- Đại tái đi săn?
Tiêu Lãng cầm đũa gắp miếng thịt giò cho Tiểu Đao vùi đầu và cơm.
Tiêu Lãng nhướng mày nói:
- Không đi được không?
- Không thể!
Tiêu Thanh Y ăn cơm rất ưu nhã, ăn từng miếng nhỏ, động tác làm người mát mắt.
Tiêu Thanh Y không nhìn Tiêu Lãng, dịu giọng nói:
- Bệ hạ đã hạ chỉ, tất cả tiểu thư, công tử thế gia ở đế đô qua mười sáu tuổi, chưa thành hôn đều phải tham gia.
Tiêu Lãng nhỏ giọng nói:
- Loại đại tái này chỉ là tụ hội công tử thế gia biểu diễn khoe khang dụ dỗ tiểu thư thế gia, có ý nghĩa gì đâu.
Tiêu Lãng bị Cô Cô cốc cho một cái.
Tiêu Thanh Y trừng Tiêu Lãng, nói:
- Ngươi không được quên thân phận hiện tại của ngươi là công tử hào môn hiển hách nhất!
- Đúng rồi.
Tiêu Thanh Y đặt đũa xuống, tịnh trọng nói:
- Ngươi và Tiểu Đao đã lớn, đừng cứ loanh quanh trong Thanh Y các tu luyện. Đi ra ngoài nhiều vào, đi dạo trong đế đô. Trong đại tái đi săn nhìn trúng tiểu thư nhà nào thì nói với ta, Cô Cô sẽ cầu hôn cho ngươi. Nếu ngươi và Tiểu Đao mau chóng thành thân thì Cô Cô sẽ rất vui.
Tiêu Lãng giật mình kêu lên:
- Thành thân?
Tiểu Đao không có phản ứng, gục đầu ăn cơm.
Tiêu Lãng nhìn chằm chằm Tiêu Thanh Y, lấy làm lạ xấu hổ hỏi:
- Ta mới mười bảy tuổi, không cần thành thân sớm như vậy đi? Cô Cô đừng vội vàng gán ghép...
Mắt Tiêu Thanh Y chợt buồn bã nhưng rất nhanh biến mất, hiền hòa nói:
- Gia gia của ngươi đã già, muốn sớm ôm tằng tôn, ta cũng muốn mau chóng nhìn Lãng nhi nhà ta thành thân sinh con. Được rồi, sau này nói tiếp, ăn cơm đi.
Tiêu Lãng lạ lùng nhìn Tiêu Thanh Y, thấy nàng im lặng thì không hỏi nhiều. ăn cơm xong, Tiểu Đao một mình đi tu luyện.
Có thị nữ bưng nước nóng đến, Tiêu Lãng phẩy tay kêu đi xuống, tự mình rửa hcana cho Tiêu Thanh Y. Ba măm qua Tiêu Lãng luôn xoa bóp thông máu cho Tiêu Thanh Y, và còn Huyền khí ôn dưỡng, chỉ hy vọng chân Cô Cô mau chóng lành.
Xoa bóp một lúc, Tiêu Lãng kiềm không được hỏi:
- Cô Cô, sao không thấy Cô Cô trị liệu?
Tiêu Lãng nhíu mày nhìn chằm chằm Tiêu Thanh Y, ánh mắt kiên quyết hy vọng nàng cho một đáp án.
Tiêu Thanh Y ôn hòa cười nói:
- Gia tộc đã mời Cẩu Họa giúp chẩn trị rồi. Mộc Đỉnh am hiểu đan dược, Cẩu Họa am hiểu trị liệu, ngươi vẫn chưa yên tâm sao?
Tiêu Thanh Y yêu thương vuốt mặt Tiêu Lãng, giải thích rằng:
- Bây giờ thiếu mấy vị dược vật, gia tộc sai người đi tìm khắp nơi, chắc mấy tháng nữa là có thể bắt đầu trị liệu!
Tiêu Lãng yên tâm, hắn có nghe danh Cẩu Họa, đúng là Dược Vương ngang hàng với Mộc Đỉnh Dược Vương. Tiêu Lãng nghĩ chắc lão thái gia của Tiêu gia Tiêu Bất Tử còn quan tâm hơn cả hắn, Tiêu Thanh Y không có lý do gì lừa gạt hắn.
Chờ Tiêu Thanh Y nghỉ ngơi xong Tiêu Lãng bước ra khỏi phòng, thấy Thiền lão, Thiên Tầm đã chờ sẵn trong sân.
Tiêu Lãng tiến lên nghênh đón, hỏi:
- Sự việc sắp xếp xong chưa?
Thiền lão há mồm định nói nhưng Thiên Tầm đã chen ngang:
- Ừm! Công tử, đều sắp xếp xong, sau này Thiên Tầm là đội trưởng đội hộ vệ của công tử. Ngày mai Thiên Tầm sẽ cùng hai hộ vệ Tiêu gia điều tới cùng nhau bảo hộ công tử.
Sức quan sát của Tiêu Lãng nhạy bén biết bao, mắt liếc Thiền lão, nhíu mày hỏi:
- Thiền lão, có phải xảy ra chuyện ngoài ý muốn?
Thiên Tầm lại cướp lời:
- Không có việc gì, không có việc gì!
Thiên Tầm bị Tiêu Lãng trừng không dám nói nữa.
Thiền lão cười khổ nói:
- Nội vụ đường Thanh Lang trưởng lão nói là ưu khuyết điểm của Thiên Tầm bù qua sớt lại đủ rồi, không thể ban cho đan dược và bí tịch.
Con ngươi Tiêu Lãng co rút, mạch Tiêu Bất Hoặc bắt đầu trả thù.
Tiêu Lãng trầm ngâm, một lát sau hỏi:
- Nếu như ta ra mặt thì có thể xin được không?
Thiền lão ngập ngừng:
- Cái này...
Thiền lão lắc đầu, nói:
- Việc này trừ phi tộc trưởng hạ lệnh, nếu không thì Thanh Lang trưởng lão cãi theo lý, thiếu gia có đi cũng vô dụng.
- Vậy được rồi. Thiên Tầm, ngươi đi hậu viện tìm Tiểu Đao, để hắn sắp xếp chỗ cho ngươi. Thiền lão, chúng ta đi!
Tiêu Lãng dứt khoát đi ra ngoài viện, Thiên Tầm định nói gì nhưng rồi im miệng. Vat mặt Thiên Tầm tràn đầy cảm kích.
Lão thái gia của Tiêu gia Tiêu Bất Tử cũng ở trong hậu viện nhưng không ngụ trong Khiếu Thiên các mà tộc trưởng nên ở. Lão thái gia của Tiêu gia Tiêu Bất Tử ở Thanh Đế các, nơi Tiêu Thanh Đế từng cư ngụ, cũng là tiểu viện chôn y.
Bên ngoài Thanh Đế các không có hộ vệ, chỉ có hai thị nữ ở bên trong chờ gọi. Tiêu Lãng đi vào, thị nữ lập tức bẩm báo. Không ngờ thị nữ mới tiếna vào dại sảnh thì trong gian phòng truyền ra giọng sang sảng của lão thái gia của Tiêu gia Tiêu Bất Tử.
- Là Lãng nhi phải không? Vào đi.
Tiêu Lãng bước nhanh đi vào, theo thanh âm tiến vào một gian phòng, đó là một thư phòng, giá sách dọc theo vách tường bày đầy sách, một bức tường khác treo hai bức tranh chân dung. Tiêu Lãng ngơ ngác nhìn hai bức tranh, im lặng.
Trong tranh vẽ một nam một nữ, nam anh tuấn tiêu sái, ánh mắt, khuôn mặt lộ vẻ kiêu ngạo, tự tin, khóe môi mỉm cười làm người ta có hảo cảm. Nữ thì rất đẹp, cỡ Tiêu Thanh Y, vẽ đôi mắt rất truyền thần. Tiêu Lãng có cảm giác như nữ nhân hiền từ nhìn hắn.
Lão thái gia của Tiêu gia Tiêu Bất Tử đứng dậy sau bàn, trong mắt đầy đau đớn:
- Đây chính là phụ thân Tiêu Thanh Đế, mẫu thân Nghịch Tuyết Trà của ngươi. Lãng nhi, dập đầu đi.
Bùm bùm bùm!
Tiêu Lãng ngoan ngoãn dập đầu ba cái rõ to. Tuy Tiêu Lãng không có chút cảm tình với đôi phu thê này nhưng thân thể là họ ban cho, nên dập đầu.
Tiêu Lãng đứng dậy nhìn lão thái gia của Tiêu gia Tiêu Bất Tử, ngập ngừng, mở miệng hỏi:
- Gia gia, họ... Chết như thế nào?
Lão thái gia của Tiêu gia Tiêu Bất Tử xoay người nhìn phương xa ngoài cửa sổ, trầm giọng nói:
- Bị đại quân Huyết Vương triều giết, khi đó còn có Quân Thanh Đế doanh của Tiêu gia bị giết. Tròn một vạn người, toàn quân bị diệt!
Tinh thần Tiêu Lãng run lên, lão thái gia của Tiêu gia Tiêu Bất Tử không như Tiêu Thanh Y giấu giếm hắn.
Tiêu Lãng liên tục hỏi:
- Bên trong... Có ẩn tình gì không?
Sau khi phu phụ Tiêu Thanh Đế chết đi, Tiêu Thanh Y lập tức mang theo Tiêu Lãng lang bạt không quay về Tiêu gia, nhiều năm qua bọn họ gặp vô số lần ám sát, nói không có ẩn tình? Đánh chết Tiêu Lãng cũng không tin.
- Đúng là có ẩn tình, nhưng ta vẫn đang điều trà.
Lão thái gia của Tiêu gia Tiêu Bất Tử lấy lại tinh thần, vẻ mặt đầy sát khí, tuy lão không phóng ra khí thế lại làm Tiêu Lãng cảm thấy gia gia nhỏ con biến to lớn hơn cả núi, làm người sợ hãi.
- Không nói những chuyện này, sau khi điều tra rõ ràng ta sẽ giết chúng, khi đó ta sẽ nói hết cho ngươi.
Lão thái gia của Tiêu gia Tiêu Bất Tử cảm giác Tiêu Lãng khó chịu, mặt trở về bình tĩnh.
Lão thái gia của Tiêu gia Tiêu Bất Tử hỏi:
- Ngươi lại đây tìm ta có chuyện gì không?
Tiêu Lãng không chút trượng ngùng lập tức kể hết chuyện Thiên Tầm, nói thẳng là hy vọng được lão thái gia của Tiêu gia Tiêu Bất Tử giúp đỡ, xin đan dược, bí tịch cho gã.
- Ngươi cầm cái này đi. Sau này ngươi muốn cái gì mà bọn họ không chịu thì trực tiếp đưa ra lệnh bài, không phục thì bảo chúng đến tìm ta. Hừ! Hai mươi năm không ở gia tộc, đám nhãi ranh này muốn làm phản sao?
Lão thái gia của Tiêu gia Tiêu Bất Tử lấy ra một khối lệnh bài màu đen đưa cho Tiêu Lãng, giọng điệu cực kỳ bá đạo, trong mắt có tức giận, tựa như con sư tử ngủ say tỉnh dậy, làm ngực Tiêu Lãng sôi sục khí huyết.
Tiêu Lãng gật đầu cảm ơn:
- Đa tạ gia gia.
Tiêu Lãng tăng thêm hảo cảm với Tiêu Lãng. Trong ánh mắt hiền từ của lão thái gia của Tiêu gia Tiêu Bất Tử, Tiêu Lãng rời khỏi Thanh Đế các, mang theo Thiền lão đi hướng đông viện, tìm nội vụ đường Thanh Lang trưởng lão.