Chương 44: Tôn tử của ta

Tiêu Lãng phát ra đạn tín hiệu khiến dưới Tu Di sơn hỗn loạn. Phó thành chủ của Hỏa Phượng thành, Hỏa Liệt rống to chấn động cả Hỏa Phượng thành.

Hỏa Phượng công tử bị ám toán, rơi vào hang không đáy?

Tin tức này như bông tuyết truyền khắp Hỏa Phượng thành, vô số cường giả trong gia tộc chạy nhanh như chớp hướng tới Tu Di sơn. Nhiều người thầm chửi tiểu tử Tiêu Lãng không có danh tiếng gì, nghĩ tới sau khi Thành chủ của Hỏa Phượng thành trở về nổi điên là họ hạn không thể băm vằm hắn ra thành trăm mảnh.

Thành chủ của Hỏa Phượng thành tuổi già được con muộn, tính cách táo bạo, nay con trai duy nhất bị hại, sợ là nguyên Hỏa Phượng thành không còn ngày bình yên.

Bốn người Tư Đồ Chiến Thiên, Bộ Tiểu Sát, Mộc Phi Ngư, Bộ Tiểu Man bị Hỏa Phượng quân ùa lên bắt giữ. Nhã phu nhân Liễu Nhã đi theo lên núi cũng bị mời xuống núi, khống chế. Mộc Long mặt âm trầm xuống núi, thầm sai người truyền tin Mộc Đỉnh Dược Vương trở về chủ trì đại cục!

Một bí trận trong Hỏa Phượng thành bị mở ra, luồng sáng trắng phóng lên cao. Người của Hỏa gia lập tức thông qua mật trận truyền tin cho Ngưu Mãnh. Trong thành hãi hùng chờ đợi Thành chủ của Hỏa Phượng thành trở về đổ ập xuống cơn giận.

Tất cả đệ tử các võ viện trên Tu Di sơn đều bị dẫn xuống núi, ngừng thi đấu. Hang không đáy bị Hỏa Phượng quân bao vây. Mặt Phó thành chủ của Hỏa Phượng thành, Hỏa Liệt xanh mét chỉ huy người bện dây thừng thật dài, chuẩn bị đích thân xuống hang không đáy điều tra xem Hỏa Phượng công tử có còn sống không, hoặc mang xá gã trở về.

Chính Phó thành chủ của Hỏa Phượng thành, Hỏa Liệt cũng không biết hang không đáy sâu cỡ nào, không dám tùy tiện đi xuống. Dây thừng mấy lần bện xong nhưng Phó thành chủ của Hỏa Phượng thành, Hỏa Liệt vẫn không yên tâm, sai người đi vào thành mang thêm dây thừng ra. Phó thành chủ của Hỏa Phượng thành, Hỏa Liệt định dẫn theo mấy người đi xuống, nếu có Huyền thú công kích cũng tiện hỗ trợ cho nhau.

Có một người chạy nhanh như bay trên con đường từ Hỏa Phượng thành đến Dược Vương thành, tốc độ siêu khủng bố. Ngời đi đường thỉnh thoảng thấy cái bóng từ xa chạy tới, người này xẹt qua như ma giữa ban ngày, hù nhiều người sợ chết khiếp.

- Mau, mau, mau!

Chân Thiên Tầm run rẩy, lòng nhỏ máu, gã không thể làm gì, không thể nói cái gì, dùng hết mỗi một phần sức lực, mỗi một chút Huyền khí chạy nhanh đi.

Hỏa Phượng thành cách Dược Vương thành không quá xa nhưng lần trước đám người Tiêu Lãng chậm rãi đi mất hai người rưỡi.

Tuy nhiên, Thiên Tầm chỉ mất nửa ngày đã chạy tới Dược Vương thành, có thể tưởng tượng tốc độ nhanh cỡ nào, nóng ruột đến đâu.

Mấy canh giờ liên tục chạy nhanh làm miệng Thiên Tầm cô khốc, giọng khàn khàn.

Dù là vậy Thiên Tầm vẫn dốc hết sức rống to trước khi tới gần Yên Vũ sơn trang:

- Ba gia!

Vù vù vù vù vù!

Ba gia, quản sự của Đấu Thú Tràng nhanh chóng chạy ra khỏi Yên Vũ sơn trang. Võ giả ở lại Yên Vũ sơn trang bị kinh động chạy nhanh ra khỏi mỗi sân, mặt lạnh băng, muốn nhìn xem ai to gan dám la lối bên ngoài Yên Vũ sơn trang.

Ba gia, quản sự của Đấu Thú Tràng và đám hộ vệ thấy Thiên Tầm chật vật thì giật nảy mình.

Ba gia, quản sự của Đấu Thú Tràng nịnh nọt khom thắt lưng tiến lên nghênh đón:

- Thiên gia!

- Lập tức mở ra mật trận, thông báo cho Bát gia là Tiêu Lãng công tử đã rơi vào hang không đáy!

Thiên Tầm nói xong ngã xuống đất, miệng sùi bọt mép, đã xỉu. Nụ cười nịnh nọt trên mặt Ba gia, quản sự của Đấu Thú Tràng biến mất, thay vào đó là tràn đầy khủng hoảng.

Hộ vệ khác không biết thân phận của Tiêu Lãng nhưng Ba gia, quản sự của Đấu Thú Tràng rất rõ ràng. Tuy Ba gia, quản sự của Đấu Thú Tràng không hiểu hang không đáy là đau nhưng gã biết Tiêu Lãng xảy ra chuyện. Bát gia đã nói nếu Tiêu Lãng có chuyện gì thì sẽ sống xé gã ra.

- Mau, mau, mở ra mật trận báo cho Bát gia!

Không rảnh kêu người nâng Thiên Tầm dậy, vết sẹo trên mặt Ba gia, quản sự của Đấu Thú Tràng vặn vẹo, gã hét to chạy hướng một cái sân đằng sau ba sân lớn.

Chốc lát sau, một luồng sáng trắng ảnh chiếu hoàng hôn đỏ máu bắn lên cao, truyền tin Tiêu Lãng gặp nạn cho Bát gia ở xa phía đế đô.

….. …. …. …. …..

Giờ phút này, đế đô gió nổi mây phun.

Vô số cường giả Chiến Vương triều suốt đêm chạy tới đế đô, đến sân lớn Tiêu gia ở phía bắc đế đô chỉ vì gặp mặt lão thái gia của Tiêu gia, chúc mừng nàng giải trừ phong ấn Long Hổ sơn, bình an trở về.

Vô số xe ngựa xa hoa suýt phá sập sân lớn của Tiêu gia. Đám cường giả, đại nhân vật nổi tiếng trong Chiến Vương triều tụ tập ở đại sảnh nhưng Long Hổ sơn chậm chạp chưa xuất hiện.

- Các vị, các vị!

Cửa hông đại sảnh mở ra, một lão nhân mặc áo gấm màu lam, bước đi mạnh mẽ uy vũ như rồng đi ra, cười tủm tỉm không ngừng chắp tay hành lễ hướng bốn phía.

Bốn mươi lăm người trong đại sảnh lập tức đứng dậy, cười tươi nhìn lão nhân, vừa hành lễ vừa cung kính nói:

- Bất Hoặc đại nhân!

Có thể khiến những đại nhân vật bình thường cao cao tại thượng, vẻ mặt kiêu ngạo giờ biến thành tiểu nhân vật thân thiện, hiển nhiên lão nhân này có địa vị rất cao trong Tiêu gia.

Lão nhân cười tươi như hoa, lại lần nữa chắp tay, khách sáo nói:

- Đa tạ các vị ưu ái, ta nhiều lần đi mời lão tộc trưởng, đáng tiếc lão tộc trưởng vừa mới trở về, thân thể cần tĩnh dưỡng. Lão tộc trưởng nói không gặp khách, xin nhận tâm ý của các vị. Xin các vị hãy đi về trước, chắc chắn sau này Tiêu gia sẽ từ từ báo lại thịnh tình của các vị.

Đáy mắt đám người lóe tia thất vọng nhưng lập tức giấu đi, hiển nhiên hơi tiếc vì không được thấy tuyệt thế cường giả trong truyền thuyết. Nhưng nếu lão thái gia của Tiêu gia đã lên tiếng, mọi người không dám nói nhiều, khách sáo ra vẻ thông cảm, nói mấy câu như mong lão thái gia tĩnh dưỡng cho khỏe rồi cáo từ rời đi.

Trong đám người có Thành chủ của Hỏa Phượng thành, Mộc Đỉnh Dược Vương. Hai người tiếc nuối đi ra ngoài, mới bước ra khỏi sân Tiêu gia thì một khối ngọc bài trên người Thành chủ của Hỏa Phượng thành chấn động. Thành chủ của Hỏa Phượng thành biến sắc mặt cầm xem, người phát ra sát khí đậm đặc. Thành chủ của Hỏa Phượng thành phớt lờ ánh mắt nghi hoặc của người xung quanh, ảo ảnh hỏa phượng nhanh chóng hiện ra, lưng giương đôi cánh chim lửa đỏ. Thành chủ của Hỏa Phượng thành không nói tiếng nào hóa thành sao băng lao nhanh hướng Hỏa Phượng thành.

- Lão này làm gì đi gấp dữ vậy? Không lẽ Hỏa Phượng thành xảy ra việc lớn?

Mộc Đỉnh Dược Vương vuốt râu hoa râm, mắt ***c chớp lóe tia sáng.

Mộc Đỉnh Dược Vương trầm ngâm giây lát sau trầm giọng nói:

- Mộc Ngư, chúng ta lập tức chạy về Hỏa Phượng thành!

Chờ Mộc Đỉnh Dược Vương leo lên xe ngựa, Mộc Ngư liền khống chế xe, vung roi quất vào mông bốn con ngựa quý không phải loại bình thường, xe ngựa đi mất.

Vô số đại nhân vật bên ngoài sân Tiêu gia nghi hoặc, không lẽ Hỏa Phượng thành thật sự xảy ra việc lớn? Nếu không thì Thành chủ của Hỏa Phượng thành hiếm khi đến đế đô một lần vậy mà chẳng ở lại chơi vài ngày đã đi?

Lão thái gia của Tiêu gia không hề tĩnh dưỡng.

Trong hậu viện Tiêu gia, một đám cường giả của Tiêu gia quỳ một gối. Bọn họ đã quỳ một ngày một đêm, một mảnh tĩnh lặng, ánh mắt nóng cháy nhìn thân hình thấp lùn trước mặt.

Thân hình kia chỉ cao một thước sáu nhưng cho mọi người cảm giác như ngọn núi nguy nga. Đó là một lão nhân, mặ áo đen, sống lưng thẳng như kiếm, tóc trắng như tuyết, khuôn mặt giống nam nhân trung niên. Lão nhân chắp hai tay sau lưng, im lặng đứng trước nấm mồ nhô ra, đôi mắt bình thản, không ai biết lão nghĩ gì.

Trong đám người quỳ có Bát gia, tuy lòng gã rất sốt ruột, muốn nói chuyện Tiêu Thanh Y và Tiêu gia cho lão nhân trước mắt nghe. Nhưng từ khi lão thái gia của Tiêu gia trở về luôn yên lặng đứng trước ngôi mộ, không nói câu nào. Lão thái gia của Tiêu gia không mở miệng, tất cả cường giả Tiêu gia tiến đến bái kiến chỉ có thể quỳ.

Tình hình quái dị này kéo dài đến ráng chiều, phương tây dâng lên khói chiều, lão thái gia của Tiêu gia, tuyệt thế cường giả trong Chiến Vương triều rốt cuộc động.

Lão thái gia của Tiêu gia ngửa đầu nhìn trời, khẽ thở dài, nhỏ giọng nói:

- Thanh Đế, nhi tử của ta, sao ngươi nhẫn tâm để ta người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh? Ai... Ngươi yên tâm đi, ai hại chết ngươi ta sẽ tìm ra đánh chết từng tên!

Lão thái gia của Tiêu gia nói lạnh nhạt nhưng tất cả cường giả bên dưới từ tận đáy lòng cảm nhận lạnh lẽo và sát khí vô tận.

Lần đầu tiên lão thái gia của Tiêu gia quay đầu lại, ánh mắt bình tĩnh quét qua những người có mặt.

Lão thái gia của Tiêu gia lạnh nhạt nói:

- Thanh Y và tôn tử của ta ở đâu?