Chương 19: Đường cùng

Mặc dù đã xác định thực lực của Tiêu Lãng là Chiến Tướng cảnh sơ giai nhưng Tư Đồ Chiến Hỏa, Tư Đồ Chiến Phong không xám xem thường, mỗi người cầm bảo kiếm màu xanh, vận chuyển Huyền khí. Hai thanh bảo kiếm tỏa ánh sáng rực rỡ, Tư Đồ Chiến Hỏa, Tư Đồ Chiến Phong đầy sát khí chậm rãi tới gần Tiêu Lãng.

Kiếm là kiếm tốt, mặt trên khảm huyền tinh. Tư Đồ gia không thiếu tiền, đệ tử của gia tộc ai cũng có Huyền khí. Binh khí khảm huyền tinh của Huyền thú gọi là Huyền khí. Huyền khí của võ giả Chiến Tướng cảnh vốn chỉ có thể vòng quanh ngoài người, nhưng có Huyền khí rồi thì có thể rót Huyền khí vào trong binh khí. Binh khí được rót Huyền khí thì chém sắt như chém bùn, thân thể võ giả không thể cnar nổi.

Các võ giả xung quanh nhìn hai cây dao nhỏ bằng bạc trên tay Tiêu Lãng, lại nhìn hai người Tư Đồ Chiến Hỏa, Tư Đồ Chiến Phong nắm Huyền khí, so sánh thực lực hai bên, ánh mắt họ thương hại nhìn thiếu niên cong lưng cảnh giác.

Mười bảy tuổi, là Chiến Tướng cảnh, còn là võ giả hàn môn, tư chất nghịch thiên biết bao, đáng tiếc . . . Hắn đắc tội Tư Đồ gia.

Hai người Tư Đồ Chiến Hỏa, Tư Đồ Chiến Phong liên nhau, đột nhiên tăng tốc, giống hai con ma lang, thành thế song song xông hướng Tiêu Lãng. Huyền khí lấp lánh ánh sáng như răng nhanh của ma lang, không dính máu tuyệt không vào vỏ.

Tiêu Lãng không lùi, hắn không có đường lui. Bàn chân Tiêu Lãng trầm xuống, lưng càng cong, như báo săn nhảy sang trái lao hướng Tư Đồ Chiến Hỏa, bỏ qua Tư Đồ Chiến Phong phía bên phải vọt tới cùng lúc.

Tiêu Lãng vừa lao nhanh sang bên vừa làm hành động kỳ lạ, hai tay liên tục chuyển đổi hai thanh tiểu đao. Tiểu đao phản chiếu ánh trăng làm người hoa mắt.

Đột nhiên . . .

Tiêu Lãng đứng lại cách Tư Đồ Chiến Hỏa mười thước, tiểu đao cũng ngừng hoán đổi.

Bên kia, Tư Đồ Chiến Phong vẫn đang vọt tới nhanh như chớp, bảo kiếm tràn đầy sát khí, nhắm vào lưng Tiêu Lãng.

Tiếp theo, mọi người chứng kiến thấy hình ảnh khó tin nhất.

Tiêu Lãng đột nhiên ném hai phi đao vào Tư Đồ Chiến Hỏa. Trong khoảnh khắc, không hiểu sao Tư Đồ Chiến Hỏa khựng người, nheo mắt lại.

Cao thủ so chiêu, một chút sai sót thường phải trả giá bằng mạng sống.

Khoảng cách gần như vậy, Tiêu Lãng chơi phi đao xuất thần nhập hóa sẽ thất thủ sao?

Đương nhiên là không!

Hai thanh phi đao cực kỳ hung mãnh đâm vào ngực Tư Đồ Chiến Hỏa, trúng ngay trái tim. Máu phun ra, Tư Đồ Chiến Hỏa mới đối mặt Tiêu Lãng đã bị giết.

Nhưng mà . . .

Tiêu Lãng ngừng lại một lúc, Tư Đồ Chiến Phong từ sau lưng vọt tới, bảo kiếm tỏa sáng lấp lánh đâm nhanh như chớp, rạch phá không trung, mục tiêu hướng tới trái tim Tiêu Lãng.

Vào lúc ngàn cân treo sợi tóc, lưng Tiêu Lãng như có mắt nhanh chóng nhích sang trái một phân.

Tư Đồ Chiến Phong Chiến Tướng cảnh cao giai có tốc độ nhanh biết bao, dù Tiêu Lãng hơi né qua nhưng bảo kiếm vẫn tiến quân thần tốc, đâm vào lưng hắn, nhưng lệch khỏi vị trí trái tim trí mạng.

Giờ phút này, Tư Đồ Chiến Phong không biết Tư Đồ Chiến Hỏa đã bị Tiêu Lãng dùng chiêu quái dị giết chết. Tư Đồ Chiến Phong đắc ý liếc Tư Đồ Anh Hùng, nhưng gã thấy khuôn mặt cực kỳ âm trầm.

Không đúng!

Lòng Tư Đồ Chiến Phong tràn ngập cảm giác nguy hiểm nhưng đã muộn.

Lưng Tiêu Lãng đẫm máu bỗng áp sát Tư Đồ Chiến Phong, khiến bảo kiếm đâm xuyên thân thể mình. Tư Đồ Chiến Phong không kịp đề phòng, Tiêu Lãng dùng lưng ***ng bay gã.

Tư Đồ Chiến Phong kinh ngạc, trường kiếm rời tay kẹt trong người Tiêu Lãng. Tiêu Lãng bị thương nặng nhưng không tạm dừng, xoay người nhanh như chớp, tay trái nâng lên, một cây nỗ tiễn màu đen bắn ra. Nỗ tiễn phóng đại trong con ngươi kinh khủng của Tư Đồ Chiến Phong, cuối cùng đâm vào trán gã.

Tí tách tí tách!

Từng giọt máu trào ra khỏi ngực Tiêu Lãng, dọc theo bảo kiếm nhỏ xuống tảng đá Đoạn Đầu lĩnh phát ra thanh âm làm tim người ta đập nhanh.

Mọi người, bao gồm Tư Đồ Anh Hùng đều khó tin nhìn Tiêu Lãng cong lưng, vẫn là khuôn mặt đầy yêu khí. Nhiều người há hốc mồm không phát ra được thanh âm.

Chiến Tướng cảnh sơ giai ngay mặt giết chết hai Chiến Tướng cảnh cao giai, trong thời gian ngắn như vậy?

Tiêu Lãng làm bằng cách nào?

Mặc dù những người có mặt chính mắt thấy cuộc chiến quái dị này, tuy họ thấy rõ ràng từng động tác của Tiêu Lãng nhưng vô số người không dám tin sự thật này.

Tuy kinh nghiệm thực chiến của hai người Tư Đồ Chiến Hỏa, Tư Đồ Chiến Phong không mạnh nhưng thực lực đúng là Chiến Tướng cảnh cao giai, nếu không thì ngực của Tiêu Lãng sẽ không cắm vào một thanh trường kiếm.

Chỉ có Tư Đồ Anh Hùng trước tiên tỉnh táo lại, khẽ thở dài:

- Thủ đoạn độc thật! Nếu hôm nay để ngươi sống sót thì sợ là mười năm sau Tư Đồ gia sẽ bị hủy trong tay ngươi!

Tư Đồ Anh Hùng giật mình trước năng lực tính toán, bản năng chiến đấu khủng bố của thiếu niên này, nếu không giết chết hắn thì Tư Đồ gia bị hủy là việc sớm hay muộn.

Tư Đồ Anh Hùng biết rõ về nguyên lý thì dù kinh nghiệm thực chiến của hai người Tư Đồ Chiến Hỏa, Tư Đồ Chiến Phong có tệ hơn nữa cũng không đến nỗi bị Tiêu Lãng giết dễ dàng, gã thậm chí không có cơ hội cứu viện. Tư Đồ Anh Hùng càng biết rõ từ đầu Tiêu Lãng liên tục hoán đổi tiểu đao là vì tìm góc độ phản xạ ánh trăng, để trong chớp mắt Tư Đồ Chiến Hỏa bị lóa mắt, bản năng nhắm mắt lại. Nếu không vì vậy thì dù Tiêu Lãng phóng phi đao có nhanh hơn thì Tư Đồ Chiến Hỏa vẫn tránh né được, ít nhất không bị giết ngay.

Mặt sau Tư Đồ Chiến Phong đâm ra trường kiếm, Tiêu Lãng tránh được vị trí hiểm chắc vì bản năng dã thú. Người bình thường bị đâm chắc chắn sẽ ngã tới trước để tránh bị đâm thủng, nhưng Tiêu Lãng làm ngược lại khiến Tư Đồ Chiến Phong mờ mịt, kinh khủng, cho hắn thành công ***ng bay gã đi, sau đó dùng nỗ tiễn bắn chết gã đã không còn tỉnh táo.

Tiêu Lãng dựa vào ánh trăng phản chiếu, bản năng chiến đấu, năng lực tính toán, dựa vào thực lực Chiến Tướng cảnh sơ giai giết chết hai Chiến Tướng cảnh cao giai!

Rất nhanh, có mấy người nhanh chóng hiểu nguyên do, giật mình, kinh ngạc nhìn Tiêu Lãng. Trong thời gian lập tức định ra kế hoạch chiến đấu như vậy, suy đoán mỗi một khâu và hoàn mỹ chấp hành, ý thức, bản năng chiến đấu của Tiêu Lãng đạt đến trình độ làm người ta kinh sợ.