Chương 905: Giết sạch tộc nhân của Tiêu Lãng.

Tiêu Lãng tu luyện chiến kỹ Thiên Ma đến đệ bát trọng, lại còn học được chiến kỹ Thiên Ma thật sự. Nhưng Tiêu Lãng mới vừa đột phá, chưa kịp ổn định, đối phó Đại Đế gì đó thì không thành vấn đề, muốn đối chiến cùng Bán Thần cảnh thì còn kém xa.

Trên tay Tiêu Lãng có một thanh Phàm Tâm Diệt Thần kiếm nhưng không có thời gian luyện hóa, không luyện hóa thần binh Đại Thần thì tựa như Man Thần chiến phủ trong tay Man Thần, không thể phát huy ra uy lực.

Thân thể Tiêu Lãng cực kỳ mạnh, thảo đằng thần hồn màu lam đang nhanh chóng trị thương cho hắn. Nhưng một đấm của Thanh Mộc Thạch gần như đập nát xương nguyên người Tiêu Lãng, nội đạng bị chấn thương. Nếu không phải Thanh Mộc Thạch chừa lại chút sức thì Tiêu Lãng đã chết rồi.

Tiêu Lãng đứng trên khối đá Tây Lương Sơn sụp đổ, dời mắt khỏi Thanh Mộc Thạch, nhìn Vân Tử Sam, hộc búng máu đọng.

Tiêu Lãng âm trầm nói:

- Trả Phàm Tâm Diệt Thần kiếm lại cho ngươi, ta có thể tự sát nhưng chỉ có một yêu cầu.

Vân Tử Sam đứng cách Tiêu Lãng vạn thước, trong mắt không có vui sướng của người thắng. Vân Tử Sam nhìn Tiêu Lãng toàn thân đẫm máu, trong lòng dâng lên thê lương.

Vân Tử Sam gật đầu, nói:

- Ngươi nói đi.

Tiêu Lãng cười gượng, đưa mắt nhìn phương xa,nói:

- Ta muốn các ngươi thề rằng không ai được đối phó tộc nhân, thân nhân của ta!

Mặt Vân Tử Sam lộ vẻ biết ngay là vậy, khẽ thở dài:

- Tiêu Lãng, nhược điểm duy nhất của ngươi chính là mềm lòng, trọng cảm tình. Tại Thần Hồn đại lục là thế này, Thiên Châu cũng như vậy. Được rồi, ta hứa với ngươi, ngươi đi đi.

Thanh Mộc Thạch vẻ mặt lúng túng. Vân Tử Sam nói lời này là mịt mờ nói nếu không phải hôm nay Tiêu Lãng tin tưởng Thanh Mộc Thạch thì sẽ không thua, gã lợi dụng hắn trọng cảm tình mới thành công cứu Vân Tử Sam ra.

Tiêu Lãng lắc đầu cười khổ, nhắm mắt lại ngửa đầu thở hắt ra.

Tiêu Lãng nói:

- Con người không phải cỏ cây, làm sao vô tình? Tiêu Lãng không trọng cảm tình thì vẫn là Tiêu Lãng sao? Các ngươi thề đi.

Chợt vang tiếng hừ lạnh:

- Hừ!

Diệt Hồn ở bên dưới điều dưỡng một lúc sau đã hồi phục vết thương chút ít, lòng cực kỳ tức giận. Diệt Hồn vọt lên, mắt lạnh lùng trừng Tiêu Lãng.

Diệt Hồn nói:

- Thề? Ngươi tính cái gì? Chẳng lẽ hôm nay ngươi còn sống được sao? Giết ngươi thì đương nhiên lấy lại Phàm Tâm Diệt Thần kiếm được. Ngươi muốn bảo vệ mấy tạp chủng Tiêu Ma Thần kia? Ngươi nằm mơ đi! Lão phu không bầm thây xẻ thịt chúng ra thì còn mặt mũi nào sống trên đời? Tử Sam, nói nhảm với hắn làm gì? Ra tay đi!

Diệt Hồn đường đường là nhất đại kiêu hùng bá chủ lại bị một đám con kiến trọng thương, gã cảm thấy cực kỳ nhục nhã, làm sao chịu thề? Sợ là Tiêu Lãng chết Diệt Hồn liền ra tay diệt toàn bộ cường giả tây bộ.

Vân Tử Sam ngây ra, lộ vẻ bất đắc dĩ, xin lỗi nhìn Tiêu Lãng.

Tiêu Lãng lắc đầu, nói:

- Tiêu Lãng, ngươi tự sát đi.

Tiêu Lãng ngửa đầu cười như điên:

- Ha ha ha ha ha ha!

Đôi mắt Tiêu Lãng như cô lang rơi vào đường cùng hung tợn trừng Diệt Hồn, nói:

- Chó già Diệt Hồn kia, ta liều mạng với ngươi!

Tiêu Lãng nói xong câu cuối chợt xông lên, một luồng Vô Tình kiếm khí bay sang đây, Tình Thương nhanh chóng ngưng tụ trong mắt hắn bắn ra hai luồng sáng vàng. Ba đợt công kích chia ra bắn vào ba cường giả Bán Thần cảnh.

Cùng lúc đó, người Tiêu Lãng một chai hai, hai chia bốn, cuối cùng biến thành mười sáu phân thân lao tới. Dường như Tiêu Lãng muốn liều đến hơi thở cuối cùng, kéo theo một, hai người làm đệm lưng.

Vọng Nguyệt các chủ, Diệt Hồn hừ lạnh một tiếng:

- Hừ!

Diệt Hồn, Vọng Nguyệt các chủ thấy buồn cười vì hành động ấu trĩ của Tiêu Lãng. Chút công kích này đối với Diệt Hồn, Vọng Nguyệt các chủ giống như con nít vác dao đánh người lớn vậy, thật buồn cười.

Vọng Nguyệt các chủ tùy tay đánh ra một chưởng đánh nát Vô Tình kiếm khí. Tuy Diệt Hồn bị thương nhưng cũng dễ dàng chấn vỡ Tình Thương. Thanh Mộc Thạch lắc người tránh công kích linh hồn của Tiêu Lãng.

- Nguy rồi!

Tuy Tiêu Lãng không công kích Vân Tử Sam nhưng nàng biến sắc mặt, xông vào trong lỗ hổng Tây Lương Sơn trước mặt, hoàn toàn không nhìn mười mấy cái bóng Tiêu Lãng biến ảo ra áp sát mình.

- A?

Ánh mắt Thanh Mộc Thạch chợt biến lạnh, theo sát Vân Tử Sam vọt vào chiến trường Thiên Ma. Thanh Mộc Thạch tu luyện linh hồn, linh hồn của gã rất cường đại, có thể dễ dàng nhìn thấu mười mấy cái bóng Tiêu Lãng bay tới đều là ảo ảnh. Tiêu Lãng thật... Đã xông vào chiến trường Thiên Ma.

Giờ phút này, trong chiến trường Thiên Ma không có Vực Ngoại Thiên Ma, cũng không có bất cứ nguy hiểm gì nhưng... Trong chiến trường Thiên Ma có một u cốc.

Diệt Hồn, Vọng Nguyệt các chủ liếc nhau, cũng hiểu ra, nhanh chóng xông vào trong. Chiến trường Thiên Ma rất lớn nhưng với tốc độ của mọi người thì chỉ giây lát sau đã đến trung tâm chiến trường. Một bóng người đứng bên cạnh u cốc trung tâm chiến trường Thiên Ma, khóe môi tràn đầy nụ cười tàn nhẫn, tóc trắng bay loạn, khuôn mặt đầy yêu khí đẫm máu trông thật dữ tợn.

Có tiếng quát to vang trong chiến trường Thiên Ma:

- Chó già Diệt Hồn kia, nếu ngươi dám ***ng vào tộc nhân của ta thì chỉ cần Tiêu Lãng không chết nhất định sẽ lăng trì ngươi, khiến Tà Chủ luyện hóa linh hồn của ngươi, trọn đời không thể siêu sinh! Các ngươi muốn Phàm Tâm Diệt Thần kiếm chứ gì? Nằm mơ đi, ha ha ha ha ha ha!

Tiêu Lãng đâm đầu nhảy xuống u cốc. Mọi người vừa mới đến không kịp ngăn cản, chỉ có thể trơ mắt nhìn Tiêu Lãng người đẫm máu rơi xuống u cốc, bên tai quanh quẩn lời nói thê lương, cuồng ngạo của hắn.

U cốc này rất sâu, nhìn không thấy đáy, không ai dám nhảy bởi vì đây là nơi Vực Ngoại Thiên Ma chui ra. Đám người Diệt Hồn, Vọng Nguyệt các chủ, Thanh Mộc Thạch, Vân Tử Sam không biết bên kia u cốc là thế giới gì nhưng bọn họ biết rằng Tiêu Lãng rơi vào đó là chết chắc.

Tiêu Lãng đã chết, bọn họ không đáng tiếc, chỉ tiếc... Thanh Phàm Tâm Diệt Thần kiếm.

Vân Tử Sam là thần thể, nếu như có thần kiếm thì thực lực khác hẳn. Nếu Vân Tử Sam có thể đột phá đến Đại Thần cảnh, khi sử dụng Phàm Tâm Diệt Thần kiếm thì uy lực sẽ không như hiện giờ, chắc có thể một kiếm chém vỡ phong ấn trên đầu.

Phàm Tâm Diệt Thần kiếm bị Tiêu Lãng ôm theo rơi xuống u cốc, Diệt Hồn, Vọng Nguyệt các chủ, Thanh Mộc Thạch không dám nhảy xuống theo. Bởi vì u cốc có lực hút kỳ dị, Diệt Hồn, Vọng Nguyệt các chủ, Thanh Mộc Thạch không dám tới gần, sẽ bị hút vào trong, có lẽ... Vĩnh viễn không ra được.

Trong lòng Thanh Mộc Thạch, Vọng Nguyệt các chủ, Diệt Hồn dâng lên tức giận nhưng chịu bó tay, ngơ ngác đứng giữa không trung.

Vân Tử Sam thất thần đứng cách nửa thước, nàng không hề tức giận vì Phàm Tâm Diệt Thần kiếm rớt xuống u cốc, vẻ mặt lạc lõng, cô đơn.

Vân Tử Sam nhắm mắt lại, khẽ thở dài:

- Tiêu Lãng, tính cách của ngươi vẫn như vậy, thà rơi vào ma quật chứ không chịu chết trong tay chúng ta. Nhìn khắp thiên hạ anh kiệt, chỉ có Tiêu Lãng nhà ngươi là khiến Tử Sam thấy hổ thẹn.

Diệt Hồn nhìn một lúc sau tức giận quát:

- Diệt Địa, Diệt Nhân, đã chết chưa? Nếu chưa chết thì lăn ra đây ngay!

Hai bóng người lao ra, cung kính quỳ giữa không trung:

- Điện chủ có gì sai bảo?

Diệt Hồn phát ra sát khí ngùn ngụt nhìn hướng đông, rống to:

- Ra lệnh triệu tập mọi người san bằng tây bộ Thiên Châu cho ta, giết sạch tộc nhân của Tiêu Lãng! Các thế lực Thiên Châu khác trong vòng ba ngày nếu không thần phục thì... Giết không tha!

Vọng Nguyệt các chủ, Thanh Mộc Thạch nhìn Diệt Hồn nổi điên, hai người liếc nhau, thở dài. Tiêu Lãng đã chết, trong thiên hạ không ai có thể ngăn cản Diệt Hồn, xem ra Thiên Châu sẽ nổi lên gió tanh mưa máu đây.