Chương 42: Vô cùng vô tận

Long Huyết chiến mã!

Tiêu Lãng nhìn năm người sau lưng cắn chết không nhả, thầm chửi thề. Chiến mã có thể đuổi theo Tiểu Bạch chắc chắn không tầm thường, người đỏ máu thì chỉ có một loại, Long Huyết chiến mã. Nghe nói Long Huyết chiến mã là hậu đại rồng và ngựa tạp giao, tốc độ cực nhanh, mồ hôi như máu.

Huyễn ma thú Tiểu Bạch còn chưa trưởng thành, tốc độ cách biệt với Long Huyết chiến mã một chút, cứ tiếp tục như vậy thì sẽ bị đuổi kịp. Giờ phút này, trên người Tiêu Lãng còn sót lại một chút Huyền khí, thể lực, tinh thần lực hao phí quá nhiều, nếu bị kéo gần cự ly thì chắc chắn sẽ bị năm người Hỏa Phượng công tử dùng cơ nỗ quân dụng bắn chết. Tiêu Lãng không hề do dự, lập tức lấy ra đạn tín hiệu Thiên Tầm cho mình bắn lên trời.

Ầm ầm ầm ầm ầm!

Đạn tín hiệu nổ tung trên không trung thành pháo hoa huyễn lệ, chiếu sáng cả Tu Di sơn. Tiểu Bạch không chút dừng lại tiếp tục chạy sâu vào Tu Di sơn. Tiêu Lãng biết rõ Thiên Tầm tìm được hắn cần ít nhất nửa canh giờ. Muốn sống sót qua nửa canh giờ này thì phải vào chỗ sâu nhất Tu Di sơn, đến lãnh địa Huyền thú cao giai thì mới sống sót được.

Vù vù vù vù vù!

Cùng với tiếng xé gió, ba cây nỗ tiễn lóe tia sáng lạnh rít gào bay tới, mục tiêu chỉ hướng đầu và mình Tiêu Lãng. Tiêu Lãng không ngoái đầu lại, như đã biết trước, người nhảy lên bắt lấy một nhánh cây, chân đạp thân cây lại bay trở về lưng lừa. Ba cây nỗ tiễn vẫn bắn tới trước, cuối cùng cắm nả khúc vào một thân cổ thụ, có thể thấy lực lượng mạnh mẽ cực kỳ khủng bố.

Tiêu Lãng vẫn không quay đầu, thầm chửi:

- Vô sỉ!

Thi đấu cấm không cho sử dụng vũ khí có tính sát thương mạnh, đừng nói là cơ nỗ quân dụng, ngay cả đại nỗ tiễn bình thường cũng không cho phép, trừ tiểu nỗ tiễn giấu trong tay áo Tiêu Lãng.

Hỏa Phượng thành là thiên hạ của Hỏa Phượng công tử, lấy thân phận như gã muốn mang thứ này đi vào thì chỉ cần mở miệng, sẽ có Hỏa Phượng quân mang vào giấu ở đâu đó, chờ khi Hỏa Phượng công tử đi vào là dễ dàng lấy được.

Vù vù vù vù vù!

Lại là ba cây nỗ tiễn xé gió bay đến. Tiêu Lãng chỉ có thể cố gắng nâng tinh thần, liên tục tránh né. Nếu là lúc Tiêu Lãng hoàn toàn khóe mạnh, dựa vào trực giác nhạy bén, năng lực tính toán thì dù nỗ tiễn có gần hơn cũng đừng mơ tổn thương một cọng lông chân của hắn.

Tốc độ không ngừng bị kéo gần, Tiêu Lãng liên tục tiêu hao Huyền khí, chiến đấu không dứt làm hắn vô cùng mệt mỏi. Tiêu Lãng chỉ sơ sẩy một chút là chết chắc.

Trên núi trình diễn hình ảnh mạo hiểm, dưới núi lật tung trời.

Tiêu Lãng bắn đạn tín hiệu lập tức kinh động mọi người dưới núi. Nhã phu nhân Liễu Nhã ngồi trong xe ngựa từng giây từng phút chú ý trên núi, là người thứ nhất phát hiện.

Tiêu Lãng từng bắn đạn tín hiệu này trong Hỏa Phượng thành nên Nhã phu nhân Liễu Nhã vẻ mặt kinh khủng nói ngay với Mộc Long:

- Mộc Long, Tiêu Lãng gặp nguy hiểm, ngươi hãy mau nghĩ cách cứu hắn!

Tiếng kêu của Nhã phu nhân Liễu Nhã còn vang dư âm thì phía xa một bóng người như báo săn phát điên chạy ra khỏi rừng cây xông lên Tu Di sơn.

Thiên Tầm động!

Thiên Tầm hành động chấn kinh toàn trường, nhiều Hỏa Phượng quân lập tức cảnh giác, rút ra trường thương chớp lóe ánh sáng bạc chỉ hướng Thiên Tầm, đồng thanh kêu lên:

- Đứng lại, còn đến gần thì giết không tha!

- Ai cản ta thì chết!

Tiêu Lãng cầu cứu làm Thiên Tầm sợ đến rớt tim, không rảnh để ý đám Hỏa Phượng quân. Người Thiên Tầm vòng quanh ảo ảnh màu xanh, thần hồn phụ thể, tốc độ nhanh đến cực hạn. Tay Thiên Tầm nắm thanh bảo kiếm xông hướng Hỏa Phượng quân.

Đinh đinh đinh đinh đinh!

Vài tiếng sắt thép va nhau vang lên, mấy tên Hỏa Phượng quân bị đánh bay, không biết sống chết. Thiên Tầm đã biến mất trong rừng cây Tu Di sơn.

Thiên Tầm hành động hù sợ Phó thành chủ của Hỏa Phượng thành, Hỏa Liệt tọa trấn tại đây.

- Là tên điên nào to gan dám mạnh mẽ xông Tu Di sơn?

Trên núi có vô số công tử, tiểu thư, quan trọng nhất là có Hỏa Phượng công tử, nếu người này đi vào tùy tay giết chóc...

Người Phó thành chủ của Hỏa Phượng thành, Hỏa Liệt chợt lóe ảo ảnh đỏ rực như hỏa sư tử, thần hồn phụ thể, tốc độ tăng vọt đuổi theo Thiên Tầm.

- Đi!

Mộc Long và đạo sư, cường giả mấy võ viện khác ở lại liếc nhau, cùng chạy nhanh lên núi. Hỏa Phượng quân từ bốn phương tám hướng ùa lên Tu Di sơn. Nhã phu nhân Liễu Nhã cắn răng, nhấc chân chạy lên núi.

Tiêu Lãng phóng đạn tín hiệu khuấy động nguyên Tu Di sơn trời long đất lỡ.

Sâu trong Tu Di sơn, tình huống càng thêm ác liệt.

Vai trái của Tiêu Lãng bị một cây nỗ tiễn đâm thủng, sau lưng máu chảy ròng ròng. Người Tiêu Lãng nằm sấp trên lưng Tiểu Bạch, mặt tái nhợt, mắt nhắm chặt như đã chết. Tiểu Bạch vẫn cố chấp chạy nhanh tới trước, nó phát ra từng tiếng rống bi thương.

Huyền khí, thể lực, tinh thần lực tiêu hao quá nhiều, Tiêu Lãng không phải là người sắt, mới nãy không né khỏi một cây nỗ tiễn. Năm Long Huyết chiến mã sau lưng đã kéo gần khoảng cách vài trăm thước.

- Bắn chân Huyễn ma thú!

Vẻ mặt Hỏa Phượng công tử sốt ruột. Mới nãy Tiêu Lãng phóng đạn tín hiệu, tuy Hỏa Phượng công tử không biết hắn có thể kêu gọi viện quân gì nhưng gã cảm thấy sẽ có một trận quyết chiến. Không thể bị người ta bắt ngay tại trân, nếu không thì Mộc Đỉnh Dược Vương nổi giận, Hỏa Phượng công tử sẽ khó sống.

Năm người mang đủ nỗ tiễn, năm cây nỗ tiễn xé gió lao đi phong kín mọi vị hướng quanh thân con lừa nhỏ.

Con lừa nhỏ hú dài:

- U!

Người Tiểu Bạch chớp lóe ánh sáng trắng, người biến to, bốn chân cong lại chợt nhảy vọt hoàn mỹ né qua năm cây nỗ tiễn, tiếp tục chạy nhanh tới trước.

- Tiếp tục băng, mau lên!

Hỏa Phượng công tử càng thêm sốt ruột. Tiêu Lãng đổ máu nhiều như vậy, hiện tại nửa chết nửa sống , hiển nhiên sống không nổi đến lúc có người tới cứu. Nhưng mục đích của Hỏa Phượng công tử là bắt sống con Huyễn ma thú kia, đó là thứ tốt, sau khi trưởng thành tốc độ có thể so với Chiến Vương cảnh, còn biết biến hình, cưỡi đi ra đường rất là oách. Quan trọng nhất là Huyễn ma thú thưa thớt, vạn kim khó cầu.

Một người bên cạnh Hỏa Phượng công tử âm u cười nói:

- Công tử, không cần lo lắng, trước mặt là hang không đáy, con lừa nhỏ này có thể trốn đi đâu?

Sau đó gã lại cười to bảo:

- Chờ lát nữa quăng Tiêu Lãng xuống, hủy thi diệt tích, ha ha ha ha ha ha!

- Đúng vậy. Cứ làm như thế!

Mắt Hỏa Phượng công tử sáng lên, một tay rút một cây nỗ tiễn từ sau lưng ra, nhanh chóng lắp vào lại nhắm ngay con lừa nhỏ. Mấy người khác lập tức nhắm con lừa nhỏ, bắn ra nỗ tiễn.

Người Huyễn ma thú Tiểu Bạch lại tỏa ánh sáng trắng, lần nữa nhảy lên cao né qua một đợt công kích. Nhưng khi Tiểu Bạch đáp xuống đất thì chậm vài phần, rõ ràng nó còn vị thành niên, thể lực không đủ, hoặc vì liên tục phát ra ánh sáng trắng tang tốc khiến nó hao phí nhiều năng lực trong người.

Tuy chậm một chút nhưng tốc độ của Huyễn ma thú vẫn rất khủng bố. Xuyên qua bụi rậm, Huyễn ma thú chợt đứng lại, ngửa đầu hú dài.

Địa hình trước mặt bỗng nhiên thay đổi, xuất hiện hố sâu to lớn không thấy đáy, đường kính ít nhất vài ngàn thước. Huyễn ma thú cõng Tiêu Lãng, trừ phi đổi hướng, nếu không thì đã không có đường trốn. Nhưng bên này không có cây cối che chắn, một người, một thú hoàn toàn lộ ra trước nỗ tiễn của Hỏa Phượng công tử. Không biết có phải vì Huyễn ma thú hiểu điều này nên không chạy trốn, đứng bên cạnh hố sâu bi thương rống.

- Ha ha ha ha ha ha! Huyễn ma thú, để ta xem ngươi có thể trốn đi đâu! Trừ phi nhảy xuống hang không đáy, nếu không thì ngươi không có đường trốn!

Năm người Hỏa Phượng công tử thành hình quạt bao vây Tiêu Lãng, Huyễn ma thú, cơ nỗ quân dung lấp lánh ánh sáng lạnh như lưỡi hái của tử thần.

Tiêu Lãng nằm sấp trên lưng Huyễn ma thú Tiểu Bạch hấp hối bỗng mở mắt ra, trầm giọng nói:

- Tiểu Bạch, nhảy đi!

Huyễn ma thú Tiểu Bạch quay đầu nhìn Tiêu Lãng, tựa như con bươm bướm lao đầu vào lửa dứt khoát nhảy vào hố sâu.