Chương 888: Man Thần có lời muốn nói.

Sáu thế lực Bán Thần cảnh cơ bản không nhúng tay vào chuyện trong Thiên Châu, lần này Diệt Hồn Điện phách lối như vậy làm các gia tộc Thiên Châu nghi ngờ, cực kỳ khủng hoảng.

Diệt Hồn Điện muốn thống nhất Thiên Châu thì ai dám ngăn trở, ai có thể ngăn cản đây?

Thế lực có thể ngăn cản Diệt Hồn Điện chỉ có năm thế lực Bán Thần cảnh. Nhưng Hồng Mông tôn giả, sơn chủ Phỏ Đà sơn đã chết, môn nhân còn sót lạiv của hai thế lực không thể gây sóng gió gì. Man Thần, Thanh Mộc Thạch tàn phế, môn nhân tử thương, vô số thế lực giảm đi, không thể đối kháng lại Diệt Hồn Điện được. Vọng Nguyệt các chủ là thần thú, không xen vào tranh chấp của nhân loại, hơn nữa có quan hệ rất tốt với Diệt Hồn.

Thế lực duy nhất có thể đối đầu với Diệt Hồn Điện hình như chỉ có tàn hồn sau lưng Tiêu Lãng. Gần đây Vân Tử Sam xuất quan, thực lực trướng mạnh. Diệt Hồn Điện không thể làm gì Tiêu Lãng nhưng Vân Tử Sam thì được. Nếu Vân Tử Sam giết Tiêu Lãng thì Diệt Hồn Điện có thống nhất Thiên Châu cũng không thành vấn đề.

Mọi chuyện quá rõ ràng, tộc trưởng các đại gia tộc đều là cáo già, nhanh chóng nghĩ thông vụ việc. Nhưng bọn họ không hiểu là tại sao Diệt Hồn Điện muốn thống nhất Thiên Châu?

Lấy thực lực, thế lực của Diệt Hồn Điện thì thống nhất Thiên Châu có ý nghĩa gì? Bọn họ có thể đạt được cái gì? Chẳng lẽ chỉ là quyền uy bá chủ đã đáng giá cho Diệt Hồn động can qua sao?

Không ai hiểu nổi nhưng Ma Đế, Lãnh Đế, Lăng Đế trước tiên hưởng ứng kêu gọi, tuyên bố dẫn theo mấy chục vạn phủ vực bắc bộ, tây bắc, đông bộ Thiên Châu đều vào, nâng Diệt Hồn trở thành bá chủ tuyệt đối của Thiên Châu.

Đám người Âu Dương Thúy Thúy, Mộc Sơn Quỷ, Nhàn Đế trợn to mắt, không dám tụ tập lại bàn bạc mà liên tục thông tin. Quy thuạn Diệt Hồn Điện không phải chuyện mất mặt nhưng sau khi đầu hàng chắc chắn sẽ không được tự do, có quyền thế như bây giờ. Nói không chừng mấy siêu cấp gia tộc sẽ từ từ suy sụp. Nếu Diệt Hồn gai mắt gia tộc nào thì rất có thể gia tộc đó lặng lẽ biến mất trong dòng sông lịch sử.

Nhưng truyền tin qua lại không phải cách tốt, bọn họ không có gan đánh nhau với Diệt Hồn Điện, cách duy nhất là cầu viện Mê Thần Cung, Man Thần, Vọng Nguyệt các chủ. Bất cứ ai đứng ra thì Diệt Hồn Điện sẽ không dễ dàng thống nhất Thiên Châu.

Tin tức như tuyết ùa vào dưới Khuynh Thành sơn, Nam Man có vô số Trinh sát âm thầm leo lên Man Thần sơn. Đáy Vọng Nguyệt hồ bình tĩnh cũng náo nhiệt lên, liên tục có người liều mạng đi cầu viện.

Nhưng mà...

Ba thế lực không có một ai lên tiếng. Vọng Nguyệt các chủ còn tuyên bố là sẽ không nhúng tay vào tranh chấp nội bộ nhân loại, còn quấy rầy Vọng Nguyệt hồ sẽ giết không tha.

Ngày thứ ba sau khi Diệt Hồn tuyên bố tin tức, Dạ Phi Dương tuyên bố thần phục! Ngày thứ tư, Loan Nguyệt Thiên Đế công bố thần phục. Chuyện đã không thể cứu vãn, sớm quy thuận Diệt Hồn thì sẽ có sức nặng trong lòng gã hơn chút.

Nguyên Thiên Châu tương đương có một nửa thế lực, địa bàn thần phục Diệt Hồn Điện. Mấy người còn lại vẫn đang mơ kỳ tích xảy ra, mơ Thanh Mộc Thạch, Man Thần đứng ra. Còn Tiêu Lãng thì... Bọn họ không trông chờ gì, nếu mấy ngày nữa hắn không xuất hiện thì Tiêu Đế thành sẽ biến thành phế tích.

Ngày thứ năm!

Nam Man phát ra một thanh âm khiến Âu Dương Thúy Thúy, Mộc Sơn Quỷ, Lạc Diệp Thiên Đế Lạc Diệp Tùng, Nhàn Đế rung động. Man Thần chính miệng nói một câu, mười vực diện Nam Man không tham gia phân tranh Thiên Châu nhưng... Bất cứ ai dám đến Man Thần sơn gây chuyện thì giết không tha!

Câu nói này rất bình thường, Man Thần luôn giữ thái độ như vậy nhưng gã đã lên tiếng biểu thị bất mãn. Diệt Hồn Điện muốn thống nhất Thiên Châu vậy sẽ phải buộc Mê Thần Cung, Man Thần thần phục, nếu không thì đó không phải là thống nhất.

Man Thần tuyên bố chỉ nửa ngày sau Diệt Hồn liền làm ra phản ứng.

Tất cả cường giả đỉnh Nhân Hoàng cảnh bắc bộ, tây bắc, đông bộ, tây nam Thiên Châu tụ tập lại, toàn bộ truyền tống đi Loan Nguyệt thành rồi rậm rộ lao hướng Nam Man.

Diệt Hồn không nói một câu, trực tiếp khai chiến.

Khói lửa nổi lên, Thiên Châu tràn ngập mùi thuốc súng. Mọi ánh mắt nhìn chằm chằm vào Nam Man, vô số Trinh sát ẩn núp, trước tiên truyền chiến báo về Thiên Châu.

Mộc Sơn Quỷ rất căng thẳng, bởi vì Mộc Tiểu Yêu còn ở Man Thần sơn làm Thủ Sơn nô, lỡ như chiến đấu thì gã không thể tránh khỏi bị lôi kéo vào. Mộc Sơn Quỷ không dám đi Man Thần sơn, bởi vì Man Thần đã nói rồi, bất cứ người nào dám đi Man Thần sơn thì đều là kẻ địch, giết không tha.

Trăm vạn đại quân rầm rộ, thực lực thấp nhất là đỉnh Nhân Hoàng cảnh. Ma Đế, Lãnh Đế, Lăng Đế, Loan Nguyệt Thiên Đế làm tiên phong, có vô số Thiên Đế.

Đại chiến căng thẳng, cán cân thắng lợi nghiêng hướng Diệt Hồn Điện. Không nói đến trăm vạn đại quân, coi như là một mình Diệt Hồn cũng đủ san bằng Nam Man. Hiện tại mọi người chỉ có nước trông chờ Thanh Mộc Thạch ra tay hợp tác với Man Thần, nếu không thì không ai có thể đỡ đồ đao của Diệt Hồn.

….. …. …. …. …..

Thiên Châu ầm ĩ, Hải Để thần phủ tĩnh lặng. Linh hồn của Tiêu Lãng bị hút vào trong không gian hư vô, tâm ma lần thứ bảy kéo đến.

Vẫn là chỗ cũ, hơi thở quen thuộc. Linh hồn của Tiêu Lãng không chút dao động. Đọc ba quyển sách cổ giúp ích rất nhiều cho Tiêu Lãng. Ít nhất sau khi đọc Tĩnh Tâm Chú thì lòng Tiêu Lãng bình tĩnh, tâm hồn như một tảng đá, dù có đối mặt sóng gió cũng không rung động.

Tâm ma thứ sáu rất khủng bố, Tiêu Lãng không biết tâm ma lần thứ bảy sẽ là thử thách thế nào. Tiêu Lãng chỉ biết rằng hắn phải thắng, vì chính mình, vì người thân, vì dân chúng nguyên tây bộ, Tiêu Lãng phải thắng!

- Tâm ma lần này chỉ có ba đợt, nếu như ngươi có thể sống tiếp, không chỉ vượt qua tâm ma này mà về sau sẽ không còn xuất hiện tâm ma!

Trong đầu Tiêu Lãng đột nhiên hiện lên một tin tức. Tiêu Lãng không có vẻ gì vui sướng mà ngược lại thầm cảnh giác. Tâm ma từ mười ba biến thành ba, không cần nói cũng biết càng khủng bố hơn. Còn sau này có tâm ma nữa không thì Tiêu Lãng không thèm quan tâm, nếu chết trong tâm ma lần thứ bảy còn nói gì đến về sau?

Trên bầu trời có một vệt sáng lấp lánh hấp dẫn sức chú ý của Tiêu Lãng. Đốm sáng dần mở rộng, ngày càng sáng hơn, rực rỡ đến Tiêu Lãng không dám nhìn thẳng. Tiêu Lãng dần thấy đầu óc nặng nề, hoàn toàn mất trí, xỉu.

Chờ khi Tiêu Lãng tỉnh lại, hắn phát hiện mình không ở trong không gian hư vô nữa. Tiêu Lãng phát hiện một vấn đề rất lạ, hắn không phải thể linh hồn mà là người sống. Tiêu Lãng không biết có phải là ảo giác không, hắn cảm thấy rất chân thật. Tiêu Lãng nhéo đùi mình cũng thấy đau, không giống như nằm mơ.

Tiêu Lãng ở trong một nơi cực kỳ xa lạ, là một tòa lầu các trang sức xa hoa. Tảm trắng không nhiễm một hạt bụi trần, lầu các dưới ánh nến, trong góc đốt mùi thơm khiến người thoải mái.m gió mát nhẹ thổi, ánh trăng ngoài khung cửa sổ say lòng người, thật là đêm thu tuyệt vời.

Lầu các này rất xa lạ, Tiêu Lãng đi một vòng, quan sát cửa sổ, xác định hắn chưa từng đến đây. Tiêu Lãng kinh ngạc, sao tâm ma lần thứ bảy này kỳ lạ vậy? Trong gian phòng kế bên vang tiếng nước khe khẽ.

Tiêu Lãng thầm cảnh giác, động ý niệm. Tu Di Giới chợt lóe, Vô Tình kiếm xuất hiện trong tay. Mọi thứ giống y như hiện thực, lòng Tiêu Lãng lại máy động, chữ tình lấp lánh, phóng ra Liệt Thần Thủ. Tiêu Lãng nín thở đi hướng gian phòng bên cạnh.

Nếu đã là tâm ma thì có tránh né cũng không được, chỉ có thể nghênh đón, tìm cách phá giải.