Chương 897: Ngươi muốn chiến thì ta chiều!

Tiêu Lãng!

Một cái tên nổi như cồn, một thiếu niên tràn ngập bí ẩn và kỳ tích, hắn lại lần nữa xuất hiện, hắn có thể xoay chuyển được không?

Mọi người không biết, nhưng bọn họ biết thiếu niên này lại biến đắc cường đại rất nhiều. Giết ngay Ma Đế không là gì, Diệt Thiên, Diệt Địa, Diệt Nhân cũng có thể làm được. Nhưng bóp nát thần binh Chí Tôn, mọi người tin tưởng chắc chắn Diệt Thiên, Diệt Địa, Diệt Nhân không thể.

Đầu Ma Đế bị bóp nát bấy, tay Tiêu Lãng còn cắm trong sọ não, máu dọc theo long trảo ám kim chảy xuống nhỏ giọt trên mặt đất phát ra tiếng bóc bóc khe khẽ nhưng vang lớn trong lòng mọi người.

Người Diệt Thiên co rụt lại, gã nhìn đôi mắt lạnh băng của Tiêu Lãng, lòng dâng lên sợ hãi. Diệt Thiên nhớ đến thủ đoạn hung tàn của Tiêu Lãng, sống lưng lạnh buốt. Trên thân Tiêu Lãng có yêu khí, hắn làm việc chưa từng theo lý lẽ bình thường. Như lần trước tại Ma Đế thành làm Diệt Thiên nếm đủ mọi đau khổ.

Toàn trường yên tĩnh, chiến đấu sớm ngừng lại. Nhiều đệ tử Man tộc, cường giả Thiên Châu cách nhau chưa đến nửa thước. Mọi người nhìn Tiêu Lãng, nhìn thiếu niên vừa ra tay liền cực kỳ bá đạo, chờ đợi phản ứng của Diệt Hồn.

Rốt cuộc Diệt Hồn lên tiếng:

- Tiêu Lãng, ngươi có ý gì? Ta và Man Thần chiến đấu mà ngươi dám nhúng tay vào? Thật sự cho rằng ta không dám giết ngươi sao?

Tiêu Lãng không nói chuyện, Liệt Thần Thủ nhúc nhích bóp nát người Ma Đế rồi mới giương mắt lên nhìn Diệt Hồn.

Tiêu Lãng lạnh lùng nói:

- Vậy ngươi còn chờ cái gì? Ra tay đi!

Tim mọi người rớt cái bịch, thầm suy tư. Không lẽ Tiêu Lãng thật sự có bản lĩnh đối kháng với Diệt Hồn? Bọn họ nhớ đến mới nãy Tiêu Lãng bóp nát thần binh Chí Tôn, lòng thầm hoảng sợ. Thực lực của Tiêu Lãng đã đến Bán Thần cảnh rồi?

Vân Tử Sam lộ mặt tại Tiêu Đế thành chỉ mới có thực lực Đại Đế, nếu hắn có thần binh Đại Thần thì có thực lực ngang ngửa với Bán Thần cảnh. Vân Tử Sam mới hai mươi tuổi, tốc độ tu luyện khủng bố làm mọi người giật mình. Nhưng không ngờ... Tiêu Lãng còn biến thái hơn cả Vân Tử Sam?

Diệt Hồn và Vọng Nguyệt các chủ liếc nhau, thầm kinh sợ.

- Không lẽ hắn đạt đến chiến kỹ Thiên Ma đệ bát trọng?

Dù thực lực của Tiêu Lãng có mạnh hơn thì Vọng Nguyệt các chủ, Diệt Hồn cũng không sợ gì. Diệt Hồn, Vọng Nguyệt các chủ chỉ sợ tàn hồn sau lưng Tiêu Lãng. Nếu Diệt Hồn, Vọng Nguyệt các chủ xuống tay với Tiêu Lãng là phá hỏng hứa hẹn, tàn hồn kia ra tay vậy bọn họ sẽ chết.

Diệt Hồn do dự, im lặng. Toàn trường tĩnh lặng chờ quyết định cuối cùng của Diệt Hồn.

Vù vù vù vù vù!

Thảo đằng thần hồn màu lam đột nhiên xuất hiện làm mọi người giật nảy mình. Thảo đằng thần hồn màu lam quấn quanh Mộc Tiểu Đao, chữa trị cho gã. Rất nhanh, thảo đằng thần hồn màu lam trị lành cho Mộc Tiểu Đao. Mộc Tiểu Đao lảo đảo đứng dậy, tuy vết thương tốt hơn nhiều nhưng gã rất suy yếu. Mộc Tiểu Đao chậm rãi đi hướng Tiêu Lãng, mặt cười khờ.

Mộc Tiểu Đao ngơ ngác kêu lên:

- Ca!

Khóe môi Tiêu Lãng cong lên lộ nụ cười, thảo đằng thần hồn màu lam xẹt qua biến mất dưới nền đất. Diệt Hồn con ngươi co rút, gã biết thảo đằng thần hồn màu lam đi phế tích chôn vùi Man Thần, chữa trị cho lão.

Man Thần trọng thương hấp hối nhưng chưa chết.

Man Thần có lực phòng ngự quá mạnh, Diệt Hồn vốn định giết hết mọi người xong mang lão về luyện hóa thành thi thần, lại không ngờ Tiêu Lãng đột nhiên xuất hiện.

Diệt Hồn biết Tiêu Lãng có năng lực phi độ hư không nhưng gã cũng biết hắn phi độ hư không chẳng chính xác chút nào. Tại sao vừa rồi Tiêu Lãng chính xác đến bên người Mộc Tiểu Đao? Là trùng hợp sao? Diệt Hồn không cho rằng như vậy, lòng càng e ngại hơn.

Diệt Hồn tiếp tục bảo:

- Tiêu Lãng, ta và vị đại nhân kia có ước định, trong hai mươi năm không ra tay với ngươi. Ngươi đi đi! Hôm nay ta không giết ngươi, hai ngày sau Tử Sam sẽ đến tìm ngươi, hãy chờ chết đi.

Diệt Hồn đột ngột lùi bước làm mọi người rất ngạc nhiên. Diệt Hồn là ai? Vậy mà giờ cúi đầu? Cho dù hôm nay Diệt Hồn không thể giết Tiêu Lãng chẳng lẽ không thể kêu người khác giết sao? Có Vọng Nguyệt các chủ đứng ngay bên cạnh đây, nó là thần thú sống mấy vạn năm, thực lực mạnh mẽ. Tiêu Lãng mới hơn hai mươi tuổi, dù nghịch thiên đến đâu cũng sẽ bị Vọng Nguyệt các chủ giết.

Tiêu Lãng im lặng liếc Mộc Tiểu Đao bên cạnh mình, lại đưa mắt nhìn đống đổ nát Man Thần sơn.

Cuối cùng Tiêu Lãng thản nhiên nói:

- Diệt Hồn, các ngươi đi đi, nói với Vân Tử Sam, trong vòng ba ngày ta sẽ đi Tây Lương Sơn giải quyết mọi ân oán với nàng.

Diệt Hồn im lặng. Diệt Thiên khó chịu.

Diệt Hồn không ra tay vì lời hứa nhưng tiểu tử nhà ngươi quá kiêu ngạo rồi! Diệt Thiên biết ý nghĩ của Diệt Hồn, Vân Tử Sam và Tiêu Lãng sắp quyết chiến, không muốn ra tay trước phá hỏng ước định, lỡ chọc giận tàn hồn gì đó thì mất nhiều hơn được.

Nhưng mà...

Tình hình hôm nay sắp diệt một mạch Man Thần rồi giờ đột nhiên rút lui, vậy sẽ phải bắt đầu lại từ đầu, sẽ ảnh hưởng uy danh của Diệt Hồn Điện. Tiêu Lãng huênh hoang kêu mọi người rút lui? Tiêu Lãng dựa vào cái gì? Diệt Hồn không thể ra tay nhưng Vọng Nguyệt các chủ thì được.

Cộng với đoạn thời gian trước Diệt Thiên bị Tiêu Lãng đạp dưới chân trong Ma Đế thành, ở trước mặt mọi người làm gã mất hết mặt mũi.

Mắt Diệt Thiên xoay tròn, âm trầm nói:

- Tiêu Lãng, ngươi cho rằng ngươi là ai? Ngươi kêu chúng ta lui liền lui sao? Mới rồi ngươi ra tay là đã phá hủy ước định! Nếu ngươi còn dám càn rỡ thì chúng ta có lý do đánh. Ngươi cho rằng mình là vô địch sao? Dù ngươi có thể thắng ba người chúng ta thì sao? Ngươi có năng lực trấn áp điện chủ, các chủ sao? Ngoan ngoãn mang Tiểu Đao lui ra, nếu không thì...

Diệt Thiên nói rất khép, một mặt giúp Diệt Hồn Điện lấy lại mặt mũi, cưỡng từ đoạt lý đè đầu Tiêu Lãng, cuối cùng khiêu khích Vọng Nguyệt các chủ ra tay. Nếu Tiêu Lãng thật sự dám hành động thì Diệt Hồn, Vọng Nguyệt các chủ có thể quang minh chính đại xử hắn.

Nhưng... Diệt Thiên đã quên một điều, gã quên tính cách của Tiêu Lãng.

Vù vù vù vù vù!

Diệt Thiên chưa nói hết câu thì Tiêu Lãng đã lắc người. Trước khi Diệt Hồn, Vọng Nguyệt các chủ kịp phản ứng, Tiêu Lãng xông tới bên cạnh Diệt Thiên. Liệt Thần Thủ rạch phá không gian rít gào bay tới, cùng lúc đó vô số thảo đằng thần hồn màu lam chui ra từ dưới chân Diệt Thiên, tầng tầng quấn quanh.

Diệt Hồn tức giận quát:

- Tiêu Lãng, ngươi dám?

Diệt Hồn nhanh như chớp bay tới bên này. Diệt Địa, Diệt Nhân khủng hoảng lao tới. Vọng Nguyệt các chủ không nhúc nhích.

Diệt Thiên sợ nhất, trước tiên thả ra vòng bao hổ. Tay Diệt Thiên cầm chiến đao phát ra một đao mang tròn, đao mang một chia hai, hai chia bốn, hóa thành đao mang tròn đầy trời rít gào xoay quanh gã. Diệt Thiên không mong giết Tiêu Lãng mà chỉ muốn ngăn cản giây lát để Diệt Hồn cứu kịp.

Bùm bùm bùm bùm bùm!

Tiêu Lãng không chút ngừng lại, thế không thể đỡ.

Những đao mang tròn chém vào người Tiêu Lãng phát ra tiếng sắt thép va nhau. Ngoài người Tiêu Lãng lóe khí lưu màu nâu, những khí lưu vận chuyển theo cách kỳ lạ trên người hắn, nhìn từ xa giống chiến khải màu nâu.

Đao mang tròn khủng bố của Diệt Thiên công kích năng lượng bên ngoài người Tiêu Lãng, va chạm vào nhau. Đao mang tròn trượt sang bên, như nước sông hung dũng gặp phải tảng đá, không tạo thành chút tổn thương cho Tiêu Lãng.

- Diệt Thiên Trảm, chết đi!

Diệt Thiên nhìn một long trảo màu ám kim dần phóng to trong con ngươi, gầm lên. Diệt Thiên vùng thoát thảo đằng thần hồn màu lam trên người, tay cầm thần binh Đại Đế tỏa sáng rực rỡ phát ra một kích khủng bố nhất.

Thần binh Đại Đế huyễn hóa ra mười hai cái bóng, mỗi cái bóng trông rất mơ hồ, cảm giác tránh làm sao cũng không né được, không thể phân biệt ra cái nào là công kích thật sự. Thật ra công kích Diệt Thiên Trảm thập nhị đao đều là thật, dù Tiêu Lãng công kích hướng nào cũng sẽ bị đánh trúng.

Vù vù vù vù vù!

Tiêu Lãng không chút dừng lại, bởi vì tốc độ quá nhanh tạo ra tiếng gió rít. Mọi người trợn to mắt nhìn Tiêu Lãng xông vào mười hai bóng đao rồi... Không có sau đó!

Bùm bùm bùm bùm bùm!

Người Diệt Thiên nổ tung. Tiêu Lãng đứng phía trước, Liệt Thần Thủ cầm một thanh chiến đao màu đen, chính là chiến đao của Diệt Thiên.

Ánh mắt Tiêu Lãng lạnh lùng nhìn Diệt Địa, Diệt Nhân lao tới gần, không thèm để ý Diệt Hồn sau lưng mình.

Tiêu Lãng sắc mặt âm trầm nói:

- Ta giúp các ngươi thanh lý phản đồ, các ngươi không cảm tạ ta mà còn muốn dánh nhau? Các ngươi phá hư ước định muốn chiến thì ta chiều!