Chương 856: Đại thần.

Tiêu Lãng dựa vào lực lượng thân thể miễn cưỡng bằng Chí Tôn Thiên Đế, cơ thể biến mạnh thì Liệt Thần Thủ cũng mạnh theo. Lực công kích hiện tại của Liệt Thần Thủ cỡ Chí Tôn Thiên Đế. Dù là Chí Tôn Thiên Đế nào, bị Liệt Thần Thủ tập kích thì chỉ có đường chết. Lực phòng ngự thú hoàng không mạnh sẽ bị nghiền nát. Nhưng lực phòng ngự của thi thú hoang thú cực kỳ khủng bố. Mới rồi Long Mã chỉ bị cào nát chút cơ, không lộ ra xương trắng.

Công kích Tình Thương, Vô Tình kiếm khí chỉ có thể đánh lui thi thú, tạo thành vết thương nhẹ. Thi thú hoang thú bị thương không ảnh hưởng thực lực, thi độc trong người thi thú hoang thú có thể chậm rãi chữa khỏi xương thịt bị thương.

Giờ phút này, Tiêu Lãng không có cách nào. Uy lực công kích của những thi thú hoang thú mạnh mẽ, mỗi lần đều làm Tiêu Lãng bị thương. Nếu không nhờ thảo đằng thần hồn màu lam chữa trị nhanh chắc Tiêu Lãng không chống nổi một phút.

Vù vù vù vù vù!

Con rắn to màu vàng phun ra tia chớp, con hổ đen hai đầu một đầu phun ra thi độc, một đầu phun ra liệt hỏa. Mắt thi thú hoang thú ếch bắn ra tia sáng đen quỷ dị. Nó đã là thi thú mà còn có thể phát ra công kích linh hồn?

Thi thú hoang thú khác hoặc là phát ra thần thông, hoặc xông tới. Tiêu Lãng kêu khổ thấu trời, trái né phải nhảy, lăn trên mặt đất. Tiêu Lãng khó khăn lắm mới tránh thoát vài đợt công kích lại bị Long Mã hung tợn đạp một cước, xương gãy.

- Tà Chủ!

Tiêu Lãng đặt hy vọng duy nhất vào tàn hồn của Tà Chủ. Khi Vân Tử Sam xuất hiện thì Tiêu Lãng thu tàn hồn của Tà Chủ lại ngay, hắn vốn định để tàn hồn của Tà Chủ luyện hóa Vân Tử Sam ngay. Bây giờ nguy hiểm như vậy, Tiêu Lãng bất đắc dĩ thả ra cọng cỏ cứu mạng.

Nhưng mà...

Tàn hồn của Tà Chủ xé gió bay ra bao phủ con Long Mã gần đó, rất nhanh lại bay vút về.

Tàn hồn của Tà Chủ truyền âm:

- Chủ nhân, đây là thượng cổ hoang thú, do thượng cổ đại thần luyện hóa, năng lực của ta... Không luyện hóa được!

Không còn đường.

Mắt Tiêu Lãng vụt tắt ánh sáng, tay trái cầm Vô Tình kiếm quét mạnh, Liệt Thần Thủ cào vào Long Mã lại vọt tới.

Ầm ầm ầm ầm ầm!

Tiêu Lãng bị ***ng bay đi, tức ngực suýt hộc máu. Tiêu Lãng không kịp dằn xuống thì người lăn một vòng, sau lưng có một ngọn lửa xẹt qua. Lưng Tiêu Lãng bốc cháy, máu me đầm đìa, cực kỳ thê thảm.

Ầm ầm ầm ầm ầm!

Tiêu Lãng lại nặng nề đập xuống đất, hắn không có thời gian khiến thảo đằng thần hồn màu lam chữa trị đã vội vã chạy trốn. Mười con thi thú hoang thú đuổi theo sau lưng Tiêu Lãng.

Không giết chết thi thú hoang thú được, không thể bắt Vân Tử Sam, chỗ này không có cửa để chạy ra ngoài. Dù có cửa, Vân Tử Sam có thể khống chế cấm chế trong đại điện này, Tiêu Lãng không ra được. Tiêu Lãng có cảm giác anh hùng cùng đường.

Nhưng Tiêu Lãng không từ bỏ hy vọng sinh tồn, liều mạng liên tục công kích, chạy trốn. Mười con thi thú hoang thú truy sát sau lưng Tiêu Lãng. Vết thương trên người Tiêu Lãng càng lúc càng nhiều, thân thể càng lúc càng yếu ớt. Mặc dù có thảo đằng thần hồn màu lam chữa trị nhưng vẫn vô ích, cứ tiếp tục như vậy thì Tiêu Lãng sẽ chết.

Vân Tử Sam yên lặng đứng ở phía xa, vẻ mặt hờ hững nhìn Tiêu Lãng liều mạng tránh né công kích, chật vật chạy trốn, giãy dụa sắp chết. Kẻ thù lớn nhất trong đời sắp chết, trong mắt Vân Tử Sam không có vui sướng mà là đau thương. Dường như chứng kiến một thiên tài tuyệt thế chết làm Vân Tử Sam đồng cảm, nỗi lòng thê luonwg.

Tiêu Lãng không nói thêm mấy lời như khiến Tiêu Lãng thần phục.

Như Vân Tử Sam đã nói, trên đời này người hiểu rõ Tiêu Lãng nhất không phải đám người Đông Phương Hồng Đậu, Hòa Nhi, Liễu Nhã mà là Vân Tử Sam nàng! Tiêu Lãng là con sói kiệt ngạo bất thuần, hoặc là điên cuồng gào thét cửu thiên, hoặc chết đi. Tiêu Lãng sẽ chết đứng chứ không quỳ sống. Để Tiêu Lãng chết trong chiến đấu xem như cho hắn sự tôn trọng lớn nhất.

- Linh hồn xuất khiếu!

Tuy Tiêu Lãng tuyệt vọng, biết rõ hôm nay phải chết nhưng không buông xuôi. Cuối cùng Tiêu Lãng thử trạng thái linh hồn xuất khiếu, định nghịch thiên cải mệnh. Mười con thi thú hoang thú đuổi theo sau lưng Tiêu Lãng không bỏ, các loại công kích liên tục phát ra. Tiêu Lãng làm như vậy là rất nguy hiểm, rất có thể một tia linh hồn xuất khiếu bị đánh trúng, hắn sẽ hồn phi phách tán.

Giờ phút này, Tiêu Lãng không thể nghĩ nhiều. Linh hồn của Tiêu Lãng nhanh chóng bay lên giữa không trung, mắt lạnh bàng quan chuyện xảy ra bên dưới. Mọi thứ bên dưới biến cực kỳ rõ ràng, tốc độ đám thi thú hoang thú biến chậm lại. Tiêu Lãng nhìn mấy đợt công kích bắn hướng người mình. Linh hồn của Tiêu Lãng máy động, thân thể xảo diệu xoay vòng, nhảy lên cao rồi lại lao xuống tránh né công kích.

Vù vù vù vù vù!

Con hổ đen hai đầu vọt tới bên cạnh Tiêu Lãng. Linh hồn của Tiêu Lãng khống chế Liệt Thần Thủ cào mạnh vào hổ đen.

Trạng thái linh hồn xuất khiếu khiến mọi thứ biến chậm rãi, rõ ràng. Tiêu Lãng có thể mắt lạnh bàng quan chính mình chiến đấu cùng đám thi thú hoang thú. Tiêu Lãng có thể dễ dàng tính ra khi hổ đen quay đầu định táp thì Liệt Thần Thủ nhẹ nhàng bóp cổ nó.

Nhưng mà...

Dù loại trạng thái này rất thần kỳ, Liệt Thần Thủ đã túng cổ hổ đen nhưng lực phòng ngự của các thi thú hoang thú quá cường đại. Liệt Thần Thủ chỉ bóp nát cơ bắp chứ không làm vỡ xương hổ đen.

Tiêu Lãng khẽ thở dài:

- Vô dụng.

Tuy tiến vào trạng thái linh hồn xuất khiếu thì xác suất tránh công kích từ thi thú hoang thú lớn hơn nhiều nhưng tốc độ của Tiêu Lãng chỉ bấy nhiều đó, quan trọng nhất là... Hắn không có cách giết thi thú hoang thú.

Năng lượng thân thể Tiêu Lãng trôi đi càng lúc càng nghiêm trọng, bởi vì nhiều lần bị thương, nguyên lực sinh mệnh xói mòn, thân thể càng lúc càng yếu ớt, tốc độ càng lúc càng chậm. Tiếp tục như vậy mãi thì dù là linh hồn xuất khiếu cũng không đường xoay sở.

Một giọng nói âm trầm vang lên:

- Tiêu Lãng, ngươi tự sát đi! Ta sẽ cho ngươi toàn thây, ta sẽ mang xác ngươi trở về Thần Hồn đại lục, tìm một nơi phong thủy tốt chôn cất. Và người nhà của ngươi, ta sẽ không thương tổn bọn họ, ngươi an tâm đi đi.

Lời nói của Vân Tử Sam không có ý nghĩa gì khác, xem như tôn trọng Tiêu Lãng. Tuy là kẻ thù nhưng Tiêu Lãng là người đáng để tôn trọng.

Tiêu Lãng nghe câu này thì hơi thay đổi ấn tuợng với Vân Tử Sam.

Tiêu Lãng giết chết Vân Phi Dương, hủy hoại Chiến Vương triều trong chốc lát. Vân gia gần như bị hủy. Nếu Vân Tử Sam có năng lực giết Tiêu Lãng thì hắn không chút oán trách. Lúc này sắp chết, trong lòng Tiêu Lãng không có gì oán hận, không ngờ phút cuối Vân Tử Sam cho hắn toàn thây? Quan trọng nhất là Vân Tử Sam hứa không tổn thương người nhà của hắn, không lẽ nàng thật sự có chút tình cảm với hắn sao?

Tiêu Lãng không để ý có toàn thây hay không.

Con người chết là hết, toàn thây hay nửa thây thì có gì khác nhau? Không đến phút cuối cùng Tiêu Lãng sẽ không từ bỏ.

Linh hồn của Tiêu Lãng bềnh bồng trên bầu trời đột nhiên bay lên nữa, muốn bắt chước giống trong mê cung tìm đường ra.

Lúc này, trong linh hồn của Tiêu Lãng chợt vang lên thanh âm cực kỳ xa lạ:

- Đừng bay, cứ bay thì thân thể của ngươi sẽ bị hủy, khi đó ngươi chỉ có thể để lại một tia tàn hồn!

Đó là giọng nói, trầm ổn đầy áp lực, Tiêu Lãng chưa từng nghe thấy. Linh hồn của Tiêu Lãng mờ mịt quét qua, chợt nhìn hướng cái xác đứng phía trước.

Lại vang lên giọng nói:

- Thiếu niên, ngươi có thể cảm ngộ tình đạo xem như có duyên với bản thần. Nếu ngươi đồng ý một điều kiện của ta thì bản thần có thể phá giải nguy hiểm hôm nay cho ngươi!

- Quả nhiên là hắn! Bản thần? Tình đạo? Chẳng lẽ hắn thật sự là... Thiên Vũ đại thần thượng cổ?

Linh hồn của Tiêu Lãng rung động, mừng như điên.