Trải qua chuyện này, quan hệ giữa Đông Phương Hồng Đậu và Tiêu Lãng lại hàn gắn. Thỉnh thoảng trong ngọn núi thứ năm vang tiếng cười êm tai của Đông Phương Hồng Đậu. Tiêu Lãng thấy tâm tính của Đông Phương Hồng Đậu không xấu, không có tâm ké lỏi đời nhiều như đệ tử thế gia khác, dám yêu dám hận, nóng nảy cố chấp, giao tiếp với người như vậy sẽ không thấy mệt, trở thành bằng hữu chân chính cũng không cần lo lắng nàng đâm sau lưng.
Còn về Tử Sam công chúa luôn kiêu ngạo, rụt rè thì Tiêu Lãng ười quan tâm. Tiêu Lãng định chờ đại tái đi săn qua đi thì mỗi người một ngả, tốt nhất là đến già không gặp nhau.
Từ xưa quân tử yêu tài giữ lấy đạo.
Tiêu Lãng là nam nhân bình thường, cũng thích mỹ nữ, nhưng mỹ nữ lòng xấu xa không thuần khiết thì hắn sẽ tránh né như rắn rết. Ví dụ như Bộ Tiểu Man, như Tử Sam công chúa khuynh quốc khuynh thành.
- Grao!
Phương xa Trà Mộc giết sướng tay. Tiêu Lãng dùng giọng điệu như sai tiểu đệ liên tục ra lệnh Trà Mộc giết chết Huyền thú, gã chẳng hề thấy khó chịu hay uất ức ngược lại càng đấu càng dữ.
Sức chiến đấu biến thái của Tiêu Lãng, Tiểu Đao kích động khiến kinh nghiệm thực chiến của Trà Mộc tăng cao từng bước. Trà Mộc không nói nhiều nhưng thân phận đệ tử mười gia tộc của gã có thể ngang hàng với đám người Tiêu Cuồng, Tả Minh, Đông Phương Mạc Nhiên, cùng được gọi là bốn công tử đế đô thì không phải hạng tầm thường.
Đêm qua Tiêu Lãng tương đương tuyên chiến tới toàn bộ công tử đế đô, Trà Mộc không chút do dự đứng về phía hắn nên nhận được hữu nghị từ Tiêu Lãng.
Rất nhanh, bốn con Huyền thú bị đánh chết. Trà Mộc nghỉ ngơi một lúc sau mọi người tiếp tục lên đường. Tả Minh rút khỏi đại tái đi săn là cái chắc, năm chiến đội nhóm Tiêu Cuồng có lẽ sẽ không vào Tả gia. Nhưng nếu đã quyết định sự việc thì Tiêu Lãng sẽ làm thật tốt, quyết lấy hạng nhất đại tái đi săn.
- Xì xì!
Mọi người đi qua một cổ thụ to lớn chợt nghe tiếng Huyền thú phun không khí. Thanh âm vang lên khiến Tiêu Lãng, Tiểu Đao biến sắc mặt. Trực giác nhạy bén như Tiêu Lãng, Tiểu Đao mà không phát hiện gần đó có Huyền thú ẩn núp, chắc chắn Huyền thú này rất mạnh.
Tiêu Lãng quát to:
- Vân Tử Sam, Đông Phương Hồng Đậu, Trà Mộc, lùi lại!
Hai tay Tiêu Lãng vỗ lưng Tiểu Bạch vọt lên cao, tay vung bốn thanh phi đao lao xuống đất. Nỗ tiễn cột trên cổ tay trái bắn lên bầu trời, Tiêu Lãng lộn người ra sau nhanh chóng chạy trốn. Tiểu Bạch biến thành con chim to xoay người bay đi.
Keng keng keng!
Phi đao và nỗ tiễn bắn trúng mục tiêu nhưng bị đánh bật ra. Đây là một con Huyền thú hình dnajg rất quái dị, chỉ lộ ra cái đầu. Đầu giống mãng xà, to cỡ đầu bò, trên cái đầu to đầy vảy, miệng rộng nhe răng nhanh xanh lóe tia sáng lạnh.
Phi đao và nỗ tiễn của Tiêu Lãng bắn vào vảy trên người quái thú phát ra tiếng sắt thép va nhau. Phi đao và nỗ tiễn bị bật ra, không tạo thành chút tổn thương cho quái thú.
Trà Mộc, Đông Phương Hồng Đậu, Vân Tử Sam lần lượt thụt lùi. Trà Mộc, Đông Phương Hồng Đậu thần hồn phụ thể, Huyền khí vòng qunah ba người. Trà Mộc, Đông Phương Hồng Đậu, Vân Tử Sam vẻ mặt cảnh giác.
- Grao!
Tiểu Đao biến thân, cơ bắp cục cục tràn ngập cảm giác bạo tạc. Tiểu Đao không lùi lại mà vọt lên, nắm đấm vờn quanh Huyền khí va chạm vào thiết trảo đen.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Thân thể Tiểu Đao bắn ngược lại như đạn pháo, nặng nề đập xuống đất lên bụi đất. May mà lực phòng ngự của Tiểu Đao biến thái, không bị thương. Tiểu Đao lập tức nhảy lên lùi tới bên Tiêu Lãng. Quái thú từ từ lộ ra nguyên người.
Tiêu Lãng con ngươi co rút:
- Huyền thú đỉnh tứ giai, Thiết Giáp Bích Hổ!
Tiêu Lãng quay đầu nói với Trà Mộc:
- Tốc độ của con Huyền thú này quá nhanh, chúng ta trốn không thoát, muốn trốn thì phải đánh bị thương nó. Trà Mộc bảo vệ hai người họ, Đông Phương Hồng Đậu chuẩn bị thần hồn công kích, nghe lệnh của ta! Vân Tử Sam lấy đạn tín hiệu ra, khi ta khiến nàng bắn tín hiệu thì lập tức cầu viện!
Đám người Tiêu Lãng biết hết Huyền thú đỉnh tứ giai trong ngọn núi thứ năm, họ không ngờ mau chóng gặp một con, hơn nữa Huyền thú đỉnh tứ giai này rất biến thái.
Thiết Giáp Bích Hổ đi như gió, phòng ngự kinh người, nếu không phải công kích của nó hơi yếu thì chắc chắn lên hàng Huyền thú ngũ giai.
Thiết Giáp Bích Hổ dài bốn thước, có sáu thiết trảo, cái đuôi như sắt thép là thủ đoạn công kích chủ yếu. Đầu lưỡi thô cỡ nắm tay, dài hơn một thước cũng cực kỳ khủng bố. Một khi bị Thiết Giáp Bích Hổ quấn lấy, cái mồm to lớn sẽ nuốt sống người.
Tiêu Lãng hét to một tiếng:
- Tiểu Đao, lên!
Tiêu Lãng thụt lùi ra sau, chạy lòng vòng quanh Thiết Giáp Bích Hổ. Ánh mắt Tiêu Lãng lạnh băng, lưng cong, như sói đói muốn cắn người nhìn chằm chằm vào Thiết Giáp Bích Hổ.
- Xì xì!
Ánh mắt Thiết Giáp Bích Hổ đảo qua Tiểu Đao, Tiêu Lãng, lại nhìn ba người Trà Mộc ở phía xa, trong con ngươi lạnh lẽo có tia trêu đùa. Thiết Giáp Bích Hổ há to mồm phun ra đều lưỡi đỏ rực, mùi tanh ập vào mặt khiến người buồn nôn.
Trên người Tiểu Đao lấp lánh ánh sáng xanh, như con trâu điên tức giận xông hướng Thiết Giáp Bích Hổ. Tiểu Đao nhảy lên cao, nắm đấm trái nở rộ Huyền khí, xé gió vang tiếng reits sắc nhọn, bên trong ẩn chứa lực lượng cường đại có thể đấm thủng cây to mấy người ôm.
Vù vù vù vù vù!
Thiết Giáp Bích Hổ hành động, cái đuôi dài hai thước như roi sắc mau như chớp quét hướng Tiểu Đao. Mọi người chỉ thấy cái đuôi hóa thành tàn ảnh xé gió vang tiếng rít lấn át thanh âm Tiểu Đao phát ra.
Tiêu Lãng nghiêng người giữa không trung, trở tay rút trọng kiếm sau lưng ra, lấy thế dời núi lấp biển nặng nề chém vào đuôi sắt của Thiết Giáp Bích Hổ.
Trọng kiếm và đuôi sắt va nhau phát ra thanh âm chói tai.
Keng keng keng!
Tay phải Tiểu Đao run lên, trọng kiếm bị hất văng ra. Cái đuôi quét ngang, Tiểu Đao như trái banh bị đánh bay.
Ba người Trà Mộc, Đông Phương Hồng Đậu, Vân Tử Sam hút ngụm khí lạnh:
- Ui!
Không ngờ Thiết Giáp Bích Hổ có lực phòng ngự mạnh như vậy. Tiểu Đao chém hung tợn như thế mà chỉ gọt hai miếng vảy của Thiết Giáp Bích Hổ. Nói sao thì Tiểu Đao có lực lượng hơn bảy mươi hổ, lại từ trên trời giáng xuống, còn nhờ vào Huyền khí. Cái đuôi sắt không chút tạm dừng nghiền ép hất trọng kiếm và đánh bay Tiểu Đao đi.
Vân Tử Sam suýt bắn đạn tín hiệu nhưng nàng thấy Tiêu Lãng chưa lên tiếng, vẫn nhanh chóng quay quanh Thiết Giáp Bích Hổ thì siết chặt đạn tín hiệu, khuôn mặt tuyệt trần tái nhợt. Nếu phát tín hiệu thì sẽ có cường giả lập tức chạy tới ngay, nhưng chiến đội bọn họ sẽ rút khỏi đại tái đi săn, nói cách khác là thua. Không đến phút cuối thì sao có thể nhận thua?
- Grao!
Tiểu Đao trở người, bò dậy, bước nhanh bắt lấy trọng kiếm nằm dưới đất, lại xông lên.
Tiểu Đao liên tục xông tới rồi bị đánh bay, dù gã có thân thể phòng ngự biến thái thì không tránh khỏi khí huyết cuồn cuộn, khóe môi tràn máu, hiển nhiên gã đã bị nội thương.
Tiêu Lãng vẫn chưa ra tay, cũng không ra lệnh. Ánh mắt Tiêu Lãng nhìn Thiết Giáp Bích Hổ ngày càng lạnh lẽo, mặt nổi gân xanh, có vẻ dữ tợn.
- Grao!
Lần thứ mười Tiểu Đao xông tới, Tiêu Lãng rốt cuộc động. Tiêu Lãng như con vượn khỉ chạy xéo từ bên trái, trường kiếm Huyền khí cõng trên lưng hiếm khí ***ng vào nay nằm trong tay hắn. Tiêu Lãng và Tiểu Đao chia hai hướng xông vào Thiết Giáp Bích Hổ.
- Xì xì!
Trong con mắt lạnh băng của Thiết Giáp Bích Hổ lóe tia trêu cợt, đuôi sắt rớt bốn, năm miếng vảy ở trên không trung run run phát ra tiếng rít. Lưỡi thô dài đỏ rực không ngừng phun ra, Thiết Giáp Bích Hổ bình tĩnh nhìn hai người vọt tới, giống như con voi to nhìn hai con linh dương xông hướng mình.
Phuonwg xa ba người Trà Mộc, Đông Phương Hồng Đậu, Vân Tử Sam hồi hộp treo tim. Tiêu Lãng không có lực phòng ngự mạnh mẽ như Tiểu Đao, nếu bị quét trúng thì sẽ trọng thương ngay, dù có người cứu viện cũng không kịp.
Vù vù vù vù vù!
Ba thanh phi đao xé gió lao đi, mục tiêu là con mắt của Thiết Giáp Bích Hổ.
Tiêu Lãng vọt tới, quát to:
- Tiểu Đao!
Hia tay Tiểu Đao nắm trọng kiếm nhảy lên cao, trọng kiếm với thế lôi đình nặng nề đập xuống người Thiết Giáp Bích Hổ. Tiêu Lãng, Tiểu Đao công kích cùng thời gian, không kém tới một giây.