Chương 823: Thổ hào, chúng ta làm bằng hữu đi!

Tốc độ của chiến xa Chí Tôn không nhanh, Tiêu Lãng dẫn đám võ giả Nhân Hoàng cảnh Bắc Minh, nam Man, Đông vực đi cũng chỉ có tốc độ cỡ này. Mọi người muốn chạy tới Tây Lương sơn cần ít nhất nửa tháng.

Tiêu Lãng không gấp, hắn mới đột phá chiến kỹ Thiên Ma luyện thể đệ thất trọng, cần ổn định, cũng cần thích ứng thân thể, linh hồn biến cường đại.

Tiêu Lãng khiến chiến xa Chí Tôn bay đường thẳng, không quan tâm ánh mắt căm thù của một số Thiên Đế Bắc Minh, Vực Ngoại Thiên Ma cao cấp. Tiêu Lãng bế quan luyện hóa một ít huyền thạch, phát hiện thân thể đúng là có thể hấp thu năng lượng trong huyền thạch. Giờ phút này, Tiêu Lãng không cần sử dụng đại trận của Băng đế. Năng lượng trong huyền thạch trước tiên truyền vào linh hồn Tiêu Lãng, vận chuyển Băng đế Hồn Quyết hấp thu một phần năng lượng trong huyền thạch mà linh hồn có thể hấp thu, sau đó chuyển trở về cho thân thể hấp thu.

Tiêu Lãng tủy tiện tu luyện mấy vạn huyền thạch, thời gian đã qua mấy ngày, đến tây hoang rồi.

Tiêu Lãng nhìn mặt đất mênh mông đằng trước, cất chiến xa Chí Tôn nhảy xuống dưới. Tiêu Lãng như con chim to không ngừng nhảy lên, kiểm tra tốc độ thân thể.

Quả nhiên!

Dựa vào lực lượng và năng lượng kỳ diệu trong người, tốc độ của Tiêu Lãng nhẹ nhàng sánh bằng Thiên Đế. Khiến Tiêu Lãng mừng rỡ là tốc độ của hắn hơn Thiên Đế bình thường mấy lần. Trong người Tiêu Lãng ẩn chứa lực lượng cường đại làm hắn cực kỳ tự tin có thể nhẹ nhàng đánh bại Thiên Đế bình thường.

Thiên Đế Bắc Minh, nam Man thấy Tiêu Lãng như một con thú vương nhanh như chớp không ngừng nhảy nhót thì lộ biểu tình ngạc nhiên. Bởi vì tốc độ của Tiêu Lãng nhanh hơn Thiên Đế bình thường. Võ giả Thiên Đế Bắc Minh, nam Man không thấy Tiêu Lãng sử dụng thần thông gì, điều này nói lên một vấn đề... Tiêu Lãng đã tu luyện chiến kỹ Thiên Ma luyện thể đến đệ thất trọng.

Trong lịch sử Thiên Châu không ai tu luyện đến chiến kỹ Thiên Ma luyện thể đệ thất trọng. Tiêu Lãng mới hai mươi ba tuổi, lứa tuổi như vậy có thực lực như thế làm nhiều Tiêu Lãng thấy rát mặt. Đám người Mặc Thổ hoàn toàn từ bỏ trả thù Tiêu Lãng, vì toàn bộ Thiên Đế Bắc Minh không lại không đủ cho Tiêu Lãng chơi.

Đông vực không có nhiều đại vực diện, phổ biến không có linh mạch lớn nên cường giả ít ỏi, chỉ có một vực diện có một Thiên Đế. Các cường giả sùng bái nhìn Đông vực, vì Tiêu Lãng đến từ Đông vực, là niềm kiêu hãnh của tất cả con dân Đông vực.

- Tu luyện chiến kỹ Thiên Ma luyện thể đến mặt sau sẽ càng lúc càng mạnh.

Tiêu Lãng nhớ lại lời Thiên Ma Đại Đế nói, đăm chiêu. Tiêu Lãng trắc nghiệm thử, lại lấy chiến xa Chí Tôn ra, khống chế nó bay thẳng đến hướng tây. Tiêu Lãng lại bế quan, dùng tốc độ nhanh nhất tu luyện huyền thạch.

Tiêu Lãng còn có rất nhiều huyền thạch, giờ phút này nếu có thể liên tục tu luyện, tăng cường thực lực thì hắn sẽ không ngu ngồi không. Thanh Mộc Ngọc nói có khả năng Vực Ngoại Thiên Ma làm Thiên Châu diệt thế thì chắc chắn Vực Ngoại Thiên Ma rất cường đại, tăng thêm một phần thực lực thì tốt hơn.

Thế là xảy ra hình ảnh khiến các võ giả Bắc Minh, nam Man, Đông vực trợn to mắt.

Tiêu Lãng dùng trạng thái linh hồn xuất khiếu, với tốc độ cao nhất bắt đầu luyện hóa huyền thạch. Thân thể Tiêu Lãng máy móc liên tục lấy ra huyền thạch luyện hóa, mỗi lần là mấy trăm viên. Bây giờ thân thể của Tiêu Lãng cực kỳ cường đại, trong trạng thái linh hồn xuất khiếu luyện hóa huyền thạch thì tốc độ rất khủng bố. Các võ giả Bắc Minh, nam Man, Đông vực thấy hàng đống huyền thạch không ngừng xuất hiện trong tay Tiêu Lãng rồi hóa thành năng lượng tinh thuần nhập vào người hắn, sau đó lại một đống huyền thạch nữa.

Sau lưng Tiêu Lãng là cường giả từ Nhân Hoàng cảnh ngũ trọng trở lên, huyền thạch không là cái đinh gì với bọn họ. Nhưng luyện hóa như Tiêu Lãng hù sợ bọn họ, chỉ một canh giờ đã không thấy gần mười vạn huyền thạch, một ngày luyện hóa trăm vạn.

Thấy Tiêu Lãng luôn bế quan, huyền thạch biến mất như nước chảy, mấy ngày qua không thấy mấy trăm vạn huyền thạch. Chính Mặc Thổ Thiên Đế nỗi lòng phức tạp. Những võ giả Đông vực mắt long lanh nhìn, nuốt nước miếng, rất muốn chạy qua ôm đùi Tiêu Lãng nói một câu:

- Thổ hào, chúng ta làm bằng hữu đi!

Cái gì gọi là thổ hào?

Đây chính là thổ hào. Tiểu vực diện Đông vực một năm thu hoạch không đến mấy trăm vạn huyền thạch, phân cho bọn họ chỉ mấy vạn huyền thạch. Toàn bộ huyền thạch trên người Mặc Thổ Thiên Đế gom chỉ khoảng hai, ba ngàn vạn. Mấy ngày nay Tiêu Lãng luyện hóa mấy trăm vạn, hơn nữa xem tình hình thì hắn định luyện hóa mãi đến Tây Lương sơn mới thôi.

Tiêu Lãng không khiến mọi người thất vọng, mười một ngày trời, mãi khi đến Tây Lương sơn hắn vẫn không ngừng tu luyện. Có hơn một ngàn vạn huyền thạch bị Tiêu Lãng luyện hóa, chính hắn cảm giác thời gian trôi nhanh quá, không thể luyện hóa thêm huyền thạch.

Thanh Mộc Ngọc để lại người canh chừng sớm sai người mở cửa Tây Lương sơn, mọi người nhanh chóng tiến vào u cốc. Tiêu Lãng đứng trên chiến xa Chí Tôn, mắt quét bốn phía. Đến trước quảng trường Diệt Hồn Điện sắc mặt hắn lạnh băng.

Vì Tiêu Lãng thấy quân đoàn võ giả tây bộ còn chưa tới... Năm mươi vạn người.

Tiêu Lãng liếc bốn phía, thấy đám người Tiêu Ma Thần, Vô Ngân Thiên Đế, Âu Dương Thúy Thúy, Mộc Sơn Quỷ, Hòa Thuật Thiên Đế, phụ thân của Hòa Nhi đều bình an thì thở phào. Tiêu Lãng thu lại chiến xa Chí Tôn lao xuống dưới.

Từ xa đã thấy Tiêu Lãng đến, vô số người tinh thần phấn chấn.

- Tiêu Lãng!

- Đại nhân!

- Tiêu phủ chủ!

- Tham kiến phủ chủ!

Đặc biệt là Âu Dương Thúy Thúy, Mộc Sơn Quỷ, tất cả cường giả tây bộ.

Tiêu Ma Thần cười dài nói:

- Ha ha ha ha ha ha! Tiêu Lãng, ta biết ngay ngươi sẽ không chết!

Tiêu Lãng miễn cưỡng cười chào hỏi mọi người, đi đến bên cạnh Tiêu Ma Thần.

Tiêu Lãng hỏi:

- Vực Ngoại Thiên Ma khủng bố như vậy? Thương vọng lớn đến thế?

Tiêu Ma Thần cười khổ, khẽ thở dài:

- Qua một thời gian ngắn là lại đến lượt chúng ta, chờ ngươi đi vào sẽ biết.

Vù vù vù vù vù!

Đang khi Tiêu Lãng định hỏi một số tình huống thì một người đầu trọc ra khỏi Diệt Hồn Điện, nhìn Tiêu Lãng nói:

- Tiêu Lãng vào đi, phụ thân của ta kêu ngươi.

Tiêu Lãng ngạc nhiên. Đám người Nhàn Đế, Loan Nguyệt Thiên Đế, Lạc Diệp Thiên Đế, Dạ Phi Dương Thiên Đế lộ vẻ bất mãn. Tiêu Lãng mới đến đã được kêu vào, có thể vào Diệt Hồn Điện, còn bọn họ chỉ có thể ngồi ở bên ngoài. Tại sao đãi ngộ kém như vậy?

Tiêu Lãng không nghĩ nhiều, theo Thanh Mộc Ngọc vào trong Diệt Hồn Điện. Bên trong trang tría rất đơn giản, nguyên cung điện dùng tảng đá màu xanh bềnh bồng trên không trung xây thành, linh khí cực kỳ đậm đặc. Không có trang sức xa hoa nhưng hiện ra đại khí cổ kính.

Tiêu Lãng đi vào trong đại điện, không thấy một ai. Thanh Mộc Ngọc dẫn Tiêu Lãng quẹo vào một hành lang bên cạnh, cuối cùng đi tới một thiên điện. Tiêu Lãng đi vào thiên điện thấy nhiều người quen, hắn nheo mắt lại.

Trên ghế bên trái cao nhất trong thiên điện có một nữ nhân áo tím ngồi, mắt nhìn chằm chằm vào Tiêu Lãng, đôi mắt thu thủy chất chứa thù hận vàp hức tạp, không phải Vân Tử Sam thì là ai? Bên dưới có ba người áo đen là sứ giả Diệt Thiên, Diệt Địa của Thần Hồn Điện. Bên dưới nữa là Man Hách và một Man nhân xa lạ. Bên kia ghế cao nhất là nữ nhân áo trắng trong Hồng Mông tiểu trúc, dưới nữa có hai lão nhân Mê Thần Cung, Tiêu Lãng từng thấy một thủ sơn nô. Còn có một nam nhân mặc đạo bào, chắc là tu luyện giả của Phổ Đà sơn.

Tiêu Lãng thầm cảm thán rằng:

- Những người này đều là môn nhân của sáu cường giả Bán Thần cảnh. Quả nhiên cường giả như mây.

Thanh Mộc Ngọc ý bảo Tiêu Lãng ngồi phía sau thủ sơn nô.

Tiêu Lãng chưa ngồi xuống thì giọng Vân Tử Sam lạnh nhạt vang lên:

- Thanh Mộc đại nhân, tiểu đội tham gia săn giết đều là cường giả từ Chí Tôn Thiên Đế trở lên, chút thực lực của Tiêu Lãng... Ngươi xác định hắn có đủ tư cách tham gia sao?

Hai sứ giả Diệt Thiên, Diệt Địa của Thần Hồn Điện hơi ngẩng đầu lên lộ nụ cười châm chọc. Đám người Man Hách đùa cợt nhìn Tiêu Lãng, vẫn còn canh cánh chuyện ở Man Thần vực diện.

Thanh Mộc Ngọc định giải thích:

- Đây là phụ thân sai bảo...

Ai ngờ Tiêu Lãng vừa định ngồi xuống lập tức đứng dậy, lạnh lùng liếc đám người Vân Tử Sam. Tiêu Lãng xoay người đi ra ngoài cửa.

Tiêu Lãng không nói một câu nhưng ánh mắt lạnh lùng, im lặng là mỉa mai mọi người lớn nhất.