Vù vù vù vù vù!
Trong dãy núi Mạn Mạn Tây hoang có ba bóng người xuất hiện, bọn họ nhìn đá lởm chởm sau lưng, nhìn nhau. Chỗ quái quỷ này suýt chôn ba người tại đây vĩnh viễn. Nghĩ đến cuộc mạo hiểm kia, ba người toát mồ hôi lạnh.
- Tiêu Lãng, làm gì với thiên mộ của Tà Chủ đây? Cứ để nó tại đây sao? Thiên mộ của Tà Chủ rốt cuộc là thứ gì?
Âu Dương Thúy Thúy nhìn vô số đá núi vẫn đâm thẳng lên trời, hỏi Tiêu Lãng. Sau khi ba người Diệt Hồn Điện, Tinh Mộc phu nhân, Tinh Lực giao ra bản mệnh nhân ngẫu thì Tiêu Lãng khống chế cấm chế truyền tống ba người Tiêu Lãng, Vô Ngân Thiên Đế, Âu Dương Thúy Thúy ra ngoài. Âu Dương Thúy Thúy không hiểu nhiều về thiên mộ của Tà Chủ.
Tiêu Lãng vui vẻ cười nói:
- Ha ha ha ha ha ha! Thật ra thiên mộ của Tà Chủ có thể di động, đây là một pháp bảo nghịch thiên. Xem ta đây!
Tiêu Lãng lấy ra đầu lâu cướp được từ tay Diệt Hồn Điện, bàn tay hắn tụ tập năng lượng kỳ diệu. Đầu lâu màu đen tỏa ánh sáng trắng rực rỡ.
Tiêu Lãng trầm giọng quát to:
- Thu!
Vù vù vù vù vù!
Khiến Âu Dương Thúy Thúy, Vô Ngân Thiên Đế trợn to mắt là nguyên thiên mộ của Tà Chủ tỏa sáng rực rỡ, sáng đến nỗi ba người Tiêu Lãng, Vô Ngân Thiên Đế, Âu Dương Thúy Thúy không mở mắt ra được. Trong tiếng gầm rú, thiên mộ của Tà Chủ biến mất.
Vô Ngân Thiên Đế kinh kêu:
- Biến mất? Điều này sao có thể? Thiên mộ của Tà Chủ to như vậy sao bỗng nhiên biến mất được? Đây là đại thần thông gì vậy?
Thiên mộ của Tà Chủ ít nhất cũng cỡ trăm vạn dặm, mộ địa lớn như vậy tuyệt đối không có khả năng bỗng nhiên biến mất, dù là thần cũng không làm được.
Âu Dương Thúy Thúy cũng không dám tin tưởng, bởi vì đây là chuyện sức người không làm được.
Tiêu Lãng cười cười chỉ đằng trước nói:
- Các ngươi nhìn phía trước đi, có dấu vết chiến đấu.
Âu Dương Thúy Thúy, Vô Ngân Thiên Đế lập tức nhìn theo hướng Tiêu Lãng chỉ, khi thấy vô số dấu vết chiến đấu thì trầm ngâm, băn khoăn nhìn lại hắn.
Tiêu Lãng giải thích rằng:
- Thật ra thiên mộ của Tà Chủ có thể sắp đặt ở bất cứ nơi đâu. Thiên mộ của Tà Chủ chỉ có một chủ điện, toàn bộ cấm chế nằm trong chủ điện này. Chỉ cần đặt chủ điện ở đâu là bày Cửu Tinh Loạn Thế đại trận được hết. Chủ điện không ở trong đầu lâu này mà chuyển dời vào một không gian hư vô, lần sau muốn dùng có thể tùy thời lấy ra sắp đặt Cửu Tinh Loạn Thế đại trận, rồi lại thả những thi thú ra khỏi không gian hư vô là có thiên mộ của Tà Chủ ngay.
Vô Ngân Thiên Đế giơ ngón cái lên:
- Siêu!
Không phải Vô Ngân Thiên Đế nghe Tiêu Lãng mà là kính nể Tà Chủ. Có thể luyện chế ra thiên mộ của Tà Chủ lợi hại như vậy, Tà Chủ không uổng là tuyệt thế cường giả năm đó có thể đối đầu với Mê Thần cung, Diệt Hồn điện.
Âu Dương Thúy Thúy trợn to mắt trâu nhìn Tiêu Lãng như xem quái vật, nghi hoặc hỏi:
- Tiêu Lãng, tàn hồn của Tà Chủ thật sự bị ngươi luyện hóa ? Ngươi làm như thế nào?
Tiêu Lãng lắc đầu, nói:
- Ta cũng không biết cụ thể.
Tiêu Lãng truyền âm cho Âu Dương Thúy Thúy:
- Âu Dương đại nhân, có phải linh hồn của ta khác với mọi người không? Thực lực của đại nhân cường đại như vậy có thể tra được không?
Âu Dương Thúy Thúy ngẩn ra, tiếp theo lắc đầu truyền âm nói:
- Trừ phi là cường giả tu luyện linh hồn hoặc cường giả Bán Thần cảnh mới điều tra được linh hồn của người khác. Độ mạnh linh hồn như chúng ta đều không thể được. Sao? Linh hồn của ngươi khác với người ta?
- Vậy sao...
Tiêu Lãng nhức đầu, không biết giải thích như thế nào, hơn nữa hắn chỉ mới nghi ngờ linh hồn của mình khác với người ta, chưa biết tình huống cụ thể. Tiêu Lãng qua loa trả lời, cưỡi chiến xa Chí Tôn cùng Âu Dương Thúy Thúy, Vô Ngân Thiên Đế bay hướng Tạp Tạp bộ lạc.
Chủ diện và toàn bộ thi thú, đám Tạp Trát Tây vực diện trong thiên mộ của Tà Chủ đều bị chuyển vào không gian hư vô. Không có Tiêu Lãng khống chế thì suốt đời bọn họ đừng hòng đi ra. Thiên mộ của Tà Chủ biến mất tại Tây hoang, nơi này không có gì hay để ở lại. Nhưng đại chiến một phen, tinh thần ba người Tiêu Lãng, Vô Ngân Thiên Đế, Âu Dương Thúy Thúy rất mệt mỏi, định nghỉ ngơi một đêm trong Tạp Tạp bộ lạc rồi quay về Thiên Châu.
Lấy tốc độ của ba người Tiêu Lãng, Vô Ngân Thiên Đế, Âu Dương Thúy Thúy chỉ mất nửa ngày đã trở về Tạp Tạp bộ lạc. Ba người Tiêu Lãng, Vô Ngân Thiên Đế, Âu Dương Thúy Thúy trở lại, rất được Tạp Tạp bộ lạc hoan nghênh. Đặc biệt những nữ nhân gầy mắt lấp lánh nhìn Vô Ngân Thiên Đế, Âu Dương Thúy Thúy, nhưng kỳ lạ là không ngó Tiêu Lãng.
Tiêu Lãng không để ý những việc này, tiến vào lầu các vùi đầu ngủ, mặc kệ Âu Dương Thúy Thúy, Vô Ngân Thiên Đế. Nửa đêm, Tạp Tạp Tây tộc trưởng của Tạp Tạp bộ lạc không đến tìm Tiêu Lãng, hắn bình yên ngủ say.
Sáng sớm ngày thứ hai, thi hoảng đến, dẫn người đưa tới thực vật ngon đẹp, ánh mắt cực kỳ ai oán nhìn Tiêu Lãng. Tạp Tạp Tây tộc trưởng của Tạp Tạp bộ lạc tự mình rót mỹ tửu cho Tiêu Lãng, hai đầu gối quỳ xuống bên cạnh hắn, đôi mắt long lanh nhìn hắn.
Tiêu Lãng ăn qua loa vài miếng, nhìn Tạp Tạp Tây tộc trưởng của Tạp Tạp bộ lạc, kinh ngạc hỏi:
- Có chuyện gì?
Tạp Tạp Tây tộc trưởng của Tạp Tạp bộ lạc mở to đôi mắt nóng cháy nhìn Tiêu Lãng, nói:
- Đại nhân, đêm qua hai đồng bạn của ngươi sủng hạnh rất nhiều nữ nhân trong tộc, chứng minh người Thiên Châu thích nữ nhân gầy. Nhưng tại sao... Đại nhân không thích Tạp Tạp Tây?
Tiêu Lãng nhức đầu, xấu hổ nói:
- Ta không nói không thích Tạp Tạp Tây. Tạp Tạp Tây, ta nói thật là nàng rất đẹp, tại Thiên Châu xem như nữ nhân hạng thượng lưu. Tạp Tạp Tây đừng xem thường mình.
- Nhưng tại sao đại nhân không muốn giao hợp với Tạp Tạp Tây? Bây giờ ngươi hãy sủng hạnh Tạp Tạp Tây đi. Chỉ cần ngươi sủng hạnh Tạp Tạp Tây liền chứng minh ngươi không chê ta...
Câu nói tiếp theo của Tạp Tạp Tây tộc trưởng của Tạp Tạp bộ lạc làm Tiêu Lãng suýt phun đồ ăn ra. Tạp Tạp bộ lạc này thoáng quá đi? Hở chút là cầu hoan, mới sáng sớm tinh mơ.
Tiêu Lãng kiên nhẫn giải thích cho Tạp Tạp Tây tộc trưởng của Tạp Tạp bộ lạc:
- Cái kia... Bên chúng ta phong tục khá bảo thủ, thích một nữ nhân không nhất định là yêu. Và bên chúng ta không thể tùy tiện giao hoan với người ta. Nếu thấy nữ nhân đã giao hợp thì khác gì cầm thú?
Trong mắt Tạp Tạp Tây tộc trưởng của Tạp Tạp bộ lạc đầy nghi hoặc, ngửa đầu nhìn Tiêu Lãng, hỏi:
- Vậy tại sao hai bằng hữu của ngươi tùy tiện như vậy? Đêm qua bọn họ gọi bốn, năm nữ nhân, những tộc nhân của chúng ta rất mừng rỡ. Giao hoan với nữ nhân là cầm thú sao? Tại sao thích một người mà không thể giao hoan? Không giao hoan thì sao có thể gây giống hậu đại? Không gây giống hậu đại thì làm thế nào kéo dài bộ lạc?
- Cái này...
Tiêu Lãng không biết nên nói cái gì. Tạp Tạp bộ lạc này và Thiên Châu cách biểt văn minh quá xa, không hiểu lễ nghĩa liêm sỉ gì, cũng không có cách nào giải thích với bọn họ.
Cuối cùng Tiêu Lãng ậm ừ nói:
- Được rồi được rồi, Tạp Tạp Tây đi xuống trước, lần sau có thời gian rồi nói:
Mắt Tạp Tạp Tây tộc trưởng của Tạp Tạp bộ lạc sáng lên, vui vẻ đứng dậy nói:
- Đại nhân ý là lần sau sẽ giao hoan với Tạp Tạp Tây sao? Tạp Tạp Tây tùy thời chờ đại nhân sủng hạnh!
Tạp Tạp Tây tộc trưởng của Tạp Tạp bộ lạc nói xong hôn mạnh vào mặt Tiêu Lãng, quay đầu đi, thân hình mỹ miều nhảy nhót rất vui vẻ. Tiêu Lãng rối rắm, có nên làm liều trong bộ lạc nguyên thủy này không? Dù sao không mất gì...
Tiêu Lãng nhớ đến Âu Dương Thúy Thúy mệt nhọc như vậy mà đêm qua kêu tới bốn nữ nhân, kiềm không được khâm phục nói:
- Lão gia hùng phong không thua năm xưa...
Tiêu Lãng nghĩ chắc Âu Dương Thúy Thúy, Vô Ngân Thiên Đế cũng ôm ý tưởng có làm cũng không mất mác gì.
Tiêu Lãng nhân dịp Âu Dương Thúy Thúy, Vô Ngân Thiên Đế còn ngủ say, trầm giọng quát:
- Tà Chủ!
Một bóng đen chui ra từ sau lưng Tiêu Lãng, vẻ mặt nịnh nọt nhìn hắn, cực kỳ cung kính.
- Tà Chủ, ngươi nói chuyện được không?
Tiêu Lãng quyết định giao lưu với tàn hồn của Tà Chủ. Dù sao tàn hồn của Tà Chủ quá cường đại, không tìm hiểu rõ ràng thì ban đêm Tiêu Lãng không ngủ ngon được. Thoạt trông Tà Chủ rất thành thật nhưng nói không chừng hôm nào đột nhiên luyện hóa linh hồn của Tiêu Lãng thì sao?