Chương 17: Chạy trốn

Tư Đồ Chiến Dã kể lại sự việc xong bị Tư Đồ Anh Hùng một chưởng đánh bay.

Bùm bùm bùm bùm bùm!

Tư Đồ Chiến Dã hộc máu liên tục.

Một Tư Đồ Chiến Thiên có thể so với mười Tư Đồ Chiến Dã, Tư Đồ Anh Hùng biết rõ Tư Đồ Kiêu Hùng chú trọng Tư Đồ Chiến Thiên nhiều cỡ nào.

Tư Đồ Chiến Thiên hao phí rất nhiều tài nguyên của gia tộc, không nói đến gã chết, dù bị phế đi cũng là đả kích trầm trọng với gia tộc.

Tư chất của Tư Đồ Chiến Thiên đứng đầu Dược Vương thành, học thức, phong độ, tài trí đều khiến trưởng bối Tư Đồ gia cực kỳ vừa lòng.

Không ngờ hôm nay Tư Đồ Chiến Thiên gục ngã trong tay võ giả hàn môn không có tiếng tăm gì.

Tuy Tư Đồ Anh Hùng rất tức giận nhưng không lỗ mãng đi vào rừng cây nhỏ, gã không dám đánh cược. Tư Đồ Anh Hùng và mấy chục cường giả Tư Đồ gia biểu tình âm trầm, sát khí tràn ngập làm không khí nặng nề hơn.

Bão tố sắp đến.

Nhã phu nhân Liễu Nhã, Bộ Tiểu Man biết rõ Tư Đồ Anh Hùng, các cường giả Tư Đồ gia vẻ ngoài bình tĩnh trong lòng đè nén giận dữ đến mức nào. Người Nhã phu nhân Liễu Nhã, Bộ Tiểu Man mong chờ không đến. Gia chủ Bộ gia không xuất hiện, ca ca Liễu Như Hổ của Nhã phu nhân Liễu Nhã cũng không thấy bóng dáng.

Thời gian trôi qua, Bộ Tiểu Man, Nhã phu nhân Liễu Nhã sốt ruột. Bộ Tiểu Man liên tục lau nước mắt nhưng lệ rơi ngày càng nhiều, trong mười sáu năm qua, tình hình hôm nay khiến nàng luống cuống nhất. Đêm đó tại Ma Quỷ sơn gặp tuyệt cảnh cũng không khiến Bộ Tiểu Man khủng hoảng như vậy.

Nhã phu nhân Liễu Nhã thầm bối rối, nàng biết rõ dựa vào thân phận của mình tuyệt đối không thể khiến Tư Đồ Anh Hùng đè nén lửa giận.

Nửa canh giờ đã đến.

Tư Đồ Anh Hùng và mấy chục cường giả Tư Đồ gia hóa thành từng mãnh hổ lao vào trong rừng cây nhỏ. Đạo sư, Bộ Tiểu Sát, Bộ Tiểu Man, Nhã phu nhân Liễu Nhã đứng ngoài xem cũng vội vàng theo sau.

- A a!

Đám đạo sư, Bộ Tiểu Sát, Bộ Tiểu Man, Nhã phu nhân Liễu Nhã chưa đi vào sâu thì nghe bên trong vang vô số tiếng kêu rên. Mười mấy cường giả Tư Đồ gia chật vật rời đi. Thân thể mấy người đẫm máu, có người nửa khúc chân xụi lơ treo giữa không trung, lắc lư theo gió.

Tư Đồ Anh Hùng tức giận gầm lên:

- Cẩn thận, bên trong đầy rẫy cạm bẫy, còn rất cao cấp!

Cường giả Tư Đồ gia không bị thương nặng lại vọt vào trong rừng, nhưng tốc độ chậm hơn nhiều, cẩn thận dò xét khắp nơi phá cạm bẫy.

Rốt cuộc xử lý xong mọi cạm bẫy, đám người đi vào trong rừng.

- Cái này...

Kết quả một đám người trợn tròn mắt, thiếu nữ ngây thơ như Bộ Tiểu Man thì vẻ mặt xấu hổ xoay người.

Tìm khắp rừng cây nhỏ đều không thấy bóng dáng Tiêu Lãng đâu, bên trong chỉ có một mình Tư Đồ Chiến Thiên. Bộ dáng của Tư Đồ Chiến Thiên rất chướng mắt, bị lột sạch quần áo, chỉ còn lại một cái quần lót treo ngược trên cây, miệng bị một chiếc vớ bịt lại, toàn thân đẫm máu, mắt thất thần, sắp hỏng mất.

Mặt Tư Đồ Anh Hùng xanh mét:

- Điều động toàn bộ đệ tử Tư Đồ gia tìm ra kẻ đó cho ta! Tiêu Lãng? Lão tử phải băm ngươi ra thành trăm mảnh!

Tư Đồ Anh Hùng nhìn Tư Đồ Chiến Thiên hấp hối, biết dù lần này chữa lành vết thương nhưng trong thời gian ngắn khó thể xóa ám ảnh tâm lý. Mười sáu, mười bảy tuổi là lúc thực lực thiếu niên thiên tài tăng vọt, nếu Tư Đồ Chiến Thiên luôn ở trong ám ảnh thì đời này gã bị phế rồi.

Càng đừng nói thanh danh đệ nhất công tử Dược Vương thành hoàn toàn mất.

Hôm nay Tư Đồ gia quá mất mặt.

Tư Đồ Anh Hùng sai người nâng Tư Đồ Chiến Thiên trở về chữa trị, gã thì như con báo phát điên xông ra ngoài.

- Đi phát động tất cả người Tư Đồ gia tìm Tiêu Lãng, truy sát hắn, lấy lại mặt mũi cho Tư Đồ gia!

Bộ Tiểu Sát, Mộc Phi Ngư, đạo sư trong học viện nhìn nhau. Màn kịch hôm nay xem thật hay, nhưng bọn họ nhìn tim đập chân run.

Từ xưa cao thủ ở dân gian.

Bộ Tiểu Sát, Mộc Phi Ngư tự nhủ với lòng về sau làm người đừng vênh váo, kiêu ngạo như Tư Đồ Chiến Thiên, nếu không thì người tiếp theo bị phế có lẽ là chính mình.

Bộ Tiểu Sát, Mộc Phi Ngư hơi nghi hoặc là Tiêu Lãng thật sự không phải thiếu niên thiên tài bốn đại thế gia cao cấp nhất Chiến Vương triều âm thầm bồi dưỡng sao? Hình như bốn đại thế gia có một người là Tiêu gia. Nếu không thì võ giả hàn môn mười bảy tuổi sao có thể đạt đến Chiến Tướng cảnh?

Bốn đại thế gia, đó là chúa tể ngầm của Chiến Vương triều, sự tồn tại như con thú khổng lồ.

Vẻ mặt Bộ Tiểu Man, Nhã phu nhân Liễu Nhã phức tạp, một chút mừng thầm vì Tiêu Lãng trốn thoát, lại ợ hắn bị Tư Đồ gia bắt, cuối cùng lo hắn xa chạy cao bay không bao giờ trở về nữa.

Bộ Tiểu Man, Nhã phu nhân Liễu Nhã lặng lẽ trở về gia tộc của mình, sử dụng thuộc hạ thân tín tìm kiếm Tiêu Lãng.

Người trong rừng cây nhỏ đi hết sạch, Dược Vương thành gió nổi mây phun. Vô số võ giả chạy nhanh như bay ra khỏi bốn cửa thành, thật nhiều bồ câu đưa tin phóng lên cao. Tất cả võ giả trong mấy chục trấn nhỏ gần Dược Vương thành hành động.

Một canh giờ sau, toàn bộ trấn nhỏ dán đầy tranh vẽ một người.

Tư Đồ gia treo thưởng ngàn vàng tìm Tiêu Lãng.

Chẳng những thành viên các đại gia tộc mà võ giả bình thường cũng bạo động, chỉ cần tìm được Tiêu Lãng là sẽ có ngàn vàng.

Trấn nhỏ, đường cái, hoang dã quanh Dược Vương thành, khắp nơi đều là bóng người. Dược Vương thành vì một người mà một thành, sáu mươi trấn, mấy vạn võ giả bắt đầu điên cuồng chạy tứ xứ.

Chỉ ba canh giờ, khi mặt trời mới lên cao thì Tiêu Lãng bị phát hiện, hắn đánh bị thương hai võ giả bình thường, chạy hướng Ma Quỷ sơn phía bắc Dược Vương thành.

Một tin tức nhanh như gió truyền khắp võ giả tìm kiếm Tiêu Lãng. Bắt sống Tiêu Lãng lại được thưởng vạn lượng vàng, đánh chết hắn thì được năm ngàn lượng vàng.

Tư Đồ gia không thiếu tiền, Tư Đồ Anh Hùng rất rộng rãi. Không phải ai cũng có thể tát mặt Tư Đồ gia, càng không là một tiểu tử nhà nghèo không tên không tuổi làm mất mặt Tư Đồ gia được.

Vài chục bảo mã thượng đẳng mang theo Tư Đồ Anh Hùng, cường giả Tư Đồ gia chạy hướng Ma Quỷ sơn. Trên đường cái, hoang dã đông đúc võ giả chen chúc lao đi Ma Quỷ sơn, vì số tiền thường đủ ở lỳ trong Liên Hoa Các tại Yên Vũ sơn trang hưởng thụ mấy năm, hoặc là vì xem tình cảnh mấy năm khó gặp.