Chương 1188: Truy sát.

- Không thể nào! Không có đạo lý! Chẳng phải thiên đạo của Tiêu Lãng mới cảm ngộ đến đệ bát cảnh sao? Làm sao có thể đột phá Chí Cao Thần? Cái... Này..

Vô Lượng lão nhân choáng váng, nhưng mắt lão bắn ra tia độc ác. Cho dù bây giờ Tiêu Lãng đột phá thì sao? Thiên địa ban cho lực lượng luân hồi cần có quá trình, Tiêu Lãng vẫn phải chết!

Vù vù vù vù vù!

Tuy hai bàn tay to rót lực lượng luân hồi đã bay hướng Tiêu Lãng nhưng Vô Lượng lão nhân vẫn không yên lòng, lại vỗ ra hơn mười đại thủ chưởng. Vô Lượng lão nhân phóng hơn một nửa lực lượng luân hồi ra chỉ vì giết chết Tiêu Lãng.

Tiêu Lãng không nhúc nhích, mắt nhìn chằm chằm vào lòng bàn tay, không thèm liếc mắt hai đại thủ chưởng bay tới. Lòng bàn tay của Tiêu Lãng nhanh chóng sáng lên, năng lượng tinh thuần, cường đại chậm rãi tụ tập trong lòng bàn tay, ngày càng nhiều, hơi thở càng lúc càng khủng bố.

- Lực lượng luân hồi!

Trung kỳ Thiên Tôn và vô số Thiên Tôn kinh kêu, ngây ngẩn. Nghe nói lực lượng luân hồi là thiên địa ban cho mà? Tại sao trên bầu trời không có lực lượng luân hồi ngưng tụ rót xuống mà lòng bàn tay Tiêu Lãng đột nhiên phát ra lực lượng luân hồi? Hơn nữa tốc độ có được lực lượng luân hồi nhanh quá đi?

Vù vù vù vù vù!

Lực lượng luân hồi trong lòng bàn tay Tiêu Lãng nhanh chóng lan khắp người, hình thành một vòng bảo hộ. Lực lượng luân hồi phát ra từ lòng bàn tay ngày càng nhiều, vòng bảo hộ của Tiêu Lãng càng ngày càng lớn mạnh dày đặc, cuối cùng lực lượng luân hồi bao bọc nguyên người, không thấy rõ người ở bên trong.

Ầm ầm ầm ầm ầm!

hai bàn tay to rít gào bay tới, nổ tung, lực lượng cường đại hất văng Tiêu Lãng ra ngoài nhưng vòng bảo hộ không sứt mẻ.

Bùm bùm bùm bùm bùm!

Công kích tiếp theo của Vô Lượng lão nhân bay tới, liên tục nổ tung bên ngoài vòng bảo hộ người Tiêu Lãng. Nhưng lúc này lực lượng luân hồi chui ra khỏi lòng bàn tay Tiêu Lãng, vòng bảo hộ của hắn hoàn toàn do lực lượng luân hồi cấu thành, không thể tổn thương một cọng lông.

Vô Lượng lão nhân phát điên gào thét:

- Không thể nào! Tuyệt đối không thể được! Ta không tin!

Giờ phút này, dường như Vô Lượng lão nhân già trăm vạn tuổi, trong mắt tràn ngập khó tin. Bởi vì Vô Lượng lão nhân không nghĩ ra tại sao Tiêu Lãng có nhiều lực lượng luân hồi như vậy, hơn lão gấp đôi rồi. Vô Lượng lão nhân cảm giác lực lượng luân hồi chui ra khỏi lòng bàn tay Tiêu Lãng dường như vô cùng vô tận. Nhiều lực lượng luân hồi như vậy dù Tiêu Lãng cảm ngộ mười chí cao thiên đạo cũng không thể được.

Hoa Anh Túc thống lĩnh và các Thiên Tôn tuy không hiểu rõ nhưng lúc này bọn họ cảm giác Tiêu Lãng cường đại, không thể địch lại.

Vòng bảo hộ ngoài người Tiêu Lãng yếu dần, lòng bàn tay của hắn không ngưng tụ lực lượng luân hồi nữa. Tiêu Lãng bình tĩnh đứng, mặt như đao, mày rậm như điện. Tiêu Lãng nhắm mắt, biểu tình nhãn nhã như tản bộ ngắm hao trong sân.

Áng mây bảy sắc trên bầu trời chậm rãi tán đi, lôi điện bay đi xa, biến mất trong thiên địa. Dị townjg thiên địa đến đột ngột, quái dị không ban lực lượng luân hồi cho Tiêu Lãng đã biến mất.

Tiêu Lãng mở mắt ra liếc hướng Vô Lượng lão nhân, mỉm cười nói:

- Không nghĩ ra sao?

Vô Lượng lão nhân bản năng gật đầu.

Nét mặt Tiêu Lãng sa sầm, lạnh lùng nói:

- Không nghĩ ra thì ta cũng không cho ngươi biết!

Xẹt xẹt xẹt xẹt xẹt!

Lực lượng luân hồi chớp lóe nhanh trong lòng bàn tay Tiêu Lãng. Tiêu Lãng triệu hồi lôi long, hai tay vung, hai con rồng to lớn rít gào bay hướng Vô Lượng lão nhân.

Vù vù vù vù vù!

Vô Lượng lão nhân sợ hãi. Lực lượng luân hồi trong người Tiêu Lãng nhiều hơn Vô Lượng lão nhân gấp mấy lần, làm sao lão chống lại nổi? Vô Lượng lão nhân đại na di chạy trốn.

- Trở về!

Thần thức của Tiêu Lãng tỏa định lực lượng luân hồi, lôi long thu vào người, đột nhiên biến mất trên bầu trời.

Vù vù vù vù vù!

Khoảng cách na di của Vô Lượng lão nhân rất xa, chớp mắt đã na di mấy ngàn vạn dặm. Mắt Vô Lượng lão nhân xoay tròn, thầm nghĩ nên đi đâu.

Vù vù vù vù vù!

Nhưng mà...

Một bóng đen nhanh chóng xuất hiện gần chỗ Vô Lượng lão nhân, một con lôi long và một cự long do lực lượng luân hồi ngưng tụ rít gào bay hướng lão vẫn đang bối rối chưa định thần.

- Tổ cha nó, ta quên lực lượng luân hồi tăng cường nên khoảng cách na di xa hơn!

Đại na di cần năng lượng duy trì, năng lượng trong người càng mạnh thì tốc độ na di càng xa. Mặt Vô Lượng lão nhân âm trầm đáng sợ, nhưng lúc này lão có thể làm gì? Vô Lượng lão nhân đành vận chuyển lực lượng luân hồi hộ thể, sau đó tiếp tục trốn chạy.

Ầm ầm ầm ầm ầm!

Vô Lượng lão nhân bị hất văng, lực lượng luân hồi bị lôi điện nhanh chóng phá hủy, giây lát bị hao tổn hơn một nửa vòng bảo hộ.

- Trốn!

Vô Lượng lão nhân lại đại na di, kết quả mới xuất hiện thì Tiêu Lãng đã đứng trước mặt lão không xa, cười tủm tỉm.

Vô số Chí Cao Thần đại na di đến trợn mắt há hốc mồm. Khi đám Chí Cao Thần tới nơi thì dị tượng thiên địa đã sớm biến mất, thần thức của họ chỉ tra xét được hai bóng người liên tục na di, một người truy sát người kia.

- A! Người đột phá Chí Cao Thần là Tiêu Lãng? Tiểu tử này sắp nghịch thiên rồi sao?

Tu La Chí Cao Thần và Vong Trần Chí Cao Thần liếc nhau.

Vong Trần Chí Cao Thần rất là nghi hoặc nói:

- Tu La, sao lực lượng luân hồi của tiểu tử này nhiều như vậy? Tung ra không cần tiền. Và... Chẳng phải lần trước ngươi nói Tiêu Lãng mới cảm ngộ đệ bát cảnh Tình Đạo sao? Sao có thể một hơi đột phá bốn cảnh được?

Tu La Chí Cao Thần làm vẻ mặt khó hiểu, lạnh lùng nói:

- Ai biết. Bà nội nó, tiểu tử này là đồ quái thai.

- Ha ha ha ha ha ha! Không ngờ là Tiêu Lãng, Tình Ca, Tiêu Lãng đột phá!

Phía tây, Tử Mị Hoàng cực kỳ kích động truyền âm với Tình Ca Chí Cao Thần. Tiêu Lãng mang đến niềm vui siêu lớn cho Tử Mị Hoàng, hắn không chỉ đột phá Chí Cao Thần mà thực lực mạnh đến khủng bố. Lực lượng luân hồi nhiều như nước biển, dường như không dùng hết được.

Tình Ca Chí Cao Thần cũng mừng rỡ, vì gã đã giúp Tiêu Lãng rất nhiều lần. Tiêu Lãng biến mạnh là Tình Ca Chí Cao Thần thêm một trợ thủ, sau này hợp tác vớin hau không chừng không sợ Tiêu Dao Vương nữa.

Thật ra...

Tiêu Dao Vương mừng như điên. Tiêu Lãng không biết Tiêu Dao Vương muốn giết mình mà còn rất cảm kích gã. Có trợ thủ mạnh như Tiêu Lãng thì muốn giết Bách Hoa Tiên Tử là chuyện nhỏ.

- Tiêu Lãng? Là Tiêu Lãng?

Hình Thiên Tinh Quân, Hiên Viên Huyết Kỵ đi chung với nhau, tra xét thấy Tiêu Lãng đang truy sát Vô Lượng lão nhân thì người run lên, trong đầu hiện ra một hình ảnh. Năm xưa Tiêu Lãng ở Hình Thiên cung chém đinh chặt sắt nói hắn sẽ đột phá Chí Cao Thần. Hình ảnh này dường như mới ngày hôm qua, không ngờ Tiêu Lãng thật sự đột phá.

Tiêu Lãng truy sát Vô Lượng lão nhân khắp thế giới. Mỗi lần Vô Lượng lão nhân bị công kích là lực lượng luân hồi lại ít đi một chút, nếu cứ tiếp tục công kích như vậy, chờ lực lượng luân hồi tiêu hao hết thì Vô Lượng lão nhân sẽ là Chí Cao Thần thứ nhất chết đi.

Sự việc nhanh chóng lan truyền, chủ yếu là nhiều Thiên Tôn bị kinh động bay hướng bắc, tra xét thấy cảnh Tiêu Lãng truy sát Vô Lượng lão nhân. Tin tức như bông tuyết truyền khắp ba vực diện chung cực, vô số tiểu vực diện, nguyên không gian hỗn độn xôn xao.

Quan trọng nhất là lần này Tiêu Lãng quyết tâm giết Vô Lượng lão nhân, hơn nữa lực lượng luân hồi trong người hắn như xài hoài không hết. Cuộc chiến của Chí Cao Thần làm mọi người chăm chú quan sát, nếu Vô Lượng lão nhân chết thì cách cục nguyên không gian hỗn độn sẽ thay đổi, hoàn toàn biến đổi.

Chính lúc này, trong Bách Hoa cung bỗng phát ra tiếng rên thoải mái đánh thức vô số người ở gần đó. Cùng với tiếng rên thoải mái, toàn bộ tiên hoa trong Bách Hoa cung nở rộ, mùi thơm tràn ngập Bách Hoa cung.

Những người bị thức tỉnh lập tức quỳ một gối xuống, vẻ mặt vui mừng hành lễ hướng Bách Hoa cung:

- Cung nghênh cung chủ xuất quan.

Bách Hoa Tiên Tử thức tỉnh.