Chương 902: Con kiến lay trời.

Vân Tử Sam không biết Tiêu Lãng có thủ đoạn gì nên không dám để hắn tới gần, cộng với Liệt Thần Thủ có uy lực lớn. Vân Tử Sam luôn lợi dụng bảo vật ngăn cản Tiêu Lãng gần sát mình. Mới rồi Vân Tử Sam, Tiêu Lãng chiến đấu đã đấu trí đấu dũng rất nhiều hiệp, đều mê hoặc đối phương. Giờ phút này, là Tiêu Lãng thắng.

Tiêu Lãng thành công gần người Vân Tử Sam. Tuy đường hầm rộng rãi nhưng không thích hợp cho Vân Tử Sam phát huy, một khi bị áp sát thì không thể tưởng tượng nổi hậu quả.

Thực lực của Vân Tử Sam rất mạnh, trí tuệ thông thiên, nhưng nàng có một nhược điểm trí mạng.

Vân Tử Sam không có đủ kinh nghiệm chiến đấu!

Lúc Vân Tử Sam ở Thần Hồn đại lục là công chúa, gần như không tham gia chiến đấu sinh tử. Sau khi Vân Tử Sam đến Diệt Hồn Điện đa số thời gian dành cho tu luyện. Tuy Diệt Hồn khiến Vân Tử Sam chiến đấu với mãnh thú, hải thú trong Cầm Hải, tây hoang, rèn luyện một đoạn thời gian nhưng kinh nghiệm, bản năng chiến đấu làm sao có thể so sánh với Tiêu Lãng bò ra từ núi thây biển máu?

Thế nên khi Vân Tử Sam trông thấy Tiêu Lãng vọt tới thì bị hù sợ, người khẽ run, do dự nên lui hay đấu? Trong khoảnh khắc do dự đó Vân Tử Sam đã không có cơ hội thụt lùi nữa.

Vân Tử Sam nhìn Liệt Thần Thủ xé gió bay tới, cảm nhận hơi thở chết chóc, nàng giật mình tỉnh lại. Vân Tử Sam giơ cao Phàm Tâm Diệt Thần kiếm đập xuống, hạt châu trên tay nàng chớp lóe vòng quanh người nàng. Tuổi tác như Vân Tử Sam, bản nang, kinh nghiệm chiến đấu cộng lại có thể làm ra phản ứng trong chớp mắt đã là rất giỏi.

Vù vù vù vù vù!

Phàm Tâm Diệt Thần kiếm lấp lánh ánh sáng vàng, lại lần nữa ngưng kết ra kiếm quang dài mấy vạn thước. Kiếm quang lan tràn chém vào cấm chế trong đường hầm kêu bùm bùm, Tây Lương Sơn rung rinh. Vân Tử Sam không rảnh nghĩ nhiều, bởi vì Liệt Thần Thủ đã gần mấy thước. Vân Tử Sam miễn cưỡng ổn định thân hình, cầm Phàm Tâm Diệt Thần kiếm chém xuống người Tiêu Lãng.

Ầm ầm ầm ầm ầm!

Phàm Tâm Diệt Thần kiếm mạnh mẽ đập vào một Liệt Thần Thủ, con ngươi Vân Tử Sam co rút.

Bởi vì kiếm quang không bị cản trở chém Tiêu Lãng thành hai cuối cùng chặt xuống đất, chẻ đường hầm ra khe rãnh nhìn không thấy đáy. Cấm chế đường hầm hoàn toàn bị hủy, đất đá tứ tung, đường sụp nứt.

Vân Tử Sam không quan tâm đường hầm có sụp hay không, nàng chỉ để ý Tiêu Lãng đi đâu rồi? Vào lúc như thế này mà Tiêu Lãng chỉ là... ảo ảnh?

Vân Tử Sam cảm giác người lạnh lẽo, cực kỳ sợ hãi nhưng nàng không có cách nào. Bởi vì Vân Tử Sam mới phát ra công kích đánh hụt nghĩa là... Nàng thua.

Quả nhiên!

Bùm bùm bùm bùm bùm!

Hạt châu vòng quanh sau lưng Vân Tử Sam vang tiếng nổ, huyết vụ nổ tung bốn phía. Có máu dính vào gáy Vân Tử Sam, thế nhưng một bóng đen không sợ chết áp sát. Liệt Thần Thủ mạnh mẽ đâm thủng lưng Vân Tử Sam, tay kia bóp cổ nàng.

Sau khi Tiêu Lãng tiến vào đường hầm lại phóng ra Thiên Ma biến, dùng một ảo ảnh đuổi giết hai người Diệt Địa, Diệt Nhân. Sau khi Vân Tử Sam tiến vào, ảo ảnh giả bộ quay về công kích, chân thân thì âm thầm tập kích từ phía sau.

Vân Tử Sam còn non, cho dù thực lực có mạnh hơn thì kinh nghiệm, bản năng chiến quá yếu. Tiêu Lãng hiểu rất rõ Vân Tử Sam, hắn cũng đủ độc, liều mạng thân thể bị tổn hại nặng quyết đánh gục nàng.

Vân Tử Sam cảm giác bàn tay lạnh lẽo sau lưng có thể tùy thời bóp nát trái tim nàng, cảm giác bàn tay siết cổ tùy lúc bẻ gãy cổ nàng.

Bên tai Vân Tử Sam nghe thanh âm thở hổn hển trầm giọng nói:

- Ngươi thua rồi.

Khóe môi Vân Tử Sam cong lên nụ cười khổ, sắc mặt biến tái nhợt, từ từ nhắm mắt lại.

Vân Tử Sam khẽ thở dài:

- Tiêu Lãng, ngươi quả nhiên là khắc tinh trong đời Tử Sam. Ngươi ra tay đi. Có thể chết trong tay ngươi... Tử Sam cảm thấy rất hạnh phúc.

Hai hàng lệ chậm rãi chảy xuống nhỏ trên tay Tiêu Lãng, lạnh lẽo. Bốn phía đất đá ầm ầm rơi xuống, đường hầm sụp đổ. Mắt Tiêu Lãng không chút dao động, bàn tay bóp cổ Vân Tử Sam nhúc nhích, bắt lấy Phàm Tâm Diệt Thần kiếm trên tay nàng cất vào Tu Di Giới. Tiêu Lãng mang theo Vân Tử Sam nhanh chóng lao ra ngoài.

Tiêu Lãng không giết Vân Tử Sam ngay không phải vì mềm lòng nương tay mà bên ngoài có hai tiếng xé gió, hai sát khí tỏa định hắn làm Tiêu Lãng không dám lỗ mãng.

Ầm ầm ầm ầm ầm!

Tiêu Lãng, Vân Tử Sam mới rời khỏi thì đường hầm hoàn toàn sập xuống. Mới rồi đường hầm bị Vân Tử Sam chém một nhát, cấm chế đã bị hủy, sơn mạch đất rung núi chuyển đổ sụp.

Tiêu Lãng vọt ra ngoài, nhảy lên vài cái, tay không hề run rẩy. Vân Tử Sam không dám nhúc nhích, mười hai hạt châu đã trở về tay nàng. Mặt Vân Tử Sam trắng bệch, khóe môi chậm rãi tràn máu phối hợp khuôn mặt tái xanh có loại thê mỹ hút hồn.

Ầm ầm ầm ầm ầm!

Tây Lương Sơn sụp một cái lỗ, phong ấn chiến trường Thiên Ma cũng bị giả một phần. Mấy chuyện này có đám Diệt Hồn lo, Tiêu Lãng không hề lo lắng. Tiêu Lãng chỉ lo hai người đứng trên bầu trời đằng trước, một nam nhân trung niên vạm vỡ như kiêu hùng, mặc áo đen. Một thiếu niên tóc trắng, mắt bạc.

Ánh mắt Diệt Hồn độc ác quét tới quét lui trên người Vân Tử Sam và Tiêu Lãng.

- Tiêu Lãng, ngươi quả nhiên là một nhân vật, không ngờ có thể thắng Tử Sam.

Vọng Nguyệt các chủ lo âu nhìn Vân Tử Sam.

Người Tiêu Lãng đẫm máu, hắn chưa dùng thảo đằng thần hồn màu lam chữa trị. Tiêu Lãng đứng trên một ngọn đồi, kiêu ngạo nhìn Diệt Hồn, Vọng Nguyệt các chủ đứng giữa không trung.

Tiêu Lãng lạnh lùng hỏi:

- Như thế nào? Muốn trái lời thề ra tay sao?

Diệt Hồn lạnh lùng cười:

- Dĩ nhiên ta sẽ không bội ước, nhưng theo ước định thì ta có thể xuống tay với người của ngươi đúng không?

Vù vù vù vù vù!

Diệt Hồn nói xong lao hướng đám người Quân Thần Độc Cô Hành. Ý định của Diệt Hồn rất rõ ràng, hoặc là Tiêu Lãng giết Vân Tử Sam, hoặc là bọn họ giết chết đám người Tiêu Ma Thần, Mộc Tiểu Đao, Quân Thần Độc Cô Hành.

Vây Nguỵ cứu Triệu!

Kế sách rất đơn giản nhưng có hiệu quả, ít nhất sắc mặt Tiêu Lãng sa sầm. Tiêu Lãng nhìn Diệt Hồn bay nhanh tới trước, mắt hắn xoe tròn. Tiêu Lãng bỏ qua Vọng Nguyệt các chủ, lao đi theo.

Diệt Hồn không thèm nhìn Tiêu Lãng đuổi theo, mang theo khí thế có thể phá hủy tất cả xông lên trước.

- Một đám con kiến cũng mưu tính lay trời, toàn bộ chịu chết đi!

Khoảng cách vạn dặm rất xa thế nhưng chỉ giây lát sau Diệt Hồn đã tới rồi.

Nhưng mà...

Diệt Hồn chưa công kích thì bên dưới có một bóng áo trắng chui ra từ rừng cây. Thực lực của người áo trắng cực kỳ thấp nhưng sát khí thì uy mãnh như hổ.

Gã hờ hững đứng trên một tảng đá, quát to:

- Khởi động hợp kích chiến trận, công kích!

Vù vù vù vù vù!

Quân Thần Độc Cô Hành dứt lời,Trong phút chốc phạm vi vạn thước xung quanh sáng bừng lên rực rỡ.

Nếu từ trên cao vạn dặm nhìn xuống sẽ thấy vo ôso tiểu trận sao sáu cánh tổ hợp thành đại trận sao sáu cánh siêu lớn. Vô số võ giả đỉnh Nhân Hoàng cảnh vận hồn lực đẩy tới trước cho Thiên Đế. Những Thiên Đế này lại đẩy tới trước, cuối cùng tụ tập vào người một thiếu niên lạnh như băng vạn năm.

- Chết đi!

Tiêu Ma Thần đứng đằng trước nhất, Mị Ảnh chiến đao tỏa sáng rực rỡ. Tiêu Ma Thần bỗng giơ lên rồi nặng nề chém vào Diệt Hồn đang lao xuống dưới.

Vù vù vù vù vù!

Trong khoảnh khắc này thiên địa như sáng lên, một đao mang lửa đỏ từ chân trời xẹt qua muốn xé rách khung trời này. Nơi đao mang đi qua không gian tầng tầng chấn động lại bốc cháy lên. Khí thế hủy thiên diệt địa làm thiên địa gió mây biến đổi.

- Tổ cha nó!

Diệt Hồn sợ hãi suýt hồn lìa khỏi xác, nhanh chóng lùi ra sau. Nhưng đao mang kia quá nhanh và không gian chấn động nghiêm trọng ảnh hưởng tốc độ của gã. Cuối cùng đôi tay Diệt Hồn lấp lánh ánh sáng đen đẩy ra một đại thủ ấn, tầng tầng khói đen bao phủ người gã, định cứng rắn đỡ.

Ầm ầm ầm ầm ầm!

Gần mười vạn người cường giả đỉnh Nhân Hoàng cảnh, gần trăm Thiên Đế cộng với đám Tiêu Ma Thần, một đống cường giả dốc sức tập trung một kích, dù Diệt Hồn có mạnh hơn nữa cũng không cách nào đỡ nổi. Đại thủ ấn Diệt Hồn vỗ ra bị đao mang lửa đỏ xé rách rồi nhanh chóng đánh xuống, đập tan tầng tầng khói đen ngoài người Diệt Hồn. Cuối cùng đao mang chém vào người Diệt Hồn.

Vù vù vù vù vù!

Diệt Hồn văng ra ngoài, máu tung tóe đầy trời.

Đao mang tiếp tục gào thét xẹt qua chém vào Tây Lương Sơn cách vạn dặm, làm một góc Tây Lương Sơn đã sụp đổ lại bị chém một lỗ hổng. Diệt Hồn bay ngược cùng đao mang bị khảm trong Tây Lương Sơn, bị chôn sống, không biết còn sống hay đã chết.