- Tiêu Lãng, nghe nói thực lực của ngươi trướng mạnh? Ngươi có được truyền thừa trong Thiên Vũ điện sao? Chúc mừng ngươi.
Vân Tử Sam lên tiếng, sóng mắt lưu chuyển đầy tình cảm. Nếu có công tử bình thường nào gần đó, trông thấy phong tư của nàng thì sẽ kiềm không được.
Tiêu Lãng đứng trên đỉnh núi, vẻ mặt bình tĩnh, không có phủ nhận cũng không thừa nhận.
Tiêu Lãng hỏi:
- Thanh Phàm Tâm Diệt Thần kiếm của ngươi đâu? Không lấy ra cho ta nhìn xem?
Vân Tử Sam mỉm cười nói:
- Ha ha ha ha ha ha! Lát nữa ngươi sẽ trông thấy.
Vân Tử Sam ai oán nhìn Tiêu Lãng, hỏi:
- Tiêu Lãng, giữa chúng ta thật sự chỉ có thể chia sinh tử sao? Mọi người đều đi ra từ Thần Hồn đại lục, ngươi cũng biết lúc trước ta thích ngươi. Chỉ cần ngươi quy thuạn ta thì chúng ta sẽ có khả năng lại kết hợp. Chắc ngươi cũng biết Thiên Châu là ***g giam, không phá vỡ nó thì sớm muộn gì Thiên Châu sẽ bị Vực Ngoại Thiên Ma tiêu diệt. Cùng là đồng bào nhân loại, chúng ta nên liên hợp, cố gắng vì Thiên Châu cường đại hơn chứ không phải tàn sát lẫn nhau. Ngươi và ta liên hợp, trong thiên hạ còn có gì khiến chúng ta sợ? Chỉ cần phá vỡ ***g giam này là chúng ta có thể bay lượn trong thế giới mênh mông, nhìn bầu trời bên ngoài, thành tựu Chân Thần trường sinh bất tử không thích hơn sao?
Lời của Vân Tử Sam rất hấp dẫn và hợp tình hợp lý. Nếu là người khác thì sẽ cẩn thận đắn đo, nếu lúc này Tiêu Lãng gật đầu đồng ý thì không chỉ có thể biến can qua thành ngọc bạch, còn được một mỹ nhân khuynh thành, vừa có thể ôm giang sơn cười ngạo thiên hạ. Đời người chẳng phải chỉ mong quyền thế địa vị mỹ nhân sao?
Nhưng... Tiêu Lãng không phải là người như thế!
Tiêu Lãng không để ý quyền thế, địa vị, thành thần trường sinh bất tử càng không nằm trong đầu hắn. Tiêu Lãng chỉ để ý đạo nghĩa trong lòng. Vân Tử Sam và Tiêu Lãng không có cách nào hòa giải, vào giây phút Âu Dương Lãnh Yên chết thì đã định rồi, bao gồm Diệt Hồn Điện.
Tiêu Lãng im lặng giây lát sau mới mở miệng nói:
- Năm xưa ta giết phụ thân của ngươi, ngươi thật sự có thể quên thù hận sao? Cuộc đời ngươi phấn đấu vì Vân gia các ngươi nổi trội, nhưng bây giờ Vân gia các ngươi rất thảm. Tuy rằng Thiên Tầm không cố ý chèn ép nhưng chắc đang kéo dài hơi tàn. Ngươi có thể quên hết những chuyện này sao?
Vân Tử Sam nghe vậy mắt lóe tia sáng lạnh, sát khí xẹt qua. Mặt ngoài trông như bình tĩnh nhưng trong lòng Vân Tử Sam dao động cảm xúc rất lớn.
Tiêu Lãng thấy hết, mỉm cười. Tiêu Lãng không đoán sai, những lời Vân Tử Sam đã nói đều là lừa gạt. Mục đích của Vân Tử Sam là muốn Tiêu Lãng thả lỏng cảnh giác rồi đột nhiên xuống tay. Ai ngờ Tiêu Lãng rất hiểu nữ nhân trí tuệ thông thiên này, luôn đề phòng và trải qua tâm ma thử thách nhiều lần, tâm tính của hắn cực kỳ vững vàng. Tiêu Lãng tương kế tựu kế tùy tiện nói một câu làm cảm xúc của Vân Tử Sam dao động, lòng rối rắm.
Sao Tiêu Lãng có thể bỏ qua cơ hội như vậy?
Vù vù vù vù vù!
Tiêu Lãng nhún chân bước ra khỏi đỉnh núi, làm đá núi xung quanh vỡ ra ầm ầm lăn xuống dưới. Tiêu Lãng vọt ra nhanh như chớp xông hướng Vân Tử Sam, người không có chút sát khí.
Tiêu Lãng cực kỳ chân thành nói:
- Tử Sam, nếu ngươi có thể quên mối thù ta giết phụ thân của ngươi thì có lẽ chúng ta thật sự có thể cùng một chỗ. Thật ra lúc trước ta cũng... Thích ngươi.
Con ngươi Vân Tử Sam co rút, có tia mờ mịt, dường như thật sự do dự, rối rắm, không phát hiện Tiêu Lãng bay nhanh như chớp đến gần.
Vạn thước, năm ngàn thước, ngàn thước.
Mắt Tiêu Lãng ngày càng sáng, tốc độ của hắn quá nhanh, chỉ trong chớp mắt đã cách Vân Tử Sam vài trăm thước. Mặt ngoài Tiêu Lãng cực kỳ chân thành thậm chí có chút tình cảm, nhưng đáy mắt lóe tia sáng ám kim bắn vào đầu Vân Tử Sam.
- Thành công!
Thấy mắt Vân Tử Sam trợn trắng, nhắm lại, thân thể yêu kiều run lên thì Tiêu Lãng mừng như điên. Tay phải lấp lánh ánh sáng ám kim, phóng Liệt Thần Thủ ra cào ngực Vân Tử Sam.
Diệt Hồn không đoán sai, ánh sáng ám kim này đúng là công kích linh hồn. Đây là kỹ năng công kích linh hồn Thiên Ma Đại Đế cảm ngộ từ bắt chước Vực Ngoại Thiên Ma, có tên là Thiên Ma Kích.
Diệt Thiên trúng Thiên Ma Kích của Tiêu Lãng nên mới bị hắn giết trong tích tắc. Thiên Ma Kích rất khủng bố, người bị đánh trúng linh hồn sẽ tạm hôn mê, chỉ có một giây ngắn ngủi. Nhưng cường giả chiến đấu, một giây đồng hồ đủ phân ra sinh tử.
Hai người Diệt Địa, Diệt Nhân thấy Tiêu Lãng xé gió bay đến mà Vân Tử Sam không chút phản ứng thì vội kinh kêu:
- Thánh nữ cẩn thận!
Nhưng rõ ràng Vân Tử Sam đã dặn trước, hai người Diệt Địa, Diệt Nhân không tiến đến hỗ trợ, chỉ sốt ruột hét to tại chỗ.
Vù vù vù vù vù!
Liệt Thần Thủ mang theo khí thế xé rách tất cả rạch phá không gian bay tới dẫn đến không khí vang tiếng rít chói tai, không gian nhẹ chấn động. Khóe môi Tiêu Lãng đầy yêu khí, hắn tự tin nếu bị Liệt Thần Thủ đánh trúng thì dù Vân Tử Sam có là thần thể cũng sẽ chết.
Nhưng mà...
Trong khoảnh khắc đó, khi Liệt Thần Thủ của Tiêu Lãng tới gần Vân Tử Sam chưa đến năm thước thì nàng chợt mở mắt ra, biểu tình không có gì là kinh khủng, khóe môi cong lên giễu cợt.
Trong tay Vân Tử Sam chợt cầm một thanh trường kiếm, một thanh trường kiếm rất quái dị. Dài mấy thước, rộng nửa thước, mũi bằng phẳng không nhọn. Trên thân kiếm có vô số hoa văn cổ kính, những hoa văn đang sáng lên di chuyển trên thân kiếm, trông như có một con chân long ẩn trong thân kiếm.
Vân Tử Sam âm trầm cười nói:
- Tiêu Lãng, kỹ xảo nhỏ nhoi của ngươi mà cũng dám ở trước mặt ta múa búa trước cửa Lỗ Ban? Nghĩa phụ của ngươi bị ta tính kế chết, ngươi càng tệ hại!
Chuỗi hạt châu trên tay Vân Tử Sam chợt bắn ra thành mười hai viên nhanh chóng lao hướng Tiêu Lãng. Mỗi hạt châu lấp lánh ánh sáng tím, xoay tít, tốc độ nhanh đến không thấy hạt châu mà chỉ thấy gió xoáy.
- Diệt Thần Kích!
Cùng lúc đó, Vân Tử Sam giơ cao Phàm Tâm Diệt Thần kiếm nặng nề đập xuống Tiêu Lãng. Một luồng sáng vàng bắn ra từ trường kiếm phóng lên cao, ánh sáng trông như thực thể. Vân Tử Sam cầm Phàm Tâm Diệt Thần kiếm mạnh chém xuống, trông như nàng nắm kiếm quang dài mấy vạn thước. Hơi thở từ kiếm quang cực kỳ khủng bố, có thể hủy thiên diệt địa.
- Tổ cha nó!
Khi Vân Tử Sam mở to mắt thì Tiêu Lãng đã biết không hay rồi, hắn đã đánh giá thấp trí tuệ của nàng. Tiêu Lãng tương kế tựu kế thì Vân Tử Sam cũng biết dùng chiêu này, không tiếc lấy thân dụ địch xâm nhập. Quả nhiên nữ nhân này kỳ trí nhược yêu, quả nhiên không không uổng là cường giả có thể tính kế cả Quân Thần Độc Cô Hành.
Tiêu Lãng không biết tại sao Thiên Ma Kích công kích linh hồn đánh vào người Vân Tử Sam mà không xảy ra chuyện gì, hắn chỉ biết rắc rối rồi. Chính tàn hồn của Tà Chủ còn sợ mười hai hạt châu này, có thể chớp mắt tiêu diệt thi đế đẳng cấp Chí Tôn Thiên Đế thì chắc chắn có uy lực to lớn.
Đương nhiên khủng bố nhất vẫn là thanh Phàm Tâm Diệt Thần kiếm, quang trảm dài mấy vạn thước. Tiêu Lãng cảm giác như bầu trời bị xé rách, nếu chém trúng người hắn thì sẽ thành hai nửa.
Trong khoảnh khắc đó Tiêu Lãng nhanh chóng lùi ra sau. Thân thể của Tiêu Lãng rất cường đại, tùy tiện nhúc nhích có thể dựa vào không khí đẩy ngược lại phía sau.
Tiêu Lãng lấy chiến xa Chí Tôn ra ngay vung lên đầu, cùng lúc đó phóng ra Tình Thương đánh hướng quang trảm. Người Tiêu Lãng vận chuyển chiến kỹ Thiên Ma, có khí lưu màu nâu bao bọc thân thể hình thành chiến khải. Trong khoảnh khắc đó thân thể Tiêu Lãng biến mơ hồ, làm người ta không thể phân biệt ra hắn né từ hướng nào.
Xẹt xẹt xẹt xẹt xẹt!
Tình Thương và quang trảm va chạm cùng một chỗ, nháy mắt bị dập tắt. Tiêu Lãng vứt ra chiến xa Chí Tôn như đồ chơi bằng đất, chạm vào quang trảm liền thành bột phấn. Quang trảm với thế không thể đỡ nặng nề đập xuống.