Chương 836: Các thần giáng xuống rồi sao?

Đã rất lâu rồi thảo đằng thần hồn màu xanh không tiến hóa, Tiêu Lãng còn cho rằng nó sẽ không tiến hóa. Ai ngờ đúng lúc này thảo đằng thần hồn màu xanh tiến hóa.

Thảo đằng thần hồn màu xanh có thể tiến hóa khiến lòng Tiêu Lãng vốn nặng nề nay nhẹ nhõm bớt. Nhưng hình như thảo đằng thần hồn màu xanh tiến hóa khá chậm, đằng trước Vực Ngoại Thiên Ma đã rậm rạp che trời lao đến. Tiêu Lãng không có thời gian quan tâm thảo đằng thần hồn màu xanh, vội vàng phát ra công kích ngăn cản Vực Ngoại Thiên Ma.

Tiêu Ma Thần thấy Tiêu Lãng ngẩn ra vài giây, nghi hoặc nhìn lướt qua hắn. Tiêu Lãng nhanh chóng hồi phục lại nên Tiêu Ma Thần không quá để ý. Tiêu Ma Thần, Tiêu Lãng và một đám Thiên Đế hợp sức cùng nhóm Thanh Mộc Thạch, Thanh Mộc Ngọc, Man Thần Yêu Kiệt, sơn chủ của Phổ Đà sơn, Hồng Mông tôn giả liều mạng phóng ra các loại công kích, ngăn cản Vực Ngoại Thiên Ma đến gần.

Tuy mọi người điên cuồng công kích nhưng số người quá ít. Cường giả Nhân Hoàng cảnh gần như chạy hết, vài Thiên Đế chạy đi, còn lại chưa đến mấy trăm Thiên Đế. Dù cường giả Thiên Đế có công kích sắc bén đến đâu cũng không thể công kích toàn phạm vi đi? Vực Ngoại Thiên Ma có mặt khắp nơi, Thiên Ma vương ở phía trước có ít nhất hơn mười con.

Phương bắc, phương nam không chống nổi, liên tục lùi về phía sau. Phía nam, bắc cũng có Thiên Ma vương. Chỉ có sáu cường giả Bán Thần cảnh, ai nấy mệt muốn chết. Trong thời gian này sáu cường giả Bán Thần cảnh liên tục chiến đấu.

- Trốn, tốn mau!

- Bà nội nó, ai lấn ta?

- Đừng chen lấn, trốn nhanh lên!

Có hơn một nửa mấy ức người chạy trốn, số còn lại rối thành mớ bòng bong. Ai cũng muốn chảy trốn, thực lực, tốc độ thì không nhanh, như ong vỡ tổ ùa hướng đông tạo thành hỗn loạn. Một số võ giả mạnh hơn chút vì bị võ giả cấp thấp đằng trước cản đường nên công kích họ.

Âu Dương Thúy Thúy, người Âu Dương gia ở giữa không trung giữ cho không gian xé rách, thấy tình hình hỗn loạn bên dưới.

Âu Dương Thúy Thúy tức giận quát:

- Ai dám làm bậy, giết không tha!

Nhóm người này như ong vỡ tổ ùn tắc tại đây không đi, bây giờ biết có cơ hội chạy trốn lại có bộ dạng như thế này. Tính tình Âu Dương Thúy Thúy vốn nóng nảy nên rất tức giận.

Âu Dương Thúy Thúy chửi mắng, tình hình nhanh chóng ổn định lại, từng nhóm người nhanh chóng chạy đi. Nhưng tốc độ của bọn họ quá chậm, người đi trước nhất mới bay ra mấy ngàn dặm. Nếu khi nào đám người Thanh Mộc Thạch từ bỏ chống đỡ thì quân đoàn Vực Ngoại Thiên Ma sẽ nhanh chóng đuổi kịp họ.

Thanh Mộc Thạch không ngừng đánh ra quyền ảnh, mỗi lần ra tay có thể đánh lùi mấy con Thiên Ma vương, kèm theo mấy trăm cái xác Vực Ngoại Thiên Ma.

- Chậm rãi thụt lùi, kéo giãn cự ly, đừng ngừng công kích!

Mấy Thiên Ma vương học khôn, không lỗ mãng công kích, đi theo quân đoàn Vực Ngoại Thiên Ma chậm rãi áp sát.

Vù vù vù vù vù!

Đám người Diệt Hồn ở phía bắc nhanh chóng thụt lùi ra sau, vẻ mặt tức giận quát:

- Không chống nổi, cứ liều như vậy thì đám Diệt Thiên sẽ chết. Bên kia có đến hai mươi mấy con Thiên Ma vương, mọi người đi mau!

- Đi?

Nghe Diệt Hồn kêu đi, mọi người ngoái đầu nhìn hướng đông, mơ hồ thấy bóng nhóm người đi hàng cuối cùng. Nếu đám cường giả rút lui thì chắc chắn mấy trăm ức người không chạy thoát nổi.

Nhưng nếu... Bọn họ không trốn thì sẽ chết, các cường giả rút lui thì mấy ức người sẽ chết.

Lại là lựa chọn!

Thanh Mộc Thạch, Man Thần Yêu Kiệt liếc nhau, chần chờ. Phương xa, Vực Ngoại Thiên Ma nhân lúc mọi người ngừng lại lập tức sấn tới, đánh xáp lá cà. Một khi đến gần, lấy thực lực của Thiên Ma vương, Thiên Đế có mặt khoảng một nửa không chạy thoát nổi.

- Grao! Grao!

Bỗng nhiên phía nam, bắc vang tiếng Thiên Ma vương hú, như đang trao đổi gì đó. Toàn bộ Thiên Ma vương nhanh chóng vọt hướng bên kia, định đánh gục những võ giả đứng đầu nhân loại.

Thanh Mộc Thạch bi thương hét to:

- Đi!

Trong tiếng rống tràn ngập không cam lòng, hối hận, xấu hổ và thê lương.

Thanh Mộc Thạch hét xong không nhúc nhích, định chống đến phút cuối cùng. Những Thiên Đế nghe được mệnh lệnh thì như trút gánh nặng, toàn bộ xoay người định vào không gian hư vô. Mọi người vẻ mặt lạc lõng, tuy cuối cùng bọn họ liều một phen nhưng giờ xem ra kiếm củi ba năm thiêu một giờ, cuối cùng mấy ức người này vẫn sẽ chết.

Chợt có một tiếng quát trầm thấp vang lên:

- Chờ đã!

Mọi ánh mắt nhìn theo hướng phát ra thanh âm, thấy khuôn mặt đầy yêu khí và đôi mắt cực kỳ hưng phấn.

Thanh Mộc Thạch nhướng mày nói:

- Có chuyện gì? Tiêu Lãng?

Tiêu Lãng gãi mũi nhìn bốn phía, nói:

- Các vị đại nhân, ta có một đề nghị. Nếu... Ta nói là nếu, nếu ta có thể thanh trừ hết Vực Ngoại Thiên Ma cấp thấp thì các ngươi có nắm chắc giết toàn bộ Thiên Ma vương không?

- Cái gì?

Đám người Thanh Mộc Thạch ngây ra, sau đó mắt sáng lên.

Người Thanh Mộc Thạch run run hỏi:

- Tiêu Lãng, ý ngươi nói là có thể giết chết tất cả Vực Ngoại Thiên Ma trừ Thiên Ma vương ra? Nếu ngươi làm được thì Thiên Châu được cứu rồi!

Tiêu Lãng nói:

- Ta không bảo đảm có thể giết ngay Vực Ngoại Thiên Ma cao cấp nhưng... Toàn bộ Vực Ngoại Thiên Ma cấp thấp, Vực Ngoại Thiên Ma trung cấp chắc... Không thành vấn đề.

Tiêu Lãng lên tiếng:

- Mị Nhi, nhờ vào ngươi!

Vô số phân thân thảo đằng thần hồn rít gào bay ra, như con rắn nhỏ chui xuống đất, biến mất.

Tiêu Ma Thần liếc sơ, trong mắt tràn ngập ngạc nhiên, kinh kêu:

- Ủa? Tiêu Lãng, sao thảo đằng của ngươi biến thành màu lam vậy?

Tiêu Lãng không đáp lời, đưa mắt nhìn đằng trước. Vô số Vực Ngoại Thiên Ma rít gào lao tới, cách mọi người chưa đến vạn thước.

Vù vù vù vù vù!

Trăm vạn phân thân thảo đằng thần hồn màu lam nhanh như chớp bắn ra, ánh sáng lam chợt lóe. Hình ảnh khiến mọi người giật mình xuất hiện.

Quân đoàn Vực Ngoại Thiên Ma đang lao nhanh tới đột nhiên té xuống đất, thân thể nhanh chóng biến thành xương khô, bị Vực Ngoại Thiên Ma đằng sau giẫm lên, đạp nát.

Trong phút chốc có mấy chục vạn Vực Ngoại Thiên Ma bị thảo đằng thần hồn màu lam nuốt, trong đó có mấy ngàn Vực Ngoại Thiên Ma trung cấp.

Liên tục vang tiếng hút ngụm khí lạnh:

- Ui ui!

Vực Ngoại Thiên Ma trung cấp ngang ngửa Thiên Đế! Vậy mà chớp mắt bị tiêu diệt?

Trong khoảnh khắc này mắt của đám người Thanh Mộc Thạch sáng hơn cả sao. Đám người Man Thần Yêu Kiệt, Hồng Mông tôn giả kích động run rẩy.

Thiên Ma vương không đáng sợ!

Sáu người một chọi một có thể dễ dàng giết Thiên Ma vương. Đáng sợ ở chỗ mấy ức Vực Ngoại Thiên Ma. Vực Ngoại Thiên Ma không còn, nếu chỉ có Thiên Ma vương thì sớm muộn gì chúng sẽ bị sáu cường giả Bán Thần cảnh đánh chết từng con một. Thiên Ma vương xen lẫn trong quân đoàn Vực Ngoại Thiên Ma, sáu cường giả Bán Thần cảnh không dám tùy tiện công kích. Nếu Vực Ngoại Thiên Ma cấp thấp bị giết hết, vậy kết cuộc của Thiên Ma vương là bị sáu cường giả Bán Thần cảnh giết chết.

Thanh Mộc Thạch nghẹn ngào nói:

- Thiên Châu được cứu rồi!

Thanh Mộc Thạch phát ra lực lượng bán thần hùng hồn, hét to với mọi người:

- Truyền mệnh lệnh của ta, tất cả võ giả từ đỉnh Nhân Hoàng cảnh trở lên đều ra khỏi không gian hư vô ngăn cản Vực Ngoại Thiên Ma, cho Tiêu Lãng thời gian cắn nuốt! Diệt Hồn, các ngươi đi chống phương bắc!

- Được!

Diệt Hồn phức tạp liếc Tiêu Lãng, cắn răng xông hướng bắc. Thiên Châu là gốc của các cường giả Bán Thần cảnh, bọn họ qua mấy trăm năm trên mảnh đất này, có khi hơn ngàn năm, rất có cảm tình với Thiên Châu. Cộng thêm nếu các cường giả Bán Thần cảnh muốn đột phá cảnh giới càng cao thì phải ở Thiên Châu.

- Giết!

Chớp mắt mọi người sát khí hùng hồn công kích bốn phương tám hướng, mắt liếc tục nhìn hướng thảo đằng thần hồn màu lam, thấy hình ảnh rất hung tàn.

Thảo đằng thần hồn màu lam như u hồn chui ra, mỗi lần đều quấn từng con Vực Ngoại Thiên Ma, biến chúng nó thành xương cốt, tốc độ cắn nuốt nhanh kinh khủng. Chỉ trong thời gian ngắn, Vực Ngoại Thiên Ma cấp thấp trong tầm nhìn phía tây đã có mấy trăm con bị nuốt.

Vù vù vù vù vù!

Âu Dương Thúy Thúy sai người truyền tin vào, rất nhanh đám võ giả tiến vào không gian hư vô đều chạy ra. Bọn họ nghi hoặc nhìn xung quanh, thấy phía đông chồng chất xương khắp núi đồi, toàn bộ trợn mắt há hốc mồm.

Các thần đã hàng lâm sao?