa phất tay với đám người Vô Ngân Thiên Đế, Tiêu Ma Thần, Sát Đế, Mộc Tiểu Đao, Quân Thần Độc Cô Hành.
Tiêu Lãng nói:
- Đi, về nhà trước.
Đi vực diện Thiên Ma hơn một năm, cộng với bị tàn hồn thần hồn cường giả bí ẩn lừa một lần, trong lòng Tiêu Lãng sốt ruột muốn gặp đám người Đông Phương Hồng Đậu, Hòa Nhi, Liễu Nhã. Giờ phút này, Tiêu Lãng không muốn nghĩ gì nữa, chỉ muốn yên lặng nghỉ ngơi một đoạn thời gian.
Hắn quá mệt mỏi, quá mệt mỏi rồi.
Tiêu Lãng muốn nghỉ ngơi nhưng không có thời gian.
Tiêu Lãng mới trở về Diệt Hồn thành thì có truyền âm vang bên tai:
- Tiêu Lãng, ngươi về rồi? Lập tức đến Hải Để thần phủ ngay, hồn lực của ta sắp hao hết, sợ là không kéo dài bao lâu được.
Đám người Đông Phương Hồng Đậu, Hòa Nhi, Liễu Nhã được Âu Dương Thúy Thúy mang vào một không gian hư vô, Mộc Sơn Quỷ mới về Thiên Châu liền sai người truyền tin, muốn chạy tới còn cần một thời gian. Tiêu Lãng không chờ kịp, hắn khiến Quân Thần Độc Cô Hành chủ trì đại cục, một mình truyền tống đi Lãnh Đế thành rồi chạy hướng đông.
Tàn hồn Thiên Ma Đại Đế có ơn với Tiêu Lãng, cuối cùng nếu không phải nàng phái Mộc Tiểu Yêu đi vực diện Thiên Ma thì lúc này hắn còn bần thần trong đó. Nếu không có tàn hồn Thiên Ma Đại Đế thì Tiêu Lãng sớm bị Diệt Hồn giết chết, cho nên nàng vừa truyền âm hắn liền chạy tới ngay.
Mất nửa ngày sau Tiêu Lãng lại đến Hải Để thần phủ, đẩy cửa ra, ngoài người hắn vòng quanh năng lượng Vực Ngoại Thiên Ma. Tiêu Lãng chạy vào trong, nhưng trên bầu trời không giáng xuống sấm sét. Khi Tiêu Lãng đến cửa điện, cánh cửa mà Thanh Mộc Thạch không thể phá giải thế nhưng mở ra.
Tiêu Lãng bước nhanh đi vào, quả nhiên thấy tàn hồn Thiên Ma Đại Đế đứng trên đại điện. Năng lượng tàn hồn cực kỳ yếu, đã bán trong suốt, tùy thời có thể biến mất.
Tàn hồn Thiên Ma Đại Đế cười tươi nói:
- Tiêu Lãng, chúc mừng ngươi bình an trở về!
Hồn lực của tàn hồn Thiên Ma Đại Đế cực kỳ yếu, không thể cảm ứng tình huống trong chiến trường Thiên Ma nên mới đầu nàng rất lo âu, cho rằng lần này Thiên Châu tiêu đời nhưng không ngờ là Tiêu Lãng mang Thiên Ma Vương quay về.
Tiêu Lãng cười chua xót nhìn tàn hồn Thiên Ma Đại Đế yếu ớt.
Tiêu Lãng buồn bã nói:
- Đại Thần, ngươi...
Tàn hồn Thiên Ma Đại Đế nói:
- Đừng nhăn nhó, ta có thể giữ lại một chút tàn hồn, sống vạn năm đã xem như vô cùng may mắn. Hơn nữa năng lượng này quá cô độc, ta đã chán ngán. Điều đáng tiếc duy nhất là không thể thấy phong ấn Thiên Châu bị phá mở, không thể thấy Thiên Châu phát triển lớn mạnh. Tiêu Lãng, ngươi có thể đồng ý một yêu cầu của ta được không?
Tiêu Lãng mím môi nói:
- Người nói đi.
Tàn hồn Thiên Ma Đại Đế trầm ngâm thật lâu sau rồi ngẩng đầu nhìn trần nhà, nói:
- Tìm cách phá mở phong ấn, khiến Thiên Châu danh chấn thiên hạ!
Bản thân Tiêu Lãng không chút hứng thú với chuyện này, càng không muốn đi Thần Vực, vực diện chung cực gì đó. Nhưng đây là nguyện vọng cuối cùng của tàn hồn Thiên Ma Đại Đế.
Tiêu Lãng gật đầu, nói:
- Ta sẽ cố gắng.
- Được rồi, để lại Hải Để thần phủ cho ngươi, cả không gian Thiên Ma. Ngọc phù quản lý hai cấm chế này ở trong thiên điện đằng sau, bên trong có sách vở liên quan cấm chế cổ thần, một vài binh khí linh tinh. Nhưng chắc ngươi không vừa mắt nó...
Tàn hồn Thiên Ma Đại Đế dặn dò một lúc, cuối cùng nhìn chằm chằm Tiêu Lãng, mỉm cười nói:
- Hài tử, sau này nhiệm vụ thủ hộ Thiên Châu giao cho ngươi, hy vọng có ngươi dẫn dắt Thiên Châu sẽ đi hướng huy hoàng.
Tàn hồn Thiên Ma Đại Đế chậm rãi biến mờ rồi hoàn toàn biến mất, vĩnh viễn từ biệt thế giới này.
Tiêu Lãng đến bên cái ghế, ngồi xuống, im lặng thật lâu. Nửa canh giờ sau, Tiêu Lãng đứng dậy đi vào thiên điện phía sau. Tiêu Lãng không nhìn báu vật, sách cấm chế cổ thần tàn hồn Thiên Ma Đại Đế để lại. Tiêu Lãng chỉ luyện hóa hai ngọc phù rồi xoay người rời khỏi Hải Để thần phủ.
Tiêu Lãng trở về Diệt Hồn thành thì đám người Đông Phương Hồng Đậu, Hòa Nhi, Liễu Nhã đã ở đó một đám nữ nhân mừng đến bật khóc, khóc sướt mướt. Đám người Vô Ngân Thiên Đế, Tiêu Ma Thần, Sát Đế, Mộc Tiểu Đao, Quân Thần Độc Cô Hành tụ tập một chỗ bàn bạc chuyện Tiêu Lãng đăng cơ.
Tiêu Lãng không muốn quan tâm, mang theo đám người Đông Phương Hồng Đậu, Hòa Nhi, Liễu Nhã vào ở trong hoàng cung của Diệt Hồn, không gặp ai, chỉ muốn yên lặng quây quần cùng người nhà.
Một tháng sau, Thiên Châu nghênh đón tân Đại Đế, lịch sử lại lần nữa bị sửa. Một đám phản đồ Tiêu Lãng được sửa danh. Đám người Vân Tử Sam trở thành tội nhân thiên cổ.
Tiêu Lãng chỉ lộ mặt ngày đăng cơ, để lại một câu khiến Trà Mộc tổng quản mọi sự vụ. Quân Thần Độc Cô Hành đã nói với Tiêu Lãng rằng sau này gã không nhúng tay vào chuyện Thiên Châu nữa. Tất cả kẻ thù đã bị diệt, Thiên Châu không còn nguy hiểm gì, Quân Thần Độc Cô Hành không muốn mệt nhọc. Sau khi sống lại, Quân Thần Độc Cô Hành và Tiêu Thanh Y gặp ít mà chai xa thì nhiều.
Đám người Lãnh Đế, Lăng Đế thở phào một hơi, bởi vì không có ý định xử bọn họ, họ cảm thấy đã giữ được mạng.
Nhưng mà!
Tiêu Lãng không muốn thu sau tính sổ nhưng Trà Mộc thì không. Tuy Lãnh Đế, Lăng Đế không bị giết nhưng không giữ được địa vị phủ chủ. Còn lại đám Thiên Đế như Dạ Phi Dương, Loan Nguyệt Thiên Đế thì qua phà. Âu Dương gia, Mộc gia thu được ích lợi. Hiện tại Mộc Tiểu Yêu được Tiêu Lãng thu làm sủng thê, Mộc gia càng trở thành người nhà.
Âu Dương Thúy Thúy thấy Ma Thanh Thanh thì rất kinh ngạc, mới đầu còn tưởng là Âu Dương Lãnh Yên sống lại, sau này cảm giác cẩn thận mới phát hiện không phải. Âu Dương Ấu Trĩ biến thành một thiếu nữ xinh đẹp, sau khi Tiêu Lãng trở về thì nàng cứ ở lại Diệt Hồn thành không chịu đi. Ưm, Diệt Hồn thành đổi tên là Tiêu Đế thành.
Tiêu Lãng vung tay mặc kệ, yên lặng nghỉ ngơi. Ma Thanh Thanh ngụ ở dần thói quen, bởi vì Tiêu Lãng rất tin tưởng nàng nên dù nàng là hoàng tộc Vực Ngoại Thiên Ma thì đám người Đông Phương Hồng Đậu, Hòa Nhi, Liễu Nhã rất tốt với nàng. Cộng với Ma Thanh Thanh hơi giống Âu Dương Lãnh Yên, Âu Dương Ấu Trĩ nhiệt tình với nàng nhất. Nói chung Ma Thanh Thanh sống thoải mái.
Tiêu Lãng mạnh mẽ trở rất, rất nhanh bình định Thiên Châu. Tất cả người bên Diệt Hồn bị giết chết, không chừa một tên. Man Thần chết, Thanh Mộc Thạch chết, nguyên Thiên Châu không còn thế lực Bán Thần cảnh, cũng không có bất cứ người nào dám can đảm làm mưa làm gió.
Tiêu Lãng nghỉ ngơi ba tháng sau lại lên đường, tuy hắn cực kỳ không muốn đi nhưng đã hứa với người thì phải thực hiện.
Tiêu Lãng đi cấm địa cổ thần gặp Thiên Vũ Đại Thần.