Giọng hai hộ vệ không lớn nhưng làm đại doanh Tiêu gia lặng ngắt như tờ. Đông Phương Hồng Đậu và Vân Tử Sam cùng mời Tiêu Lãng?
Đại tái đi săn mấy năm một lần đều là mùa các tiểu thư, công tử chọn đối tượng. Trước kia không phải không có công tử ưu tú được tiểu thư vừa mắt được mời ngược lại.
Nhưng mà...
Đông Phương Hồng Đậu là ai? Vân Tử Sam lại là ai?
Đó là một trong mấy đóa tiên hoa đẹp nhất, quý giá nhất đế đô! Đặc biệt là Vân Tử Sam, vua loài hoa, tử mẫu đơn trăm hoa!
Hai đóa tiên hoa kiều diễm cho dù người ta mời bọn họ cũng sẽ bị từ chối. Đông Phương Hồng Đậu, Vân Tử Sam không giống những tiểu thư chi thứ, hoặc tiểu thư diện mạo không quá xuất sắc không biết rụt rè tùy tiện đi theo người ta. Tiểu thư có thân phận như bọn họ thường tham gia đại tái đi săn mấy lần, chọn tới chọn lui, thẩm tra xong được gia tộc ngầm chấp thuận mới có thể ôm mỹ nhân về.
Không ngờ hôm nay bọn họ ngược lại ném tú cầu cho một nam nhân, hơn nữa là ném hai tú cầu cho một người?
Nghĩ đến lời đồn đám công tử chính mắt thấy Tiêu Lãng, đại tái đi săn quyết đấu, nói là hắn thành công chiếm được Đông Phương Hồng Đậu, Vân Tử Sam, mọi người hai mặt nhìn nhau.
Nhiều người nhìn chằm chằm Tiêu Lãng muốn được đáp án.
Hơn mười Huyết Vệ của Tiêu gia vẻ mặt ngạc nhiên, sau đó nhếch môi cười. Nam nhân mặt sẹo giơ ngón cái hướng Tiêu Lãng, mới nãy còn nói mình xấu giờ lập tức có đại mỹ nữ tìm tới cửa. Nam nhân mặt sẹo gãi đầu rầu thay Tiêu Lãng, hai người cùng mời, hắn đi bên nào đều sẽ đắc tội bên kkia.
Tiêu Lãng uống hớp rượu nồng, không đứng dậy, quay đầu lại, mỉm cười nói:
- Kêu Đông Phương Hồng Đậu, Vân Tử Sam tự mình đến, các ngươi truyền lời ta nói là được. Cứ nói... Ta không có thời gian, các nàng chính mình lại đây, mặt khác đừng giửoe trò khôn vặt, coi chừng lão tử nổi giận!
- Phụt!
Bảy, tám Huyết Vệ của Tiêu gia cùng phun ngụm rượu vòa đống lửa, lửa phực cháy chiếu sáng nửa bầu trời.
- Phụt!
Các tiểu thư, công tử ở phía xa nghe Tiêu Lãng nói, ai miệng ngậm rượu đều phun ra, bị sặc ho khù khụ. Nhiều người nhìn nhau, mắt mờ mịt như không tin vào tai mình.
Hai hộ vệ cũng cho rằng mình nghe lầm, chớp mắt, lại thấy Tiêu Lãng đã quay người đi uống rượu với Huyết Vệ của Tiêu gia. Hai hộ vệ ngượng ngùng chớp mắt, thẫn thờ trở về báo cáo.
Nam nhân mặt sẹo sốt ruột, vội vàng đứng dậy khuyên
- Cái này... Sao Lãng thiếu gia có thể làm vậy với nữ hìa tử? Ngươi như vậy sẽ không cua gái được, hãy mau đuổi theo đi, ai dà!
Đám Huyết Vệ của Tiêu gia bên cạnh cũng tỉnh táo lại khỏi kích thích, nháy mắt ra dấu với Tiêu Lãng.
Tiêu Lãng hờ hững cười, lấm lét cúi đầu nói:
- Đừng sốt ruột. Các vị đại ca, chúng ta đánh cuộc không? Nếu chờ lát nữa hai cô nàng chủ động lại đây thì các ngươi mời ta đi xóm cô đầu chọn năm hoa khôi. Nếu không đến thì ta tự phạt một vò rượu!
- A!
Nam nhân mặt sẹo vỗ đùi cười to bảo:
- Đừng nói là năm, nếu công chúa và Đông Phương tiểu thư tới đây thì chúng ta góp tiền bao hết hoa khôi các lâu!
Nam nhân mặt sẹo nói lớn tiếng, người tất cả đại doanh Tiêu gia đều nghe thấy. Nheiefu người khịt mũi, có người tiếc cho Tiêu Lãng.
Cơ hội tốt biết bao!
Không ai tin tưởng Đông Phương Hồng Đậu, Vân Tử Sam sẽ chủ động đến, dù sao thân phận của bọn họ không có khả năng hạ giá tới bên này, làm vậy chẳng là dán nhãn 'người của tu luyện' sao? Đông Phương Hồng Đậu, Vân Tử Sam không ngốc.
Tiểu thư, công tử có thân phận cao quý thường chọn vợ chồng rất thạn trọng, cần tổng hợp ý kiến của trưởng bối trong gia tộc chứ nói chi là công chúa hoàng đế thương yêu nhất.
Nhưng sự việc phát triển khiến mọi người ngơ ngác.
Đông Phương Hồng Đậu, Vân Tử Sam dắt tay nhau đến.
Mọi người thấy hai đóa tiên hoa kiều diễm một tím một đỏ, không dám tin vào mắt mình. Khi Vân Tử Sam, Đông Phương Hồng Đậu tới bên cạnh Tiêu Lãng, cười yêu kiều nhìn hắn thì cả đám mới giật mình tỉnh lại.
- Tham kiến công chúa điện hạ, chào Đông Phương công tử!
Nam nhân mặt sẹo, một đám Huyết Vệ của Tiêu gia vẻ mặt căng thẳng đứng lên, rất là cục xúc hòa bất an. Bọn họ tuy là một trong chiến sĩ mạnh nhất Tiêu gia nhưng địa vị không bằng cả đệ tử chi thứ, có thể từ xa ngắm những kim chi ngọc diệp đã là may mắn, không ngờ có thể đứng chung một chỗ với khoảng cách gần như vậy.
Mỹ!
Trừ mỹ vẫn là mỹ!
Vốn từ hoa khôi trong xóm cô đầu ngang ngửa với các kim chi ngọc diệp, giờ nhìn kỹ mớip hát hiện mình đã sai quá xá. Một nụ cười, một ánh mắt, một cử động, khí chất tuyệt đỉnh không cách nào bắt chước.
Nam nhân mặt sẹo vừa thổn thức vừa trừng mắt quát đám Huyết Vệ của Tiêu gia:
- Hoàn ngẩn ra làm gì? Nhanh chóng kéo ghế cho công chúa, Đông Phương công tử ngồi!
Đông Phương Hồng Đậu ở trước mặt Tiêu Lãng thì biểu hiện đanh đá, giờ đứng trước đám hạ nhân lại ra vẻ tiểu thư khuê các dịu dàng.
Đông Phương Hồng Đậu mỉm cười nói:
- Ha ha, tùy tiện kéo cái ghế nhỏ là được.
Huyết Vệ của Tiêu gia lập tức lấy đến hai cái ghế nhỏ sạch sẽ, Tiêu Lãng không nói chuyện, chỉ cười tủm tỉm nhìn Đông Phương Hồng Đậu, Vân Tử Sam, nheo mắt.
Chờ Đông Phương Hồng Đậu, Vân Tử Sam trang nhã ngồi xuống mới tới gần nhỏ giọng nói:
- Hai người chơi trò gì vậy? Có phải là muốn ta bị tất cả công tử đế đô liên hợp xử lý mới cam lòng?
Vân Tử Sam mỉm cười không nói. Đông Phương Hồng Đậu mắt môi cười như con hồ ly.
Đông Phương Hồng Đậu gần sát nói:
- Bên kia nhiều ruồi bọ quá nên chạy tới chỗ ngươi trốn. Ngươi đã dắc tội nhiều người như vậy chắc không sợ thêm một đám hả?
Vân Tử Sam nhẹ gật đầu đồng ý, hiển nhiên bị vô số công tử không mời mọc quấy rầy làm hai người thấy phiền, chạy tới chỗ Tiêu Lãng tránh nạn.
Tiêu Lãng trợn mắt, quỷ mị cười.
Tiêu Lãng quay đầu nhỏ giọng cười nói với nam nhân mặt sẹo:
- Đại ca, đây là hai người vợ của ta, đại ca thấy bộ dáng được mắt không?
- Khụ khụ!
Lần này nam nhân mặt sẹo không uống rượu, Huyết Vệ của Tiêu gia ngồi cạnh đều làm bộ uống rượu che giấu cục xúc, lúng túng. Tai Huyết Vệ của Tiêu gia rất thích, nghe vậy mấy người phun rượu ra, liên tục ho khan, dở khóc dở cười, gãi đầu vuốt cằm, không dám nhìn bên này.
Nam nhân mặt sẹo còn chìm đắm trong giật mình ngạc nhiên, nghe Tiêu Lãng hỏi bản năng trả lời:
- Đẹp, đẹp hơn cả tiên nữ.
Sau đó nam nhân mặt sẹo đột nhiên bừng tỉnh, nhìn lướt qua Vân Tử Sam, Đông Phương Hồng Đậu, thấy hai người mặc đỏ như táo liền biết đã lỡ lời. Nam nhân mặt sẹo gãi đầu, nhìn trời.
Nam nhân mặt sẹo rất nghiêm túc nói:
- Công tử, hôm nay thời tiết rất tốt, trăng tròn, ưm, tròn vành vạnh.
Trực giác sắc bén giúp Tiêu Lãng phát hiện một bàn tay Đông Phương Hồng Đậu tới gần eo mình, cảm giác đau nhức không khiến hắn biến sắc mặt.
Tiêu Lãng theo ánh mắt của nam nhân mặt sẹo nhìn lên trời, vẻ mặt chân thành nói:
- Đúng là tròn, rất tròn.
Tiểu Đao gãi đầu nhìn lên trời, khó hiểu hỏi:
- Ca, trăng này giống lưỡi liềm, ta nhìn sao cũng không thấy nó tròn.
- Xì!
Đông Phương Hồng Đậu, Vân Tử Sam khẽ cười. Ánh lửa chiếu rọi hai khuôn mặt tuyệt đẹp, một kiều diễm như hoa hồng lửa, một thanh tuần như sen tuyết. Đám Huyết Vệ của Tiêu gia phía đối diện không dám ngẩng đầu, một số công tử của Tiêu gia phía xa càng ghen tỵ phát điên.
Nam nhân mặt sẹo không dám ngồi lâu, kêu gọi đám Huyết Vệ của Tiêu gia chạy đi:
- A! Các huynh đệ, đến phiên chúng ta canh gác rồi. Công chúa điện hạ và Đông Phương tiểu thư từ từ trò chuyện, chúng ta cáo từ trước, đúng rồi... Đao thiếu gia, chẳng phải ngươi nói muốn đi chỗ ta lấy thứ gì sao?
Nam nhân mặt sẹo nháy mắt với Tiểu Đao, gã ngạc nhiên sau đó cười khờ đi theo.
Đông Phương Hồng Đậu chờ mọi người đi hếtl iền hung tợn trừng Tiêu Lãng, thẹn quá thành giận nghiến răng nhỏ giọng nói:
- Tiêu Lãng, Lãng công tử, ngươi không thể tôn trọng chúng ta một chút sao? Thanh bạch rất quan trọng với nữ nhân, ngươi cứ như vậy thì sau này chúng ta làm sao sống? Lần tới còn như thế nữa thì đừng trách Đông Phương Hồng Đậu ta trở mặt!