Tiêu Lãng nằm trên giường năm ngày năm đêm vẫn chưa tỉnh lại. Ngày hôm sau hai tỷ muội Hoàn Nhan Nhược Thủy, Hoàn Nhan Như Ngọc mới dám ngồi dậy, nhẹ nhàng xuống giường. Hai tỷ muội Hoàn Nhan Nhược Thủy, Hoàn Nhan Như Ngọc không dám để thị nữ đi vào. Hoàn Nhan Nhược Thủy bưng nước đến, cẩn thận lau người cho Tiêu Lãng, đắp chăn cho hắn. Hai tỷ muội Hoàn Nhan Nhược Thủy, Hoàn Nhan Như Ngọc không đi ra ngoài, suốt ngày ngồi bên trong cùng Tiêu Lãng.
Hoàn Nhan Như Ngọc ngồi bên giường, một tay chống cằm nhìn Tiêu Lãng, quay đầu lại, nghi hoặc hỏi:
- Nhược Thủy, phu quân của chúng ta thật sự đột phá sao? Tại sao lâu như vậy còn chưa tỉnh?
Hoàn Nhan Nhược Thủy liếc Hoàn Nhan Như Ngọc, mắt tự nhiên có tia quyến rũ. Hoàn Nhan Nhược Thủy từ thiếu nữ biến thành thiếu phụ, khí chất của nàng hơi thay đổi, càng thêm rung động lòng người
Hoàn Nhan Nhược Thủy mỉm cười nói:
- Tỷ tỷ suốt ruột cái gì? Tình Đạo của phu quân đã là đệ bát cảnh, hiện tại sắp đột phá đến đệ cửu cảnh. Càng về sau càng khó cảm ngộ thiên đạo, thời gian dài chút là bình thường.
Hoàn Nhan Như Ngọc gật gù, chợt kêu lên, gần sát Hoàn Nhan Nhược Thủy, muốn nói lại thôi.
Hoàn Nhan Như Ngọc đỏ mặt, cắn môi hỏi:
- Nhược Thủy, phu quân và chúng ta... Làm chuyện xấu hổ kia thì hắn đột phá? Nếu vậy... Chúng ta làm thêm mấy lần phu quân có đột phá nữa không?
- Xì!
Hoàn Nhan Nhược Thủy cười run rẩy, mặt đỏ hồng, mắt càng quyến rũ hơn. Hoàn Nhan Nhược Thủy vươn ngón tay thuôn dài chỉ trán Hoàn Nhan Như Ngọc.
Hoàn Nhan Nhược Thủy nói:
- Tỷ tỷ suốt ngày nghĩ tu luyện nên tâm tư đơn thuần, đáng yêu quá. Cảm ngộ thiên đạo là tích bạc phát, đột nhiên ngộ đạo, ở đâu ra làm chuyện xấu hổ kia liền đột phá? Ai dà, không nói nữa, xấu hổ quá đi.
Hoàn Nhan Như Ngọc khẽ hừ nói:
- Hừ hừ, có gì xấu hổ? Không biết đêm đó là ai hét lớn tiếng như vậy, xấu hổ cái gì?
Hoàn Nhan Nhược Thủy khó chịu, thọt lét nách Hoàn Nhan Như Ngọc, cười mắng:
- Phi, tỷ còn nói? Ai đó đêm ấy cũng la nhé. Ta nhớ rõ người nào đó cứ kêu không ngừng là không được, không được, hảo ca ca, hảo ca ca, ha ha ha ha ha ha!
Hai tỷ muội Hoàn Nhan Nhược Thủy, Hoàn Nhan Như Ngọc cười giỡn công kích nhau. Hai tỷ muội Hoàn Nhan Nhược Thủy, Hoàn Nhan Như Ngọc không biết rằng Tiêu Lãng đã sớm tỉnh lại, nghe hai tỷ muội rì rầm đùa giỡn, tinh thần rung động, lòng cực kỳ thỏa mãn. Tiêu Lãng liếc trộm hai tỷ muội Hoàn Nhan Nhược Thủy, Hoàn Nhan Như Ngọc chơi đùa, y phục xốc xếch, da trắng thỉnh thoảng lộ cảnh xuân dụ người phạm tội. Tiêu Lãng nuốt nước bọt phát ra tiếng khe khẽ.
- A...
Hoàn Nhan Như Ngọc óc thực lực cao hơn chút, nghe thanh âm thì xoay người nhìn. Hoàn Nhan Như Ngọc thấy đôi mắt nóng cháy khao khát, nàng kinh kêu, vội sửa sang lại y phục, chạy nhanh ra ngoài.- Hì hì.
Hoàn Nhan Nhược Thủy cứ cười, không sửa lại y phục mà nhìn chằm chằm vào Tiêu Lãng, mắt đói khát hút hồn như mèo đêm.
- Hừ hừ, nói xấu ta nhiều như vậy còn muốn chạy?
Tiêu Lãng vọt ra chớp mắt đuổi theo Hoàn Nhan Như Ngọc, ôm eo nàng ném lên giường, liếc Hoàn Nhan Nhược Thủy.
Tiêu Lãng lạnh lùng nói:
- Hai tỷ muội các nàng không biết gia pháp của Tiêu gia ta đi? Dám nói xấu sau lưng phu quân? Phản rồi! Lập tức ngoan ngoãn leo lên giường cởi y phục ra, nhìn xem hôm nay phu quân chấp hành gia pháp với các nàng như thế nào!
Hoàn Nhan Nhược Thủy cười ngọt ngào cúi người, đỏ mặt nói:
- Nhược Thủy biết sai rồi, cầu phu quân đại nhân nhẹ nhàng.
Trước ánh mắt nóng cháy của Tiêu Lãng, hai tỷ muội Hoàn Nhan Nhược Thủy, Hoàn Nhan Như Ngọc ngoan ngoãn cởi đồ đến chỉ còn áo lót và yếm, đáng thương và xấu hổ nhìn Tiêu Lãng. Mắt Tiêu Lãng lại đổ lên, cười to sải bước đi tới.
Tiêu Lãng trầm giọng nói:
- Hai người cùng nằm sấp xuống, chổng mông lên, phu quân phải dạy cho các nàng bài học!
Bốp bốp bốp!
Bàn tay to vỗ hai cặp mông vểnh, làm da trắng hằn dấu tay đỏ. Hai tỷ muội Hoàn Nhan Nhược Thủy, Hoàn Nhan Như Ngọc phát ra tiếng van xin bị đánh đau, mông vặn vẹo làm Tiêu Lãng mê say.
- Hảo ca ca, ngươi buông tha ta đi, Nhược Thủy còn được chứ ta chịu hết nổi...
Rất nhanh, trong phòng vang tiếng cầu xin và thở gấp, xuân sắc vô biên, biển tình cuồn cuộn, tình ý đậm đặc.
Tiêu Lãng ở trong phòng ba ngày, làm bạn với hai tỷ muội Hoàn Nhan Nhược Thủy, Hoàn Nhan Như Ngọc ba ngày mới hai chân hơi run đi ra.
Khi Tiêu Lãng ra khỏi cửa thì lắc đầu, cười khổ nói:
- Quả nhiên ôn nhu hương là mộ của anh hùng. Hèn chi từ xưa hồng nhan họa thủy, tuyệt thế mỹ nhân có thể làm bất cứ anh hùng khom lưng.
Tiêu Lãng cố nén không quay đầu lại sủng hạnh hai tỷ muội Hoàn Nhan Nhược Thủy, Hoàn Nhan Như Ngọc mấy lần, hắn đi xuống lầu hai, trực tiếp đi vàop hòng mở cấm chế ra, bế quan.
Thời gian của Tiêu Lãng không còn nhiều, tuy đêm thứ nhất hắn điên loan đảo phượng với hai tỷ muội Hoàn Nhan Nhược Thủy, Hoàn Nhan Như Ngọc bất ngờ cảm ngộ Tình Đạo đệ cửu cảnh, Tình Mê, nhưng giống như lúc trước Tiêu Lãng đã đoán, bây giờ cảm ngộ một, hai cảnh không có tác dụng gì lớn cho việc tăng thực lực. Bây giờ lực công kích chủ yếu của Tiêu Lãng là Lôi chi bản nguyên, công kích Tình Đạo có cũng được, không có cũng không sao.
Thế nên trước khi Bách Hoa Tiên Tử tỉnh lại, Long Ngạo Chí Cao Thần, Vô Lượng lão nhân tìm đến, Tiêu Lãng phải nghĩ cách tăng thực lực. Chỉ cần có thể sống tiếp thì sau này Tiêu Lãng sẽ có vô cùng tận thời gian hưởng thụ hai tỷ muội Hoàn Nhan Nhược Thủy, Hoàn Nhan Như Ngọc dịu ngoan. Vì hai tỷ muội Hoàn Nhan Nhược Thủy, Hoàn Nhan Như Ngọc, vì thân nhân trong Tử Đế cung, Tiêu Lãng phải nghĩ mọi cách giết chết Long Ngạo Chí Cao Thần, sống sót.
Tiêu Lãng gầm lên:
- Sống sót, ta nhất định sẽ sống, vì người mình yêu, ta quyết giết Long Ngạo! Ai muốn lấy mạng ta thì ta sẽ giết kẻ đó!
Người Tiêu Lãng phát ra đấu chí hừng hực, nhanh chóng tiến vào trạng thái hồn du, tập trung cảm ngộ Tình Đạo, Thế Giới Diễn Hóa Đồ và Lôi chi bản nguyên. Tiêu Lãng định lại bước ra một bước trên ba con đường, có thực lực đấu một trận với Long Ngạo Chí Cao Thần.
Hai tỷ muội Hoàn Nhan Nhược Thủy, Hoàn Nhan Như Ngọc ổn định trong viện, Tiêu Lãng làm bạn cùng họ bốn ngày bốn dêm, khiến họ từ thiếu nữ biến thành nữ nhân thật sự. Hai tỷ muội Hoàn Nhan Nhược Thủy, Hoàn Nhan Như Ngọc rất thỏa mãn, không còn lo lắng điều gì. Cho dù Long Ngạo Chí Cao Thần, Vô Lượng lão nhân có chạy tới giết hai tỷ muội Hoàn Nhan Nhược Thủy, Hoàn Nhan Như Ngọc thì bọn họ cũng không có gì tiếc nuối.
Hơn mười thị nữ rất hiểu chuyện, đã được huấn luyện nghiêm ngặt. Nữ thống lĩnh cầm trường thương trắng Hoa Anh Túc không đến nữa, hai vị hộ pháp càng không có tin tức gì.
Nhưng khi sắc trời buông xuống, một thị nữ lén ra ngoài lao hướng Bách Hoa cung. Thị nữ cầm một khối lệnh bài, thông suốt trong Bách Hoa cung, cuối cùng vào một thiên điện đẹp đẽ. Thị nữ gặp một nữ nhân cao quý, xinh đẹp mặc cung váy màu tím.
Nữ nhân ngồi trên cung điện, trong tay ôm con thú nhỏ màu trắng, rũ xuống mi mắt, không biết đang nghĩ gì.
Thị nữ đi tới, cung kính quỳ một gối hành lễ:
- Tham kiến Tử La Lan đại nhân!
Nữ nhân áo tím ngẩng đầu lên, hờ hững nhìn thị nữ, hỏi:
- Mấy ngày nay Tiêu Lãng đang làm gì?
Thị nữ thầnh thật đáp:
- Bẩm Tử La Lan đại nhân, Tiêu Lãng suốt ngày ở trong viện. Ưm, Tiêu Lãng và hai vị tiểu thư ở trong phòng ba ngày. Hai vị tiểu thư trở thành... Phu nhân, bây giờ Tiêu Lãng đã bế quan.
Tử La Lan gật đầu, vẫy tay khiến thị nữ lui xuống. Tử La Lan ngồi một mình trong thiên thính, nhẹ nhàng vuốt ve lông con thú nhỏ mềm mượt.
Thật lâu sau, Tử La Lan khẽ thở dài:
- Tiêu Lãng ơi Tiêu Lãng, quả nhiên ngươi vẫn đa tình như vậy. Tiểu thư biến thành phu nhân? Chắc hai tỷ muội đó rất hạnh phúc? Tiếc rằng năm đó ta và phụ hoàng sai lầm một bước, cuối cùng sai cả đời, dù khi ta chết ngươi vẫn không chịu yêu thương ta một lần.