Chương 891: Siêu bí mật của Thiên Châu.

- Cái gì?

Tiêu Lãng nghe vậy thì sốt ruột, nhưng lúc này hắn cảm giác linh hồn bị lực hút bao trùm đẩy ra khỏi không gian hư vô, quay về thân thể. Tiêu Lãng mở mắt ra, thấy mình ở trong một đại điện xa lạ, đằng trước có một ngai vàng tím, Thiên Ma Đại Đế ngồi trên đó.

Tiêu Lãng không quan sát phong cảnh xung quanh, chắp tay nói ngay:

- Đại Thần, mới rồi người nói là thân nhân của ta đều chết sạch là có ý gì?

Thiên Ma Đại Đế mỉm cười nói:

- Đừng nóng, bây giờ dù ngươi có ra ngoài cũng không phải đối thủ của Vân Tử Sam. Ngươi còn có mười ngày, sau mười ngày Vân Tử Sam sẽ san bằng Tiêu Đế thành. Cho nên chúng ta nói ngắn gọn.

Vân Tử Sam xuất quan?

Tiêu Lãng con ngươi co rút. Nếu Thiên Ma Đại Đế biết rõ trạng thái linh hồn của tất cả võ giả tu luyện chiến kỹ Thiên Ma thì đương nhiên có thể thông qua những người này biết Thiên Châu xảy ra chuyện lớn. Tiêu Lãng không thấy lạ chuyện nữ nhân cường đại này tạo ra cấm chế mạnh đến khiến Thanh Mộc Thạch chịu bó tay sẽ có thần thông kinh thiên nào.

Tiêu Lãng nhanh chóng bình tĩnh, vãnh tai lắng nghe, chờ đợi Thiên Ma Đại Đế giải thích.

Thiên Ma Đại Đế gật đầu biểu thị khen ngợi, ngừng một lúc sau âm u nói:

- Khi ta sinh ra khoảng hơn tám vạn năm trước, tư chất không tệ. Mười lăm tuổi ta đạt đến đỉnh Nhân Hoàng cảnh, mười bảy tuổi là Thiên Đế, được tiếng là đệ nhất thiên tài. Trượng phu của ta cũng là tuyệt đỉnh thiên tài khi đó nhưng kém hơn ta một chút. Sau khi đại hôn, thực lực của ta liên tục đột phá mà hắn còn kẹt ở đỉnh Nhân Hoàng cảnh. Lúc đó vầng sáng của ta hoàn toàn che lấp hắn, bị ức chế quá làm tính tình hắn thay đổi, đi khắp nơi tìm hoa vấn liễu, cả ngày say xỉn. Ta vẫn cố nhẫn nhịn, cuối cùng hắn uống say làm bẩn muội muội của ta. Ta không nhịn nữa, một đao giết chết hắn. Sau đó ta đi tha lương, phiêu bạt khắp nơi, một lòng tu luyện chứng đạo.

Giọng của Thiên Ma Đại Đế rất bình tĩnh, như đang kể một chuyện rất bình thường. Tiêu Lãng nghe ra một loại cảm giác thê mỹ từ trong giọng nói của Thiên Ma Đại Đế, sự bất đắc dĩ và thê lương. Tiêu Lãng nhớ đến lần đầu tiên thấy tranh của Thiên Ma Đại Đế, trên người nàng như có sự cô đơn không cách nào che giấu được.

Tiêu Lãng không lên tiếng an ủi, không lộ ra ánh mắt đồng tình. Nếu Thiên Ma Đại Đế có thể kể quá khứ cho người bình thường nghe chứng minh nàng đã ra khỏi bóng ma, an ủi ngược lại làm hỏng chuyện.

Thiên Ma Đại Đế tiếp tục bảo:

- Ta tu luyện rất nhanh, sau này mới biết mình là thiên chi linh thể, tu luyện cơ hồ không gặp bình cảnh. Ta nhanh chóng đạt đến thực lực Chí Tôn Thiên Đế, Đại Đế, Bán Thần cảnh. Khi đó Thiên Châu chia năm xẻ bảy, các lộ chư hầu liên tục chiến loạn, mỗi giây mỗi phút có người chết. Ta bi mẫn thương sinh, ra tay thống nhất Thiên Châu. Khi đó Mê Thần Cung, Diệt Hồn Điện gì đó chưa xuất hiện, ta là võ giả có thực lực mạnh nhất Thiên Châu. Mấy tháng sau ta đã thống nhất Thiên Châu, ngồi trên vị trí Đại Thần chí cao vô thượng.

Tiêu Lãng thầm khâm phục, hắn từng thấy qua thiên chi linh thể, Lãnh Tình Nhi chính là người đó. Tuy tốc độ tu luyện của Lãnh Tình Nhi khủng bố nhưng không biến thái như Thiên Ma Đại Đế, mười bảy tuổi đã đến Đại Đế. Lúc Thiên Ma Đại Đế thống nhất Thiên Châu đã đạt đến Bán Thần cảnh, quá lợi hại.

- Ta ngồi lên vị trí đó khoảng trăm năm sau thì Vực Ngoại Thiên Ma xâm nhập.

Thiên Ma Đại Đế đột nhiên nói một câu khiến tinh thần Tiêu Lãng run lên. Tiêu Lãng nhớ đến Âu Dương Thúy Thúy từng nói lần trước Vực Ngoại Thiên Ma xâm nhập hình như là hơn tám vạn năm trước. Không lẽ linh khí hỗn độn thật sự có liên quan đến Vực Ngoại Thiên Ma sao?

- Khi đó Vực Ngoại Thiên Ma xâm nhập, so với lần trước các ngươi gặp phải Vực Ngoại Thiên Ma tuy yếu hơn chút nhưng cũng có không ít Thiên Ma vương. Khi ấy Thiên Châu không có nhiều cường giả Bán Thần cảnh, ta dẫn dắt toàn bộ cường giả Thiên Châu liều mạng đón địch. Cuối cùng đa số cường giả Thiên Châu đã chết Vực Ngoại Thiên Ma mới bị đánh lui. Ta tạo siêu cấp đại trận ở lối vào của Vực Ngoại Thiên Ma, cũng chính là chiến trường Thiên Ma hiện tại. Sau đó ta cảm ngộ một loại chiến kỹ từ người Vực Ngoại Thiên Ma, ta đặt tên cho nó là chiến kỹ Thiên Ma. Sau khi ta thống nhất Thiên Châu luôn che mặt trước mọi người, không có tên. Dân chúng Thiên Châu vì cảm ơn ta đánh lùi Vực Ngoại Thiên Ma nên đặt cho một danh hiệu là Thiên Ma Đại Đế.

Quả nhiên!

Tiêu Lãng hiểu ra, hắn suy đoán không sai, quả nhiên cảm ngộ chiến kỹ Thiên Ma từ người Vực Ngoại Thiên Ma. Khi đó Tiêu Lãng còn lấy làm lạ là tại sao hắn có thể dễ dàng hấp thu năng lượng từ người Vực Ngoại Thiên Ma, bây giờ hắn mới hiểu. Đây căn bản là cùng công pháp tu luyện ra năng lượng, giống y như đúc thì làm sao năng lượng bài xích nhau được?

Nhưng mà... Đây dù sao cũng là công pháp Vực Ngoại Thiên Ma tu luyện, nếu tu luyện đến cuối cùng phải chăng cũng sẽ biến thành Vực Ngoại Thiên Ma.

Khi Tiêu Lãng đưa mắt nghi ngờ nhìn Thiên Ma Đại Đế thì nàng lắc đầu, nói:

- Ta cũng không biết, sự thực là ta cảm ngộ công pháp này bản chất muốn nhìn xem tu luyện đến đỉnh cao có biến thành Vực Ngoại Thiên Ma hay không.

Tiêu Lãng giật mình kêu lên:

- Cái gì?

Tiêu Lãng biến sắc mặt. Tu luyện tiếp thì sẽ biến thành Vực Ngoại Thiên Ma vậy chơi cái gì nữa? Bộ dạng người không ra người quỷ không ra quỷ chẳng bằng chết đi.

- Hoảng cái gì?

Thiên Ma Đại Đế vừa tức vừa buồn cười nói:

- Chẳng phải ta tu luyện đến đỉnh đệ bát trọng mà chưa biến đó sao? Cho dù có biến thì cũng là một loại thần thông, có thể biến trở lại. Đáng tiếc ta đến khi chết đều không thể tu luyện đệ cửu trọng, nói không thì ta thật sự có thể biến thành một con Vực Ngoại Thiên Ma lẻn vào vực diện Thiên Ma rồi.

Tâm tính của Tiêu Lãng rất mạnh, nhanh chóng bình ổn nỗi lòng rung động.

Tiêu Lãng kinh ngạc hỏi:

- Đại Thần, tại sao ngươi muốn biến thành Vực Ngoại Thiên Ma? Vực diện Thiên Ma ở đâu? Đại Thần đi chỗ đó làm gì?

Thiên Ma Đại Đế thở dài, ngẩng đầu nhìn lên đỉnh nóc thật lâu.

Thiên Ma Đại Đế lên tiếng:

- Chuyện này liên quan đến siêu bí mật của Thiên Châu.

- Siêu bí mật?

Trái tim mới bình tĩnh của Tiêu Lãng lại đập nhanh. Thanh Mộc Ngọc, Thanh Mộc Thạch tìm mộ địa của Thiên Ma Đại Đế chính vì biết siêu bí mật nay. Có thể làm bọn họ chú trọng như vậy thì chắc chắn là bí mật rất lớn. Nhưng lúc này Tiêu Lãng không muốn nghe, bởi vì chuyện lớn như vậy một khi hiểu biết sẽ phải cõng trách nhiệm lớn.

Mỗi người khi còn nhỏ không hiểu nhiều, có thể sống ngây thơ vui vẻ, lớn lên càng hiểu chuyện thì càng sống mệt mỏi.

Thực lực càng mạnh, biết nhiều thì trách nhiệm càng lớn.

Tiêu Lãng không hỏi nhưng Thiên Ma Đại Đế muốn nói. Thiên Ma Đại Đế liếc mắt Tiêu Lãng.

Thiên Ma Đại Đế lạnh nhạt nói:

- Thật ra người Thiên Châu nên biết bí mật này, nếu ngươi quan sát kỹ sẽ biết.

- Cái gì?

Tiêu Lãng ngẩn ra, khó hiểu.

Thiên Ma Đại Đế vươn một bàn tay chỉ lên bầu trời nói:

- Trên bầu trời mười vạn dặm Thiên Châu, bất cứ võ giả nào dưới Đại Đế khi bay lên sẽ xỉu. Trên bầu trời trăm vạn dặm, dù là cường giả Bán Thần cảnh hay thậm chí là Đại Thần nếu bay lên thì sẽ xỉu. Đây chính là siêu bí mật của Thiên Châu. Thiên Châu la một ngục giam, cái ***g nhốt toàn bộ người Thiên Châu, ***g chết!

- Cái này...

Tiêu Lãng ngửa đầu nhìn, nghi ngờ. Đây đúng là bí mật lớn. Trong Thiên Châu không có ai bay lên cao được, nhưng nó liên quan gì đến ***g? Người Thiên Châu có thể sống tốt thì có bay lên cao hay không khác gì nhau? Bay lên thì có ích gì?

Thiên Ma Đại Đế liếc Tiêu Lãng, dường như nhìn thấu suy nghĩ của hắn.

Thiên Ma Đại Đế khẽ thở dài:

- Ngươi vẫn không hiểu. Nếu Thiên Châu không phá mở cái ***g này thì thực lực võ giả sẽ càng lúc càng thấp, chờ khi lịch mạch Thiên Châu bị đào rỗng, Thiên Châu sẽ rất khó có một Thiên Đế. ước chừng mấy chục vạn năm sau, Thiên Châu sẽ giống như... Thần Hồn vực diện của ngươi.