Chương 67: Ta không có hứng thú

Xẹt xẹt xẹt xẹt!

Vô số ánh mắt liếc hướng Tiêu Lãng, nhiều tiểu thư, công tử lộ nụ cười đầy hứng thú, càng nhiều là tội nghiệp Tiêu Lãng, có người khinh thường Tả Minh.

Tả Minh giống như Tiêu Cuồng, cùng là hai mươi tuổi. Hai năm trước Tả Minh thức tỉnh thần hồn, cũng là thiên giai, thực lực là Chiến Tướng cảnh cao giai. Nếu người Tả Minh mời chiến là Tiêu Cuồng thì không có gì đáng trách. Mới nãy lão thái gia của Tiêu gia Tiêu Bất Tử tát Tả gia một bạt tai, bây giờ ngươi phản kích sẽ không ai nói gì.

Vấn đề là người ngươi mời chiến là thiếu niên chưa tới mười tám tuổi, chưa thức tỉnh thần hồn. Cho dù lúc này Tiêu Lãng phối hợp lão thái gia của Tiêu gia Tiêu Bất Tử tát tai nhà ngươi nhưng thủ đoạn trả thù của ngươi hơi bị hạ lưu.

Đây chính là thịnh yến cung đình, trừ Nghịch gia ra, gần như mọi nhà quan quyền quý ở đế đô, toàn bộ tiểu thư, công tử đỉnh cấp đều tới. Ở trước mặt hoàng đế nếu Tiêu Lãng không ứng chiến thì sẽ hạ giá Tiêu gia, nếu ứng chiến thì kết quả càng thảm.

Tiêu Lãng lựa chọn rất dứt khoát, gọn gàng.

Tiêu Lãng không thèm ngẩng đầu lên, cúi đầu uống mỹ tửu, lấy chân lộc từ khay cung nữ cầm, ăn ngon uống đã.

Mắt lão thái gia của Tiêu gia Tiêu Bất Tử lóe tia tức giận nhưng không lên tiếng, hờ hững rũ mi mắt, uống trà.

Mắt gia chủ của Tiêu gia, Tiêu Thanh Long lóe ý cười, quay đầu nói với Tiêu Lãng:

- Lãng nhi, Tả Minh muốn chơi với ngươi, nếu có hứng thú thì có thể đi, thua cũng không quan trọng.

Mặt Tiêu Dã lộ vẻ đùa cợt.

Tiêu Cuồng hiền hòa nói:

- Đúng vậy. Tiêu Lãng đường đệ đi chơi đi, nếu không được thì còn có vi huynh, Tiêu gia chưa bao giờ sợ đấu.

Lão thái giám bên cạnh ngai vàng nhỏ giọng nói với Vân Phi Dương, Tử Sam công chúa:

- Người đó là Tiêu Lãng, nhi tử của Tiêu Thanh Đế, mấy ngày trước vừa trở về Tiêu gia.

Mắt Vân Phi Dương sáng lên, càng tăng hứng thú. Lúc Tiêu Thanh Đế tuổi trẻ là đệ nhất công tử đế đô, đè ép các công tử không ngẩn đầu lên nổi, không biết Tiêu Lãng có xứng với câu hổ phụ vô khuyển tử không?

Mắt Tử Sam công chúa lóe tia bất mãn và chán ghét, không biết là vì lúc nhảy múa Tiêu Lãng không thèm nhìn nàng, hay lúc này hắn làm bộ cao thâm khiến nàng khinh thường.

Tiêu Lãng không để ý tới gia chủ của Tiêu gia, Tiêu Thanh Long, nhanh chóng ăn xong chân lộc, uống mỹ tửu, cầm khăn tay cung nữ đưa lau sạch. Khi mọi người cho rằng Tiêu Lãng làm bộ làm tịch xong, chuẩn bị ra tay thì...

Tiêu Lãng chậm rãi nói:

- Xin lỗi gia chủ, ta không có hứng thú!

- Xì xì!

Nhiều công tử, tiểu thư phát ra tiếng cười khẩy, không thèm che giấu giễu cợt, trơ trẽn với Tiêu Lãng. Trong yến hội có nhiều cường giả, đại nhân vật như vậy mà sợ đấu? Cái này càng làm người ta khinh thường hơn là Tiêu Lãng bị Tả Minh đánh rụng răng.

Mắt Tử Sam công chúa càng lộ rõ chán ghét, lập tức dời ánh mắt. Tả Minh cười càng tươi, đầu ngẩng cao hơn, làm như thắng một trận lấy lại mặt mũi cho Tả gia.

- Ha ha ha ha ha ha!

Tiêu Cuồng chậm rãi đứng dậy, cười nho nhã.

Tiêu Cuồng chắp tay hướng Vân Phi Dương, lão thái gia của Tiêu gia Tiêu Bất Tử.

Tiêu Cuồng có lễ độ nói:

- Đường đệ mới trở về gia tộc mấy ngày, không hiểu quy tắc mong mọi người thứ lỗi. Tiêu gia chúng ta nhận cuộc khiêu chiến này. Tả huynh, Tiêu Cuồng cùng ngươi múa may.

Khí độ phiên phiên công tử, nụ cười nho nhã của Tiêu Cuồng được đám đông ủng hộ. Gia chủ của Tiêu gia, Tiêu Thanh Long cười toe toét. Tiêu Dã mặt đầy kiêu ngạo, càng khinh thường Tiêu Lãng hơn. Tiêu Lãng cười cười không để ý, bắt lấy chân lộc khác trên bàn, cúi đầu ăn lấy ăn để.

Tiêu Cuồng thong dong đi ra, bước chân trầm ổn, phong độ vô song. Nhiều tiểu thư ngồi bên dưới mắt sáng rỡ, hiển nhiên đệ nhất công tử của Tiêu gia rất được người đế đô thích.

- Tả huynh, chúng ta điểm đến mới thôi được không? Mời!

Tiêu Cuồng một tay chắp sau lưng, khuon mặt điển trai hơn Tả Minh treo nụ cười như có như không, đúng là có khí chất đại thiếu gia của thế gia. Thậm chí hấp dẫn ánh mắt của Tử Sam công chúa.

Tả Minh cười dài một tiếng, kiêu ngạo nói:

- Điểm đến mới thôi làm sao có thể phát huy cách đánh cuồng dã của Tiêu gia các ngươi? Nhiều trưởng bối ở đây chẳng lẽ ngươi sợ bị thương ta? Chúng ta không thả thần hồn là được, xin Tiêu huynh cứ mạnh dạn đấu đi, để Tả Minh nhìn xem phong thái của đệ nhất công tử của Tiêu gia!

Tiêu Cuồng ngạc nhiên, hờ hững cười.

Tiêu Cuồng nho nhã gật đầu, nói:

- Nếu Tả huynh cứ khăng khăng thì... Mời.

Nói chưa hết lời Tả Minh đã hành động, nhảy lên cao lộn mèo trên không trung, chân sau giơ cao, Huyền khí vòng quanh hóa thành năm tàn ảnh nặng nề đập xuống Tiêu Cuồng bình thản đứng.

Thiên giai chiến kỹ, Vô Ảnh Thối!

Các cường giả có mặt thầm gật gù, đây là chiến kỹ nổi tiếng của Tả gia, tu luyện sâu thì có thể hóa ra mấy chục tàn ảnh làm kẻ địch không nhận rõ chân thực. Tả Minh trẻ tuổi như vậy đã có thể tạo ra năm tàn ảnh, xem như rất ghê gớm.

Vẻ ưu nhã không còn trên mặt Tiêu Cuồng, thay vào đó là trầm trọng. Thực lực của Tả Minh và Tiêu Cuồng không cách biệt bao nhiêu, một năm trước hai người quyết đấu một lần, lúc đó Tiêu Cuồng thắng hiểm. Lần này trước mặt nhiều đại nhân vật, quan trọng nhất là có lão thái gia của Tiêu gia Tiêu Bất Tử, Tử Sam công chúa nhìn, Tiêu Cuồng quyết định dốc hết sức ứng đối, thắng thật đẹp.

Tiêu Cuồng làm động tác quái dị, hai chân giang ngang, hông hạ xuống như đứng tấn, toàn thân vận chuyển Huyền khí, khí thế tăng vọt. Quanh người Tiêu Cuồng nổi cuồng phong thổi áo trắng bay phần phật. Mắt Tiêu Cuồng chợt bắn ra ánh sáng vàng nhìn chằm chằm vào năm tàn ảnh Tả Minh đánh xuống, dễ dàng tỏa định chân thân. Tiêu Cuồng rụt lại tay phải sau đó đánh lên bầu trời.

Cực kỳ quái dị là khi Tiêu Cuồng đánh ra nắm đấm liên tục tạm dừng, giây tiếp theo tốc độ càng nhanh, Huyền khí vờn quanh tay chớp lóe ánh sáng, mỗi giây ngừng là tăng vọt một phần, khí thế càng lúc càng mạnh, giống như là mỗi lúc dừng lại để súc thế cho lần công kích sau.

Chiến kỹ thiên giai của Tiêu gia, Long Tượng quyền!

Long Tượng quyền là chiến kỹ nổi danh của Tiêu gia, khi tu luyện đến đại thành có thể phát ra lực lượng gấp đôi. Đừng nhìn nó chỉ là gấp hai, cường giả đối chiến, tăng thêm lực lượng gấp hai lần chắc chắn có thể dễ dàng đánh chết đối phương. Tiêu Cuồng định một chiêu bại địch, chọn cách đánh cuồng dã các đời Tiêu gia, cứng chọi cứng, dùng lực lượng tuyệt đối một quyền đánh gãy chân Tả Minh.

Chiến Tướng cảnh có lực lượng từ trăm hổ đến ngàn hổ. Tả Minh và Tiêu Cuồng đều là Chiến Tướng cảnh cao giai, cỡ bảy, tám trăm hổ. Giờ phút này, Tiêu Cuồng vạn dụng Long Tượng quyền tăng lực lượng gấp đôi và tập trung vào chân Tả Minh, gã có thể thắng được không?

Gia chủ của Tiêu gia, Tiêu Thanh Long cười tủm tỉm nhìn hướng tộc trưởng của Tả gia, Tả Bình Bình, muốn thấy vẻ thất vọng, cay đắng trên mặt bà. Không ngờ gia chủ của Tiêu gia, Tiêu Thanh Long thấy biểu tình giễu cợt của tộc trưởng của Tả gia, Tả Bình Bình, gã vụt quay đầu nhìn Tả Minh, chợt biến sắc mặt.

Còn có mấy người biến sắc mặt, nhưng đa số là vẻ kinh ngạc. Người có biểu tình khó xem nhất là Tiêu Cuồng.

Bởi vì Tiêu Cuồng thấy cái chân đánh xuống vòng quanh Huyền khí hóa thành đao mang hình bán nguyệt như tia chớp chém vào ngực gã.

Nắm đấm súc thế đầy đủ, chứa đầy lực lượng không đánh trúng chân Tả Minh ngược lại ngực bị Huyền khí phóng ra đập trung. Lực lượng cường đại khiến Tiêu Cuồng văng ra ngoài, ngực áo xé rách, máu thịt nhầy nhụa.

Huyền khí phóng ra ngoài, không ngờ Tả Minh đã đột phá Chiến Suất cảnh!

Tiêu Cuồng thua trong một chiêu!