Nhìn đôi mắt đầy ý cười của Tiêu Lãng, Ma Đế đánh rùng mình. Ma Đế biết rõ thực lực của Tiêu Lãng mạnh cỡ nào, ít nhất đè đầu gã dễ như chơi. Tiêu Ma Thần, Sát Đế có được thần binh Đại Đế, thực lực siêu mạnh. Mười Thiên Đế khác hiển nhiên đều là Thiên Đế được Tiêu Lãng tặng cho thần binh Chí Tôn. Chỉ dựa vào mười ba người này nếu muốn san bằng tuyệt đối không có bất cứ vấn đề gì.
- Làm sao đây? Làm sao đây?
Đầu óc Ma Đế nhanh chóng xoay chuyển nghĩ cách, cuối cùng nhận ra dù có kêu Thiên Đế phương bắc tới, Tiêu Lãng mà ra tay thì chắc chắn có thể dễ dàng giết chết bọn họ. Bây giờ cách duy nhất là bám chân Tiêu Lãng rồi xin Diệt Hồn Điện ra tay giúp đỡ.
Nếu đã muốn câu giờ thì không thể trở mặt với Tiêu Lãng, nên Ma Đế và mấy Thiên Đế Ma gia liếc nhau, miễn cưỡng nặn cười nói:
- Nếu vậy thì mời Tiêu phủ chủ vào trong phủ bàn chuyện.
Ma Đế nháy mắt ra giấu, hai Thiên Đế Ma gia đi uống sắp xếp. Ma Đế thì cố chờ đám người Tiêu Lãng, Sát Đế, Tiêu Ma Thần, mười Thiên Đế đến gần mới mang hắn đi nội viện.
Vù vù vù vù vù!
Ai ngờ Tiêu Lãng một tay vỗ vai Tiêu Ma Thần, vọt tới chỗ Ma Đế. Mặt Ma Đế trắng bệch sợ hãi, trong giây phút đã gã suýt tấn công. Ma Đế phát hiện người Tiêu Lãng không có chút sát khí, năng lượng chảy xuôi nên kịp thời dừng tay. Ma Đế khó hiểu nhìn Tiêu Lãng.
Tiêu Lãng lao tới, choàng vai Ma Đế.
Tiêu Lãng nhiệt tình nói:
- Lão Ma, nghe nói gần đây ngươi lại nạp thiếp ? Tiểu tử già nhà ngươi không phúc hậu, không truyền tin cho ta, sợ ta không tặng nổi quà cáp sao? Tuy Tiêu Lãng ta nghèo nhưng chú trọng nghĩa khí nhất. Không bằng ta tặng Vô Tình kiếm làm qùa cho ngươi?
Ma Đế trợn tròn mắt, cái quái gì vậy?
Từ khi nào Ma Đế nạp thiếp? Tiêu Lãng tặng Vô Tình kiếm cho Ma Đế? Ma Đế lấy Vô Tình kiếm làm cái quái gì? Đây chính là thiên đạo vô tình dùng ma khí nhiều sẽ rơi vào. Ma Đế không thể đoán được Tiêu Lãng có ý gì trong đầu.
Ma Đế lúng túng cười gượng nói:
- Tiêu phủ chủ khách sáo quá, không dám nhận, thật là không dám nhận. Chắc chắn lần sau ta sẽ mời Tiêu đại nhân!
Tiêu Lãng chân thành gật đầu, nói:
- Ừm! Đúng là lão Ma mới nghĩa khí. Ta luôn nói với đám Tiêu Ma Thần rằng lão Ma là hào kiệt nghĩa bác vân thiên nhất. Thiên Châu có vô số hào hùng nhưng ta khâm phục lão Ma nhà ngươi nhất. Lại nói, hôm nay phải uống một ly với lão Ma.
Ma Đế thầm chửi thề.
"Phục cái đầu mi!"
Ma Đế càng không dám hành động, lòng đầy nghi ngờ. Ma Đế cứ cảm thấy có chuyện không may sắp xảy ra. Hôm nay Tiêu Lãng thật là quái. Nếu nói Tiêu Lãng đến ăn cơm thì Ma Đế thà đập đầu vô đậu hủ còn hơn tin tưởng.
Thiên Đế Ma gia đã chạy đi báo cho người Diệt Hồn Điện, Ma Đế cắn răng dẫn mọi người bay tiếp. Đến chủ sảnh Ma gia, Tiêu Lãng đáp xuống. Tiêu Lãng không làm gì lung tung, cùng Ma Đế ngồi trên ghế chu vị. Đám Tiêu Ma Thần thì xếp thành hai ngàn ngồi xuống, biểu tình nghiêm túc, dáng vẻ như đến đây làm khách.
Thị nữ dâng lên trà thơm linh quả xong lùi xuống.
Ma Đế hỏi ngay:
- Tiêu phủ chủ tìm ta có chuyện gì?
Tiêu Lãng uống hớp trà phát ra tiếng tặc lưỡi, vẻ mặt say mê.
Tiêu Lãng cảm thán rằng:
- Lão Ma thật biết hưởng thụ, chắc lá trà này một cân cỡ mấy vạn huyền thạch đi? Ưm, lão Ma, mới nãy ngươi nói có chuyện gì cứ nói đúng không? Khách tùy chủ, ngươi nói trước đi, chỉ cần Tiêu ta có thể làm được thì nhảy vào núi đao, xuống chảo dầu, Tiêu ta và một đám huynh đệ tuyệt đối sẽ không chớp mắt cái nào!
Trán Ma Đế nổi gân xanh. Tuy đám người Tiêu Ma Thần, Sát Đế, mười Thiên Đế không biết Tiêu Lãng muốn làm cái gì nhưng đều thầm bật cười. Hôm nay Tiêu Lãng thật là quái, không hề giống với bá chủ tây bộ mà càng như thủ lĩnh băng cướp.
Ma Đế làm gì có chuyện tìm Tiêu Lãng, mới nãy chỉ là cái cớ.
Ma Đế hơi lúng túng nói:
- Ta tìm Tiêu phủ chủ là chuyện nhỏ, hỏi về khai thác mạch khoáng dưới biển. Nếu Tiêu phủ chủ có chuyện gì thì cứ nói đi.
Tiêu Lãng nghe vậy nhíu mày hỏi:
- Về khai thác mạch khoáng dưới biển? Sao, có vấn đề gì?
Người Tiêu Lãng phát ra sát khí ngút trời, vỗ bàn tức giận đứng dậy.
Tiêu Lãng quát to:
- Ai dám làm bậy thì ta liền dẫn người giết cả nhà nó! Bổ tiên sư cha nhà nó, dám làm phản? Không coi Tiêu Lãng ta và mấy ngàn vạn huynh đệ dưới tay vào mắt sao?
Xem bộ dạng của Tiêu Lãng, đám người Sát Đế, Tiêu Ma Thần, mười Thiên Đế tây bộ tưởng hắn thật sự muốn đánh nhau. Tu Di Giới của đám người Sát Đế, Tiêu Ma Thần, mười Thiên Đế tây bộ lấp lánh ánh sáng, tay cầm thần binh Chí Tôn, thần binh Đại Đế chớp lóe. Thiến lực vòng quanh thân thể đám người Sát Đế, Tiêu Ma Thần, mười Thiên Đế tây bộ, tràn ngập sát khí. Tiêu Lãng lên tiếng một cái là đám người Sát Đế, Tiêu Ma Thần, mười Thiên Đế tây bộ sẽ cả nhà người ta ngay.
Mặt Ma Đế biến trắng như tờ giấy, vội xua tay nói:
- Tiêu phủ chủ bình tĩnh đã, ta không nói có ai gây chuyện, chỉ muốn hỏi tiến độ khai thác, là tiến độ!
Tiêu Lãng biến sắc mặt rất nhanh.
- A?
Giây lát sau Tiêu Lãng đã thu lại sát khí, phất tay khiến đám người Sát Đế, Tiêu Ma Thần, mười Thiên Đế tây bộ cất binh khí, ngồi xuống. Tiêu Lãng mỉm cười bưng tách trà lên.
Tiêu Lãng nói:
- Lão Ma, sao ngươi không nói rõ ràng? Làm ta tưởng có người gây hấn. Gần đây hơi nóng nảy, thứ lỗi, thứ lỗi. Nam nhân... Một tháng luôn sẽ có vài ngày như vậy, chắc lão Ma cũng hiểu?
Trán Ma Đế toát mồ hôi lạnh, cười gượng mấy tiếng gật đầu nói:
- Đúng đúng… Tiêu đại nhân đang tuổi trẻ phấn chấn, chuyện này cũng khó tránh khỏi, khó tránh. À mà Tiêu đại nhân tìm ta có chuyện gì? Cứ nói đừng ngại.
Biểu tình của Tiêu Lãng hơi nghiêm túc nhìn Ma Đế thật lâu, làm gã suýt xù lông.
Tiêu Lãng thản nhiên nói:
- Đoạn thời gian trước ta mới bế quan xong, nghe thuộc hạ nói lão Ma rất có nghĩa khí, vì giúp tây bộ xây thành mà đưa đến nhiều tài liệu, nhân lực. Tiêu ta rất cảm động nên đặc biệt tới đây cảm ơn. Tiêu ta không biết lấy gì đền đáp, tặng Vô Tình kiếm cho lão Ma làm lễ vật.
Bùm bùm bùm bùm bùm!
Tu Di Giới trên tay Tiêu Lãng chợt lóe lấy ra một thanh Vô Tình kiếm nặng nề đập trên bàn, chén trà run run, nước trà văng tứ tung.
Lòng Ma Đế trầm xuống. Mọi người quay mặt qua chỗ khác, muốn cười mà không dám. Tiêu Lãng thế này mà cố ý tới cảm tạ gì? Ai dám nhận Vô Tình kiếm? Nện Vô Tình kiếm xuống bàn cái rầm, đây là tặng quà hay gây chuyện?
"Sao người của Diệt Hồn Điện còn chưa đến nữa?"
Ma Đế rất sốt ruột, khỏi hỏi cũng biết Tiêu Lãng tới kiếm chuyện. Tiêu Lãng đặc biệt nêu ra việc này chắc là trách Ma Đế đột nhiên rút về nhân lực, vật lực. Tuy Ma Đế không xác định Tiêu Lãng có biết gã đầu vào Diệt Hồn Điện hay chưa nhưng hôm nay ứng phó không tốt, lấy tính cách của Tiêu Lãng e rằng sẽ thật sự xảy ra chuyện.
Ma Đế trầm ngâm một lúc, cười gượng nói:
- Tiêu phủ chủ nói đùa, không có Tiêu phủ chủ thì Thiên Châu đã diệt vong rồi. Ma Đế phủ chi viện chút tài liệu, nhân lực, vật lực thì có là gì? Đoạn thời gian trước một số hải thú ở Băng Tuyết Hải bạo động, phá hủy vài thành trì, đảo biển nên ta mới rút người về. Vốn khoảng thời gian này định tiếp tục chuyển vận một ít nhân lực, vật lực, tài liệu đi Tiêu Đế thành giúp tây bộ trùng kiến. Tai kiếp Vực Ngoại Thiên Ma làm tây bộ tổn thương thảm trọng, ta nghĩ người Thiên Châu đều có nghĩa vụ trợ giúp tây bộ xây dựng lại phồn hoa.
Không ai nỡ tát khuôn mặt cười.
Ma Đế nghĩ mình đã chặn miệng Tiêu Lãng, không cho hắn mượn cơ hội tức giận, tìm cớ gây chuyện là tốt rồi. Chỉ cần người Diệt Hồn Điện tới thì Ma Đế không sợ Tiêu Lãng ra tay.
Tiêu Lãng vỗ bàn đứng dậy nói:
- Lão Ma cao thượng quá! Mọi người nhìn xem, cái gì là hào kiệt? Đây chính là hào kiệt!
Tiêu Lãng giơ ngón cái với Ma Đế, vẻ mặt khâm phục, dường như cảm động vì gã có đạo đức.
Tiêu Lãng tặc lưỡi vài tiếng, vỗ vai Ma Đế.
Tiêu Lãng cực kỳ cảm kích nói:
- Lão Ma, nếu ngươi đã trượng nghĩa như vậy thì ta cũng không nói nhiều ! Nhân lực, vật lực rắc rối, ngươi lại bận như vậyk, sao ta có thể không biết xấu hổ làm ngươi lao tâm lao lực? Không bằng... Trực tiếp đưa đồ đi!