Chương 721: Lao tù

Động cấm chế?

Thanh Mộc Ngọc ngạc nhiên, lập tức trở nên khẩn trương:

- Vậy là chuyện tốt hay chuyện xấu?

Cung chủ Mê Thần Cung lại nhìn bức tranh cổ một lát, lắc đầu nói:

- Không biết! Cấm chế của chủ nhân thần phủ này quá huyền diệu. Ta nhìn không thấu. Là chuyện tốt hay chuyện xấu vậy phải xem vận khí của Tiêu Lãng!

- Vậy phụ thân có thể phá tan cấm chế chủ điện không?

Thanh Mộc Ngọc ở trước mặt đám người Hồng Đậu, từng bảo đảm Tiêu Lãng sẽ không có việc gì. Nếu chẳng may hắn chết, vậy khác nào mình nuốt lời. Hơn nữa Tiêu Lãng đối với Mê Thần Cung rất quan trọng. Cho nên hắn rất khẩn trương.

- Thử một chút đi!

Cung chủ Mê Thần Cung lại liếc bức tranh cổ một chút. Hắn không dám nhìn hay động vào bức tranh cổ kia nữa, mà cũng Thanh Mộc Ngọc đi ra ngoài. Khi trở lại bên ngoài chính điện, trên người hắn đột ngột phát ra thần quang bảy màu. Hắn không có động tác gì, nhưng thần quang bên ngoài thân lại ngưng tụ thành một bàn tay lớn, chậm rãi bay về phía cửa lớn.

- Thất Tinh Đấu La hóa huyền chưởng?

Thanh Mộc Ngọc ở phía sau nhìn thấy âm thầm kinh hãi. Sắc mặt hắn cũng rất ngưng trọng. Hắn tất nhiên hiểu rõ đây là thủ pháp phá giải cấm chế mạnh nhất của cung chủ Mê Thần Cung. Nếu như thủ pháp này cũng không giải được, vậy không cửa lớn chính điện cũng không có cách nào giải ra.

Hắn vẫn hiểu rất rõ hai trăm năm gần đây phụ thân hắn luôn nghiên cứu thần cấm chế thượng cổ, cố gắng cảm ngộ một chút từ thần cấm chế thượng cổ một chút thần thông thượng cổ, đương nhiên cũng hi vọng cảm ngộ được thiên đạo từ trong đó. Hắn càng hiểu rõ hơn thần thông cấm chế của phụ thân hắn đã đạt được mức độ cường đại như thế nào. Sợ là trên thiên hạ này, nếu phụ thân hắn nhận đứng thứ hai, sẽ không người nào dám nói mình đứng thứ nhất.

Cho nên hắn thầm cảm giác có lẽ sẽ mở được cửa lớn này. Cho dù cấm chế bên trong là thần cấm chế thượng cổ.

Vù!

Bàn tay lớn tới gần cửa lớn, cửa lớn đột nhiên phát ra một thần quang bảy màu. Vô số tia sáng lưu chuyển ở trên văn hoa của cánh cửa lớn, cảm giác giống như từng con thần long bị phong ấn ở bên trong lượn xoay quanh, rất thần kỳ.

- Cấm chế bên trong quả nhiên lợi hại!

Thanh Mộc Ngọc không dám thở mạnh. Hắn nghiên cứu cấm chế đã mấy chục năm, nhưng cấm chế trên cánh cửa lớn này hắn lại không nhận ra, cũng không hiểu, chứ đừng nói tới phá giải.

Phá giải cấm chế có hai biện pháp. Thứ nhất chính là dùng man lực cứng rắn phá nổ. Điều này cần thực lực bản thân võ giả vượt qua người bố trí cấm chế. Một biện pháp khác chính là tìm được cách phá giải, khống chế cấm chế theo ý mình.

Trước kia Thanh Mộc Ngọc sử dụng man lực, cố gắng dùng thực lực Đại Đế của hắn trực tiếp phá nổ cửa lớn. Nhưng cuối cùng cửa lớn hoàn toàn không xê xích, bản thân hắn lại bị phản phệ trọng thương.

Thời gian trôi qua từng chút một. Thần quang của cung chủ Mê Thần Cung hóa thành bàn tay lớn càng ngày càng sáng. Vô số thần long trên hoa văn cửa lớn di chuyển càng ngày càng nhanh. Mà cường đại như cung chủ Mê Thần Cung, trên trán của hắn đã bắt đầu lấm tấm mồ hôi. Hiển nhiên điều này khiến hắn rất mất công sức.

Nửa canh giờ trôi qua, cửa lớn vẫn không có chút biến hóa nào. Sắc mặt cung chủ Mê Thần Cung cũng bắt đầu trở nên trắng bệch. Trong đôi mắt sâu như biển loé lên một sự mệt mỏi.

Sau một canh giờ nữa, rốt cuộc đã xuất hiện biến hóa!

Vù!

Toàn bộ cửa lớn đột ngột phát ra một hào quang bảy màu. Sau đó một khí tức từ cửa lớn ra cuộn trào phóng ra bên ngoài. Cỗ khí tức kia cường đại dị thường. Ngay cả Thanh Mộc Ngọc cũng bị chấn động đến mức lùi lại bảy, tám bước. Đúng vào lúc này, cung chủ Mê Thần Cung nhắm mắt lại. Thần quang bảy màu trên người hắn yếu đi. Bàn tay lớn kia biến mất.

Hào quang chậm rãi giảm dân. Cửa lớn khôi phục lại tình trạng trước kia. Bất đồng duy nhất chính là trên mặt Thanh Mộc Ngọc lộ vẻ kinh ngạc.

Lại thất bại sao?

Phụ thân hắn đứng đầu thiên hạ về cấm chế cũng không phá giải nổi, vậy trong thiên hạ còn ai có thể phá giải được cấm chế của thần phủ này? Chủ nhân thần phủ này rốt cuộc mạnh cỡ bao nhiêu? Còn nữa, Tiêu Lãng đi vào còn có thể đi ra hay không?

Thanh Mộc Ngọc khe khẽ thở dài, thân thể lóe lên đi tới bên cạnh cung chủ Mê Thần Cung hỏi:

- Phụ thân, ngài không sao chứ?

- Không sao!

Cung chủ Mê Thần Cung khoát tay áo, lại mở mắt nhìn cửa lớn kinh ngạc nói:

- Cấm chế của người này quá huyền diệu. Tất cả đều là thần cấm chế thượng cổ. Còn có thêm mấy cấm chế nhỏ huyền diệu, thậm chí ta còn chưa từng thấy qua. Hiện nay ta không có cách nào phá được cửa lớn này!

Thanh Mộc Ngọc ôm hy vọng duy nhất nói:

- Không thể trực tiếp phá nổ sao?

Cung chủ Mê Thần Cung liếc mắt nhìn Thanh Mộc Ngọc một chút, thản nhiên nói:

- Ngươi không phát hiện thần phủ này là một cực tuyền trận thiên nhiên? Thần phủ này mượn toàn bộ linh lực biển Thần Hồn. Đừng nói là ta, cho dù toàn võ giả Bán Thần của Thiên Châu gộp lại cũng không phá ra được!

- A... Vậy phải làm sao bây giờ?

Thanh Mộc Ngọc không biết phải làm thế nào.

- Cửa lớn này còn có năm cấm chế nhỏ huyền diệu ta không phá giải nổi. Ta trở lại mở xem sách cổ một chút, xem có thể phá giải hay không!

Ánh mắt cung chủ Mê Thần Cung lóe lên, thân thể đột nhiên hóa thành lưu quang đi ra ngoài, lưu lại một câu nói:

- Ngươi ở đây chờ năm năm. Sau năm năm Tiêu Lãng còn chưa đi ra ngươi hãy trở lại đi!

- Vâng!

Thanh Mộc Ngọc gật đầu, nhìn theo bóng dáng cung chủ Mê Thần Cung rời khỏi. Cửa lớn này không vào được, vậy trong thiên hạ này không còn người nào có thể cứu được Tiêu Lãng. Chỉ có thể chờ bản thân Tiêu Lãng đi ra.

Hắn trầm ngâm một chút sau đó ngồi ở ngoài cửa lớn, khoanh chân lại. Thời gian năm năm có lẽ rất dài nhưng đối với hắn mà nói, bế quan một chút chớp mắt đã trôi qua.

...

- A, đây là nơi nào?

Tiêu Lãng mơ mơ màng màng mở mắt, phát hiện mình lại đến trong một đại điện xa lạ. Cung chủ Mê Thần Cung và Thanh Mộc Ngọc đều biến mất. Điều này làm hắn khiếp sợ. Ánh mắt hắn nhìn lướt qua xung quanh. Hắn càng cảm thấy kinh sợ hơn, bởi vì đại điện này... không có cửa!

Đại điện cũng không lớn, chỉ trong phạm vi trăm mét. Đại điện giống như một mật thất lao tù, bốn phía đều là vách tường bạch ngọc. Bên trong thật ra sáng trưng nhưng chẳng có gì cả.

Vèo!

Trên mặt hắn lộ vẻ hoảng sợ. Trên người hắn vận dụng chiến kỹ Thiên Ma, thân thể nhảy lên thật cao, bỗng nhiên đánh về phía trên vách tường bạch ngọc!

Ầm!

Vách tường bạch ngọc phát ra một âm thanh nặng nề, lại hoàn toàn không suy chuyển! Hắn lại đánh mấy quyền nhưng tình trạng vẫn như vậy. Hắn không tin, điên cuồng đấm loạn vào phía trên vách tường. Nắm đấm của hắn đủ để đập gẫy thần binh lợi khí, giờ phút này lại cảm giác giống như dùng gậy gỗ đánh vào trên tấm thép, không có một chút tác dụng nào.

- Đúng rồi, Mị Nhi!

Thân thể hắn đột nhiên dừng lại, hét lớn một tiếng, Thảo Đằng lập tức lao ra, hóa thành hư ảnh bay về phía vách tường bạch ngọc.

Vù!

Thời điểm Thảo Đằng muốn tiến vào vách tường bạch ngọc, trên vách tường đột nhiên phát ra bạch quang chói mắt. Thảo Đằng hóa thành hư ảnh xuyên qua tất cả thực vật, nhưng giờ phút này lại bị một lực lượng vô hình ngăn cản.

- Liệt Thần Thủ!

Tiêu Lãng lại gầm thét một tiếng, tay phải hiện ra vô số vảy màu vàng sậm, hóa thành một vuốt rồng không gì không xuyên thủng mạnh mẽ chộp vào trên vách tường bạch ngọc.

Nhưng vách tường bạch ngọc, một bạch quang chớp hiện, Tiêu Lãng bị một lực lượng vô hình phản chấn trở về. Liệt Thần Thủ có thể bóp nát thân thể Thiên Đế cũng mất đi hiệu lực.

- Tình thương! Động tình!

Ngay cả chữ tình tình đạo cũng không thể bay ra ngoài...

Không có cách nào!

Tiêu Lãng cắn răng lấy Vô Tình Kiếm ra. Tuy rằng không gian nơi này hẹp, kiếm khí của Vô Tình Kiếm có lẽ sẽ đàn hồi trở về xé rách thân thể hắn, nhưng giờ phút này nếu hắn muốn ra ngoài chỉ có mạo hiểm thử một lần. Bằng không hắn đều chết ở trong này!

- Mị Nhi, chú ý trị liệu cho ta!

Yêu cầu Thảo Đằng trở lại bên trong thân thể, Tiêu Lãng vung Vô Tình Kiếm lên bỗng nhiên đánh xuống. Trong nháy mắt một dải lụa màu xanh xuất hiện. Sau đó... cũng không còn sau đó nữa!

Vô Tình Kiếm Khí có thể san bằng một tiểu thành, có thể giết chết cường giả Thiên Đế đột ngột biến mất ở trên vách tường, bị bạch ngọc vách tường hấp thu không phát ra một tiếng động nào...

Tiêu Lãng không dám tin tưởng, nhìn vách tường bạch quang chớp hiện. Hắn bất lực thu ngồi dưới đất. Hắn không ra được. Hắn rơi vào bên trong một lao tù tuyệt địa.