Chương 878: Ma Thần nhà ta.

Trong phủ thành chủ, một con rồng bạc khổng lồ rít gào bay ra. Một nam nhân áo bạc đứng trên đầu rồng bạc, mày cau lại, mắt lạnh băng, cực kỳ điển trai làm các thiếu nữ hoài xuân hét chói tai, nhiều người quỳ xuống.

Khóe môi Tiêu Lãng cong lên, hắn biết chắc chắn Lãnh Đế sẽ ra mặt. Lăng Phi Tiên là một trong các phu tế dự bị của Lãnh Tình Nhi, người dự bị tốt như vậy làm sao Lãnh Đế có thể trơ mắt nhìn gã chết được?

Đám người Lãnh Tình Nhi, Nhàn Long Vũ, điệt tử của Nhàn Đế, Âu Dương Tà, Loan Tử Khanh, tôn tử của Loan Nguyệt Thiên Đế, Ma Tiêu thở phào một hơi. Ánh mắt Lãnh Tình Nhi, Ma Tiêu nhìn Tiêu Lãng càng lạnh băng. Âu Dương Tà, Nhàn Long Vũ, điệt tử của Nhàn Đế, Loan Tử Khanh, tôn tử của Loan Nguyệt Thiên Đế cười gượng, mắt chớp lóe, dường như đang phỏng đoán ý đồ của Tiêu Lãng.

Tiêu Lãng thản nhiên ngồi, không sợ gió thổi, nhàn nhã uống trà.

Mãi khi giọng Lãnh Đế vang lên:

- Cuồng Nhân, dừng tay lại, nể mặt ta.

Cuồng Nhân Thiên Đế mới bay ra không xa, nghe Lãnh Đế nói thì ngoái đầu nhìn lại. Cuồng Nhân Thiên Đế tổng thấy Tiêu Lãng gật đầu, ngoan ngoãn bay trở về. Lãnh Đế vung tay lên, có người chạy đi đem về Lăng Phi Tiên về chữa trị.

Lãnh Đế nhanh chóng bay hướng Lãnh Nguyệt các, thân thể nhảy ra từ mình con rồng vào trong lầu các. Lãnh Đế vung tay lên khiến con rồng bay về, cười tủm tỉm nhìn Tiêu Lãng.

Lãnh Đế nói:

- Tiêu phủ chủ, đã lâu không gặp, vào phủ uống một ly không?

Tiêu Lãng phẩy tay, khách sáo nói:

- Chỗ này có mỹ tửu đầy đủ, cần gì bỏ gần lấy xa? Lão Lãnh, ngồi xuống đi, lần này ta tìm ngươi vì có chuyện tốt.

Lãnh Đế làm vẻ mặt khó hiểu. Lãnh Tình Nhi nghe vậy mặt xanh mét. Đám người Nhàn Long Vũ, điệt tử của Nhàn Đế, Âu Dương Tà, Loan Tử Khanh, tôn tử của Loan Nguyệt Thiên Đế, Ma Tiêu vẻ mặt quái dị, lúng túng.

Lãnh Đế quét mắt qua, bình tĩnh ngồi xuống, phất tay khiến các thị nữ, thị giả lui ra.

Lãnh Đế lên tiếng:

- Xin Tiêu phủ chủ cứ nói đừng ngại.

Tiêu Lãng không nói đùa, rất nghiêm túc chỉ vào Tiêu Ma Thần nói:

- Lãnh Đế thấy huynh đệ này của ta như thế nào?

Lời của Tiêu Lãng làm đám người Nhàn Long Vũ, điệt tử của Nhàn Đế, Âu Dương Tà, Loan Tử Khanh, tôn tử của Loan Nguyệt Thiên Đế, Ma Tiêu căng thẳng. Bàn về tư chất, thực lực, bối cảnh thì Tiêu Ma Thần hơn xa đám người Nhàn Long Vũ, điệt tử của Nhàn Đế, Âu Dương Tà, Loan Tử Khanh, tôn tử của Loan Nguyệt Thiên Đế, Ma Tiêu, nếu Tiêu Lãng cầu thân thay gã thì chuyện không hay rồi.

Lãnh Đế hơi bất ngờ, lập tức phản ứng lại, thật lòng khen:

- Tiêu Ma Thần tuổi còn trẻ đã đạt đến Thiên Đế, còn được truyền thừa từ Mị Ảnh Đại Đế, có thể nói là tương lai sáng lạn. Quan trọng nhất là nhân phẩm tốt, chưa từng nghe tiếng xấu. Nhân phẩm không chê được, nếu trừ mấy thiếu niên anh tài Thiên Châu thì xem như Tiêu Ma Thần đứng đầu.

Tiêu Ma Thần nghe Lãnh Đế khen, vẻ mặt không có gì vui vẻ mà quái dị nhìn Tiêu Lãng, lòng có cảm giác không may.

Quả nhiên!

Tiêu Lãng cười dài nói:

- Lão Lãnh, thật không dám giấu diếm. Con người Ma Thần thứ gì cũng tốt nhưng tính cách dễ xấu hổ. Ngươi có biết không? Gần đây bà mối suýt đạp phá cửa Tiêu Đế thành mà Ma Thần không không vừa mắt một nữ nhân nào. Hôm đó ta gặn hỏi thì hóa ra lòng Ma Thần đã có một bóng hình, hắn vừa gặp đã thương Lãnh Tình Nhi tiểu thư. Hôm nay Tiêu Lãng thật xấu hổ cố ý đến cầu thân thay hắn.

Xì xào!

Lãnh Nguyệt các xôn xao. Lãnh Tình Nhi trừng Tiêu Ma Thần, mặt đỏ rực xoay người sang chỗ khác. Mắt đám người Lãnh Tình Nhi, Nhàn Long Vũ, điệt tử của Nhàn Đế, Âu Dương Tà, Loan Tử Khanh, tôn tử của Loan Nguyệt Thiên Đế, Ma Tiêu tóe lửa, không biết làm sao.

- Tiêu Lãng...

Khuôn mặt Tiêu Ma Thần luôn lạnh băng cũng biến sắc. Tiêu Ma Thần vừa gặp đã thương Lãnh Tình Nhi hồi nào? Tiêu Ma Thần định đứng dậy giải thích nhưng bị Tiêu Lãng vỗ một cái ấn vai không cho nhúc nhích.

Tiêu Lãng cười hì hì nháy mắt với Tiêu Ma Thần, nói:

- Ma Thần, ngươi đừng nói gì hết, hôm nay ta quyết mai mối giúp ngươi. Chỉ cần Lãnh Đế mở miệng đồng ý cuộc hôn nhân này thì muốn bao nhiêu sính lễ cũng được. Tuy ta nghèo nhưng vẫn có một số báu vật, thanh Vô Tình kiếm này xem như tín vật đính hôn.

Bộp!

Tiêu Lãng lấy Vô Tình kiếm ra nặng nề vỗ xuống bàn, ánh sáng xanh lấp lánh, khí thế nhiếp người.

- Lại là chiêu này.

Khóe môi Thiên Đế tây bộ co giật, không biết Tiêu Lãng muốn làm cái gì. Không phải tới đây trấn lột sao? Vì sao biến thành cầu thân? Không lẽ Tiêu Ma Thần thật sự thích Lãnh Tình Nhi?

Mặt Lãnh Đế cứng ngắc, có nỗi khổ trong lòng mà nói không ra. Ma Đế, Lăng Đế không báo tin cho Lãnh Đế, gã không biết Tiêu Lãng đã trấn lột mấy ức huyền thạch, càng không biết hắn đã được tin Lãnh Đế đầu vào Diệt Hồn Điện.

Nếu Lãnh Đế đầu vào Diệt Hồn Điện thì không thể khiến Lãnh Tình Nhi làm quả phụ, nhưng trong thoáng chốc gã không nghĩ ra cách từ chối nào hay ho. Lãnh Đế cười gượng đẩy Vô Tình kiếm trở lại.

Lãnh Đế nói:

- Tiêu phủ chủ khách sáo quá, Vô Tình kiếm quý giá như vậy làm sao ta dám nhận? Lại nói chuyện đính hôn này...

Lãnh Đế đẩy Vô Tình kiếm về thì Tiêu Lãng thuận tay cất đi, còn cắt ngang lời gã:

- Lão Lãnh thật là người nhân hậu.

Tiêu Lãng lấy ra một thanh bảo khí có mấy chục đạo ấn ném ra, kiên quyết nói:

- Nếu lão Lãnh đã đồng ý đính hôn thì dễ rồi. Ngươi không nhận Vô Tình kiếm thì đây, thanh thần binh tuyệt thế ta lấy trong cấm địa cổ thần, ngươi phải nhận lấy nó, nếu không thì chính là không xem ta như huynh đệ. Tốt rồi, cứ quyết định như vậy, ba tháng sau chúng ta đến cưới Lãnh Tình Nhi. Ma Thần, đi!

Thấy Tiêu Lãng dứt khoát đứng dậy định đi, đám người Lãnh Tình Nhi, Nhàn Long Vũ, điệt tử của Nhàn Đế, Âu Dương Tà, Loan Tử Khanh, tôn tử của Loan Nguyệt Thiên Đế, Ma Tiêu, Lãnh Đế ngơ ngác. Đám người Sát Đế, Tiêu Ma Thần, mười Thiên Đế tây bộ cũng mờ mịt.

Chuyện cứ thế quyết định? Ba tháng sau đến cưới?

Đây là ra chợ mua khoai sao? Dù có mua khoai cũng phải xem người ta đồng ý bán hay không đã. Hơn nữa một binh khí cũ xì tối đa cỡ mấy vạn huyền thạch mà nói là thần binh tuyệt thế?

Lãnh Đế biến sắc mặt. Lãnh Tình Nhi vẻ mặt xấu hổ và tức giận, dù gì nàng cũng là đệ nhất mỹ nhân Thiên Châu, từ khi nào thấp kém như vậy? Tuy Tiêu Ma Thần đúng là xứng đôi vừa lứa với Tiêu Ma Thần nhưng chưa chắc nàng vừa mắt gã.

Lãnh Tình Nhi la lên:

- Tiêu Lãng, ngươi có ý gì? Ngươi đường đường là bá chủ phương tay mà sao vô sỉ quá vậy? Muốn ta gả cho Tiêu Ma Thần? Nằm mơ đi!

Tiêu Ma Thần vẻ mặt sốt ruột truyền âm nói:

- Tiêu Lãng, đừng làm bậy. Ta không thích con nhỏ này, trong lòng ta đã có người, tuy nàng là nữ nhân một tiểu gia tộc nhưng ta đã quyết định đời này chỉ cưới nàng.

Tiêu Lãng ngạc nhiên xoay người lại, không thèm ngó Lãnh Tình Nhi tức đinê mà nhìn chằm chằm Tiêu Ma Thần.

Tiêu Lãng truyền âm:

- Hay thật, tiểu tử nhà ngươi che giấu sâu quá. Được rồi, chỉ cần ngươi thích thì đừng nói là nữ nhân tiểu gia tộc, coi như là bình dân cũng được. Ta sẽ giúp ngươi rình rang cưới nàng.

Tiêu Ma Thần cười khổ, không lên tiếng gì thêm. Tiêu Ma Thần biết Tiêu Lãng sẽ không khiến gã cưới Lãnh Tình Nhi, chẳng qua mượn cơ hội trấn lột.

- Lãnh tiểu thư, hôn sự của tiểu thư không thể nào tự tiểu thư quyết định đi? Có mệnh của phụ mẫu, lời mai mối, không đến lượt tiểu thư phản đối! Lấy quan hệ của ta và lão Lãnh, Ma Thần anh tài như vậy làm sao từ chối được? Làm sao không nể mặt ta? Hơn nữa các ngươi đã cầm thần binh tuyệt thế của ta rồi làm sao có thể từ hôn?

Lãnh Đế ho khan:

- Khụ, khụ.

Lãnh Đế không biết nên nói cái gì. Mới nãy Tiêu Lãng khiến Cuồng Nhân Thiên Đế đánh bay Lăng Phi Tiên là có ý muốn lập uy, bây giờ càn quấy như vậy, sơ sẩy một cái là hắn sẽ nổi khùng lên. Bây giewò Lãnh Đế đầu vào Diệt Hồn Điện, có tật giật mình nên không dám đối đầu cùng Tiêu Lãng.

Lãnh Đế do dự thật lâu sau cuối cùng mở miệng nói:

- Tiêu phủ chủ, việc này không vội vàng, không vội vàng, cần bàn tính lại.

Tiêu Lãng chỉ chờ câu nói này, lập tức trừng mắt, sát khí ngút trời.

Tiêu Lãng đập bàn, lạnh lùng quát:

- Như thế nào? Muốn hối hôn hay là xem thường Tiêu Lãng ta, xem thường Ma Thần nhà ta? Ngươi có biết Ma Thần nhà ta si tình cỡ nào không? Ngươi có biết báu vật đó đáng giá bao nhiêu huyền thạch không? Chúng ta một tấm lòng son vậy mà ngươi qua loa với ta? Hồi hôn? Được thôi, bồi thường phí ngộ công của chúng ta, phí tổn thất tinh thần cho Ma Thần, phí thuốc men cho Cuồng Nhân. Nếu không thì hôm nay dù phải dỡ Lãnh Đế thành thì ta quyết lấy lại công bằng cho Ma Thần nhà ta!

Keng keng keng!

Đám người Sát Đế, Tiêu Ma Thần, mười Thiên Đế tây bộ nhận được lệnh, tất cả Tu Di Giới lấp lánh ánh sáng, rút kiếm ra.