Chương 1193: Chờ ta trở lại.

Yêu vực, Tử Mị Đằng hoàng thành.

Bên trong hoàng thành rất náo nhiệt, trong khoảng thời gian này chuyện của Tiêu Lãng đã truyền khắp nơi. Thế giới đều bàn tán, chuyện hôm qua Vô Lượng lão nhân bị Tiêu Lãng giết cũng lan rộng. Trong thành xôn xao, toàn bộ yêu tộc phấn chấn, giống như Đế hoàng của bọn họ thắng trận vậy.

Yêu tộc biết rõ quan hệ của Tiêu Lãng và Tử Mị Hoàng, nếu nói trước kia thực lực của hắn không là gì thì bọn họ không quan tâm. Bây giờ Tiêu Lãng mạnh mẽ đáng sợ, tất nhiên yêu tộc muốn bắt quàng với hắn.

Vù vù vù vù vù!

Chính khoảnh khắc này, không gian trên bầu trời rung động, một thanh niên mặc y phục võ sĩ màu đen bình thường, mái tóc bạc đứng giữa không trung. Toàn bộ yêu tộc bị thanh niên mặc y phục võ sĩ màu đen bình thường, mái tóc bạc hấp dẫn ánh mắt, tập thể quỳ xuống hét to.

- Cung nghênh Tiêu Lãng Đế hoàng!

Đế hoàng là danh hiệu chỉ Chí Cao Thần của yêu tộc mới có, thực lực của Tiêu Lãng xứng với một tiếng Đế hoàng.

Vù vù vù vù vù!

Tử Thiên Nhẫn hành lễ xong mang theo một đám Thiên Tôn bay lên. Đám Thiên Tôn này có ấn tượng rất sâu với Tiêu Lãng, đặc biệt là Tử Thiên Cừu, mắt nhìn hướng khác không dám đối diện Tiêu Lãng. Hôm đó Tiêu Lãng tới đây suýt đánh nhau với Tử Thiên Cừu, hiện tại thực lực của Tiêu Lãng chỉ một ánh mắt đủ giết gã.

Tiêu Lãng mỉm cười nói với Tử Thiên Nhẫn:

- Làm phiền thông báo với Tử Mị Hoàng đại nhân là ta muốn vào Tử Đế cung.

Tử Thiên Cừu vội lấy ra một khối lệnh bài mang theo Tiêu Lãng bay hướng Tử Đế cung. Mọi người chưa đến gần thì cửa lớn đã mở ra, một bóng tím bay ra trước.

Bóng tím khóc thét:

- Tiêu đại ca, Tiêu đại ca!

- Tiểu Mị nhi!

Mắt Tiêu Lãng sáng lên, ôm chặt cô bé xinh đẹp chạy tới gần mình vào lòng. Tiểu Mị Nhi biến thành đại Mị Nhi, cô gái, nhưng vẫn xinh đẹp thuần khiết như ngày nào.

Tử Mị Nhi khóc sướt mướt:

- Tiêu đại ca, Mị Nhi nhớ chết mất!

Tiêu Lãng nhẹ nhàng vuốt lưng Tử Mị Nhi, định nói lời an ủi chợt thấy trong đại điện từng bóng người bay ra.

Đám người Đông Phương Hồng Đậu, Hòa Nhi, Liễu Nhã, Mộc Tiểu Yêu, Tiêu Ma Thần, Vô Ngân, Mộc Tiểu Đao, Mộc Sơn Quỷ, Âu Dương Thúy Thúy, Âu Dương Ấu Trĩ...

Tiêu Lãng nhìn từng khuôn mặt ngày đêm mong nhớ, nhìn từng cặp mắt ngấn lệ, hắn cười. Giờ phút này, Tiêu Lãng cảm thấy có chịu khổ nhiều hơn nữa, mệt mỏi hơn nữa thì cũng đáng giá.

Tử Mị Hoàng, Dạ Hậu đi ra, nhưng mọi người không nói chuyện, chỉ im lặng nhìn Tiêu Lãng, nhìn thanh niên tóc bạc, trong lòng mọi người cực kỳ phức tạp.

Đặc biệt là đám người Đông Phương Hồng Đậu, Hòa Nhi, Liễu Nhã, Mộc Tiểu Yêu, còn có đám Tiêu Ma Thần, Vô Ngân, Âu Dương Thúy Thúy, Mộc Sơn Quỷ. Tuy Tiêu Lãng vẫn như ngày nào, vẻ mặt cười thân thiện nhưng mấy năm nay xảy ra quá nhiều chuyện, bọn họ chỉ có thể núp dưới cánh chim của hắn, lặng yên nhìn.

Một mình Tiêu Lãng chống cả bầu trời cho bọn họ, giúp họ che mưa chắn gió, ngăn cản vô số minh thương ám tiễn. Khi buồn khi khóc chỉ một mình Tiêu Lãng chịu đựng, có cười có báu vật thì chia cho mọi người.

Bi thương, mờ mịt, thống khổ, bất lực, sợ, tuyệt vọng, Tiêu Lãng âm thầm chịu đựng tất cả, chưa từng san sẻ với mọi người. Tiêu Lãng như con sói cô độc đi trong hoàng nguyên, một mình cô đơn, thân thể đầy vết thương.

Thần Hồn đại lục, Thiên Châu, Thần Vực.

Một đường đi tới, Tiêu Lãng gánh chịu nhiều đau khổ nhưng khi đối diện với mọi người hắn luôn cười dịu dàng, như tiểu nam nhân ngại ngùng mà ấm áp. Tay Tiêu Lãng nhuộm máu, gánh bêu danh suốt đời, hắn luôn chiến đấu với kẻ thù mạnh hơn gấp mấy lần. Tiêu Lãng và Tiêu Thanh Y giống nhau ở chỗ chưa từng lộ ra yếu ớt, buồn bã trước mặt người ngoài, dường như Tiêu Lãng không phải con người mà là chiến thần vô địch.

Nhưng mà!

Không ai có thể sửa đổi sự thật rằng Tiêu Lãng chỉ hơn ba mươi tuổi. Tại Thần Vực, ba mươi mấy là thời đại thanh niên, đám nhóc trong gia tộc còn đang hưởng thụ trưởng bối che chở, ỷ vào quyền thế có sẵn tiêu xài thanh xuân rực rỡ. Nhiều người đem đến rắc rối cho bậc phụ huynh, chậm rãi học cách trưởng thành. Nhưng Tiêu Lãng đã che gió chắn mưa hơn mười năm cho một đám người.

Người phi thường làm chuyện phi thường.

Có lẽ trong mắt người bên ngoài thì dường như Tiêu Lãng may mắn đến nghịch thiên, một đường lên như diều gặp gió, sừng sững trên đỉnh võ giả. Chỉ có người thân, người yêu của Tiêu Lãng mới biết bả vai không quá rộng kia gánh thứ gì. Giờ phút này, lưng Tiêu Lãng có thể thẳng như kiếm, không bị áp lực như núi đè sụp đã là kỳ tích.

Đám người Đông Phương Hồng Đậu, Hòa Nhi, Liễu Nhã, Mộc Tiểu Yêu hốc mắt ướt nước, lòng mềm mại. Nam nhân của bọn họ quá khổ, bọn họ... Thương hắn.

- Ca!

Người lên tiếng đánh vỡ im lặng trước nhất là Mộc Tiểu Đao. Mộc Tiểu Đao gãi đầu lộ nụ cười khờ, tràn đầy hạnh phúc, dường như có Tiêu Lãng thì trời trong.

- Chủ nhân!

Một con thú nhỏ bay ra khỏi vai Mộc Tiểu Đao, tiếng truyền âm vang trong đầu Tiêu Lãng. Tiêu Lãng vươn một tay nhẹ vuốt ve Huyễn ma thú Tiểu Bạch đứng trên vai mình, đưa mắt nhìn mọi người.

Tiêu Lãng cười nói:

- Như thế nào? Các ngươi không hoan nghênh ta trở về sao?

Tử Mị Hoàng cười dài:

- Ha ha ha ha ha ha! Đi vào rồi nói.

Bách Hoa Tiên Tử không lập tức ra tay khiến Tử Mị Hoàng cảm thấy có đường xoay sở, tâm tình tốt hơn nhiều. Tử Mị Hoàng kêu một đám người đi vào trong.

Hai thanh âm non nớt vang lên:

- Phụ thân...

- Nhị thúc!

Một đứa trẻ cực kỳ xinh đẹp, một đứa bé khác khỏe mạnh kháu khỉnh ló đầu từ sau lưng Mộc Tiểu Yêu, Tiêu Ma Thần, rụt rè kêu lên.

Tiêu Lãng vỗ vai Tử Mị Nhi, nàng ngoan ngoãn leo xuống. Tiêu Lãng vẫy tay với hai đứa trẻ, bọn chúng lấy can đảm bay tới. Tiêu Lãng khom người, một trái một phải ôm hai đứa bé.

Tiêu Lãng cười to bảo:

- Đi, đi vào!

Không khí náo nhiệt, vui vẻ. Tiêu Lãng trở lại, mọi người như sống lại, nguyên Tử Đế cung tràn ngpậ không khí vui mừng.

Tiêu Lãng say, hắn không nói gì nhiều, cùng đám người Tiêu Ma Thần, Mộc Tiểu Đao, Vô Ngân, Tử Mị Hoàng, Mộc Sơn Quỷ, Âu Dương Thúy Thúy uống mấy chục đàn tử rượu. Những người khác ngồi gần đó nhìn, hai đứa nhóc và Tử Mị Nhi chơi giỡn trong đại sảnh, cảnh tượng ấm áp vui sướng.

Tiêu Lãng không nói câu nào về chuyện bên ngoài, mọi người cũng không có hỏi. Không biết là Tử Mị Hoàng đã dặn dò hay bọn họ cảm nhận nặng nề trong mắt Tiêu Lãng.

Nhậu suốt ba ngày ba đêm, Tiêu Lãng mang bốn thê tử trở về. Tiêu Lãng nửa tỉnh nửa say hưởng thụ bốn vị thê tử ngoan ngoãn, đầy tình yêu. Tiêu Lãng cũng điên cuồng trao cho, khiến các nàng tiêu tan nỗi khổ tương tư.

Ngày thứ tư, Tiêu Lãng đi ra khỏi phòng, mang theo Tử Mị Hoàng, Tiêu An, Tiêu Bình đi đến ven hồ trong Tử Đế cung, cùng ba người ngồi một ngày, kể chuyện thú vị cho bọn họ nghe. Tiêu Lãng dạy nhiều đạo lý làm người, làm việc cho Tiêu Bình, Tiêu An.

Tiêu Lãng nói rất nhiều. Tử Mị Nhi, Tiêu An, Tiêu Bình ít nói chuyện, chỉ ngửa đầu nhìn Tiêu Lãng, trong mắt đầy lưu luyến và kiêu ngạo.

Khi Tiêu Lãng mang Tiêu Bình, Tử Mị Nhi, Tiêu An trở về thì mọi người đều đứng bên ngoài Tử Đế cung. Dường như bọn họ biết cái gì, cũng đoán được cái gì. Nhưng không có ai khóc, không ai nói một câu nhảm nhí, chỉ cười nhìn Tiêu Lãng, tiễn hắn.

- Ta đi đây.

Tiêu Lãng vuốt mái tóc tím của Tử Mị Nhi, vỗ đầu Tiêu An, Tiêu Bình, ánh mắt bình tĩnh nhìn mọi người. Tiêu Lãng nhìn thê tử hắn yêu nhất, huynh đệ tốt nhất, trưởng bối tôn kính nhất.

Đông Phương Hồng Đậu đứng ra trước nhất, đại biểu mọi người tiễn Tiêu Lãng:

- Đi đi, ngươi cứ yên tâm chuyện trong nhà.

Trong mắt Đông Phương Hồng Đậu không có bi thương, không có lưu luyến, chỉ có kiêu ngạo.

Tiêu Lãng gật mạnh đầu, xoay người bước nhanh đi ra ngoài, không có chút do dự. Tiêu Lãng đi đến cửa Tử Đế cung mới hơi nghiêng mặt.

Tiêu Lãng nói:

- Chờ ta trở về.

Tiêu An chạy chậm mấy bước, khóc kêu to:

- Phụ thân, chúng ta chờ phụ thân trở về! Phụ thân là đại anh hùng vô địch, chắc chắn phụ thân sẽ thắng!

Vù vù vù vù vù!

Cấm chế ở cửa sáng lên. Tiêu Lãng không quay đầu lại, không nói một câu, sống lưng thẳng như kiếm biến mất trong tầm mắt của mọi người.