Diệt Thiên xuất hiện làm Tiêu Lãng bất ngờ. Diệt Hồn Điện và tàn hồn trong thảo đằng thần hồn màu lam từng có ước định là trong vòng ba mươi năm Diệt Hồn Điện không được ra tay với Tiêu Lãng. Nếu vậy thì Diệt Thiên đến làm cái gì? Không lẽ muốn trước tiên trở mặt tuyên chiến?
Mặc kệ như thế nào, hôm nay Tiêu Lãng quyết có được huyền thạch!
Không có huyền thạch thì Tiêu Lãng không thể tiếp tục tu luyện, chờ một thời gian nữa Vân Tử Sam đột phá thì hắn chỉ có đường chết, nếu vậy thì không bằng bây giờ chiến đấu.
Vẻ mặt Tiêu Lãng tràn ngập kinh ngạc nhìn chằm chằm vào Diệt Thiên.
Tiêu Lãng nói:
- Diệt Thiên, ngươi nói cái gì? Con mắt nào của ngươi thấy ta làm thổ phỉ?
Diệt Thiên ngây ra, Ma Đế chậm chân lại. Chuyện Ma Đế thần phục Diệt Hồn Điện chưa tuyên bố ra ngoài, nếu Diệt Thiên can thiệp thì sẽ khiến người nghi ngờ. Khi đó Thanh Mộc Thạch, Man Thần sẽ cảnh giác. Vân Tử Sam chưa xuất quan, nếu hành động lỗ mãng ngược lại không hay.
Diệt Thiên chớp mắt, thuận miệng nói:
- Kẻ hèn này vừa lúc đi ngang qua nơi này, gặp chuyện bất bình rút đao tương trợ. Tiêu Lãng, ngươi càn rỡ, cưỡng ép bắt nạt, quá vô sỉ rồi. Ta nghe rõ ràng lời các ngươi vừa nói, nếu chuyện này truyền ra e rằng không tốt cho danh dự của ngươi!
Tiêu Lãng cười lạnh một tiếng nói:
- Không cần ngươi lo, đừng chõ mũi vào chuyện của ta! Nếu ngươi quyết nhúng tay vào thì nghĩa là phá hỏng ước định lúc trước, ta đành đi Diệt Hồn Điện tìm điện chu lý luận một phen!
Đầu Diệt Thiên bị áo choàng vàng che phủ, không thấy biểu tình nhưng đôi mắt đầy tức giận.
Nếu Diệt Thiên đã đến thì tất nhiên không thể trơ mắt nhìn Tiêu Lãng quậy Ma Đế thành, nếu không thì sẽ làm Ma Đế, Lãnh Đế, Lăng Đế lạnh lòng. Mắt Diệt Thiên liên tục chớp lóe, bỗng có ý mới.
Diệt Thiên thản nhiên nói:
- Mấy ngày trước kẻ hèn này phạm lỗi đã bị điện chủ trục xuất khỏi Diệt Hồn Điện, nên chuyện này không liên qua tới Diệt Hồn Điện, chỉ là cá nhân ta... Gai mắt ngươi.
- Ngươi...
Tiêu Lãng nheo mắt lại, biểu tình tức giận bất bình, dường như buồn bực vì bị Diệt Thiên chèn ép.
- Ngươi gì mà ngươi?
Diệt Thiên thấy Tiêu Lãng yếu thế liền cảm thấy ý tưởng này quá hay. Nếu không dính dáng đến Diệt Hồn Điện là Diệt Thiên có thể thoải mái đè đầu Tiêu Lãng. Lần trước ngoài Tiêu Đế thành Diệt Thiên bị Tiêu Lãng làm quê, giờ coi như lấy lại mặt mũi.
Diệt Thiên lạnh lùng nói:
- Kẻ hèn này đã là người tự do, bản thân ta thích nhất là can thiệp bất bình. Gần đây ta đi khắp Thiên Châu, hễ chuyện gì bất bình thì ta đều trông nom. Tiêu Lãng, ngươi biết điều thì cút ngay, nếu không thì bổn tọa sẽ không khách sáo!
Tiêu Lãng hừ lạnh một tiếng:
- Hừ!
Tiêu Lãng biểu tình cực kỳ khó xem. Đám người Sát Đế, Tiêu Ma Thần, mười Thiên Đế tây bộ sắc mặt âm trầm.
Tiêu Lãng trầm ngâm giây lát, lại lần nữa mở miệng nói:
- Ngươi nói ngươi thoát khỏi Diệt Hồn Điện liền rút? Ai chứng minh được? Đừng coi ta như đồ ngốc!
- Ha ha ha ha ha ha!
Thấy biểu tình của Tiêu Lãng như vậy thì trong lòng Diệt Thiên càng ngoái. Diệt Thiên chỉ vào Ma Đế, hơn mười Thiên Đế sau lưng.
Diệt Thiên nói:
- Bọn họ có thể chứng minh đoạn thời gian trước ta thoát khỏi Diệt Hồn Điện, từng đi qua đây. Hôm đó ta từng nói cho bọn họ chuyện này. Ngươi còn chưa cút đi? Muốn bổn tọa đuổi ngươi đi sao?
Tiêu Lãng xách Vô Tình kiếm trên bàn lên, cắn răng trầm giọng quát:
- Đi!
Đám người Sát Đế, Tiêu Ma Thần, mười Thiên Đế tây bộ hừ hừ vài tiếng rồi đi ra ngoài. Đám người Ma Đế, Diệt Hồn Điện tránh đường, cười lạnh nhìn mọi người rời đi, chạy theo tới cửa định châm chích Tiêu Lãng vài câu.
Vù vù vù vù vù!
Đám người Sát Đế, Tiêu Ma Thần, mười Thiên Đế tây bộ bay lên trời cao. Tiêu Lãng lấy chiến xa Chí Tôn ra định rời đi.
Diệt Thiên cười dài nói:
- Tiêu Lãng, sau này đừng để ta lại ta trông thấy ngươi làm ác, nếu không thì sẽ không bỏ qua dễ dàng!
Tiêu Lãng chợt rống to:
- Tha cái đầu ngươi!
Vô Tình kiếm lóe ánh sáng xanh lấp lánh, Vô Tình kiếm khí điên cuồng rít gào chém hướng đám người Ma Đế, Diệt Thiên.
Vù vù vù vù vù!
Cùng lúc đó, người Tiêu Ma Thần lấp lánh ánh sáng đỏ, Mị Ảnh chiến đao xuất hiện, một con hỏa sư rống gầm bay ra. Một cây quyền trượng màu đen xuất hiện trong tay Sát Đế, một con băng long ngưng tụ. Cuồng Nhân Thiên Đế cầm rìu chiến nặng nề chém xuống. Luân Hồi Thiên Đế và mười Thiên Đế tây bộ không hẹn mà cùng xuất chiêu.
Mười ba đợt công kích mang theo hơi thở hủy thiên diểt địa gần như pahsdt ra cùng lúc, bao phủ Diệt Thiên, Ma Đế, hơn mười Thiên Đế vào trong.
Khoảng cách gần như vậy, đám người Sát Đế, Tiêu Ma Thần, mười Thiên Đế tây bộ, Tiêu Lãng đột nhiên làm khó dễ. Diệt Thiên, Ma Đế, hơn mười Thiên Đế cho rằng đám người Sát Đế, Tiêu Ma Thần, mười Thiên Đế tây bộ, Tiêu Lãng hèn, lòng thả lỏng cảnh giới, chờ bọn họ phản ứng lại thì đã không kịp chạy trốn. Hơn mười Thiên Đế bắc bộ và Ma Đế phủ mặt trắng bệch, vì nếu những công kích này đánh xuống, có lẽ Diệt Thiên, Ma Đế thoát chết được nhưng chắc chắn bọn họ sẽ hóa thành bột phấn.
Mặt Ma Đế cũng trắng như tờ giấy. Ma Đế có thể chạy trốn, nhưng gã đi thì mấy Thiên Đế nhà Nhân Hoàng cảnh, và hơn mười Thiên Đế trung thành nhất sẽ bị xé nát. Quan trọng nhất là phía sau chính là hậu viện nhà Ma Đế, không có người chống thì mấy vạn đệ tử Ma gia cũng sẽ bị băm thành thịt vụn.
- Thật to gan!
Giờ phút này, mắt Diệt Thiên sáng như sao. Lấy thực lực của Diệt Thiên có thể dễ dàng trốn tránh, nhưng gã không trốn được. Nếu Diệt Thiên thì Ma Đế sẽ bị trọng thương, quan trọng nhất là làm Ma Đế, Lãnh Đế, Lăng Đế lạnh lòng.
Bởi vậy Diệt Thiên chỉ có thể cắn răng trước tiên phóng thích một vòng bảo hộ, bao phủ tất cả mọi người. Diệt Thiên vỗ ra một tiểu thủ ấn hòng triệt tiêu chút năng lượng công kích.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Trong phút chốc...
Thiên địa sáng ngời, gió mây thay đổi.
Vang tiếng nổ điếc tai toàn thành, nguyên Ma Đế thành rung rinh. Một luồng năng lượng cực kỳ khủng bố phát ra từ Ma Đế các. Trong khoảnh khắc đó người Ma Đế thành cảm giác như trời sập. Vô số người kinh hoàng đưa mắt nhìn Ma Đế các, thấy vô số kiến trúc đổ sập, sương khói mịt mù hóa thành khói nấm bay lên cao, lăn lộn giữa không trung. Nhìn sơ đã làm người run sợ.
Vù vù vù vù vù!
Trong sương khói, đám người Sát Đế, Tiêu Ma Thần, mười Thiên Đế tây bộ bị chấn bay ra. Một bóng người không bị ảnh hưởng nhanh như chớp xong tới, tay phải lấp lánh ánh sáng vàng, sét đánh không kịp bưng tai lao vào Diệt Thiên ở giữa khói sương.
Hộ thuẫn của Diệt Thiên đã bị chấn phá, miệng ộc máu, mặt xanh mét, người run run. Đám người Ma Đế, hơn mười Thiên Đế sau lưng Diệt Thiên thì chật vật không chịu nổi. Có một vài Thiên Đế bị chấn ngất văng ra, bị chon sống trong đại điện.
Tiêu Lãng, Tiêu Ma Thần, Sát Đế đều có thần binh Đại Đế, lực công kích cỡ như Mộc Sơn Quỷ. Mười Thiên Đế tây bộ khác toàn cầm thần binh Chí Tôn, phát ra năng lượng công kích không thể xem thường. Dù là Mộc Sơn Quỷ cứng rắn chống lại cũng sẽ chết. Diệt Thiên không những chống đỡ mà còn phải lo cho dám Ma Đế, hơn mười Thiên Đế. Diệt Thiên không chết đã là siêu mạnh rồi.
Tiêu Lãng cố chịu đựng áp lực mạnh mẽ do sóng xung kích mang lại, vận chuyển chiến kỹ Thiên Ma, người lấp lánh chữ tình. Tiêu Lãng dựa vào thân thể cường đại cứng rắn xông lên. Liệt Thần Thủ xung phong chộp đầu Diệt Thiên.
Tuy Diệt Thiên trọng thương nhưng cường giả Đại Đế không phải giả danh. Diệt Thiên hộc bãi máu, định đánh ra một tiểu thủ ấn.
- Tình Thương!
Tiêu Lãng đã sớm ngưng tụ chữ tình, thấy Diệt Thiên đánh ra tiểu thủ ấn lập tức tung Liệt Thần Thủ. Tiêu Lãng nhẹ nhàng đánh tan tiểu thú ấn. Diệt Thiên bị đánh bay ra, thân hình đẫm máu ở giữa không trung.
Vù vù vù vù vù!
Tiêu Lãng không chút dừng lại, hóa thành tay chớp lao theo Diệt Thiên. Liệt Thần Thủ nhẹ nhàng đâm vào vai Diệt Thiên, chợt kéo ra ngoài. Diệt Thiên bị nặng nề đánh bay đi, ***ng văng đám hộ vệ trên quảng trường.
Sương khói nhạt dần, người Tiêu Lãng xông ra khỏi màn xương, một chân giẫm lưng Diệt Thiên đang vùng vẫy muốn đứng lên. Cái chân này đạp rất mạnh, người trên quảng trường nghe tiếng xương lưng Diệt Thiên gãy.
Mắt Tiêu Lãng lạnh băng, không thèm nhìn người xung quanh, âm trầm nhìn chằm chằm vào Diệt Thiên vẻ mặt tức giận, nổi điên.
Tiêu Lãng nói:
- Nếu bây giờ ngươi đã không phải là người của Diệt Hồn Điện thì nghĩa là ta có thể tùy ý... Giết ngươi?