Chương 1174: Chí Cao Thần đại chiến.

Chí Cao Thần bị vụ nổ hấp dẫn tới giây sau tứ tán. Tuy có vài Chí Cao Thần nghi hoặc Tiêu Dao Vương nổi điên nhưng không ai dám hỏi, uy danh của gã quá lớn.

Chí Cao Thần không tra xét được Tiêu Lãng, bởi vì Tiêu Dao Vương đã thu hắn vào Khốn Linh Bình từ lâu. Chỉ có Long Ngạo Chí Cao Thần, Vô Lượng lão nhân vốn nghi ngờ Tiêu Dao Vương từ lâu nên dò xét được một chút hơi thở lôi điện.

Sau khi Tiêu Dao Vương trở về, âm thầm thăm dò bốn phương tám hướng, xác định không có Chí Cao Thần nghi ngờ thì rất vừa lòng đưa Tiêu Lãng trở vào Hỗn Độn Hải Dương. Dựa theo kế hoạch của Tiêu Dao Vương thì Tiêu Lãng có tác dụng kỳ binh, không thể lộ ra cho người ta biết.

- Ngươi ổn định cảnh giới trước đi, quen thuộc cách vận dụng lôi điện, đừng có đánh tới đánh đi, tốt nhất làm kiểu xấu xa như là tập kích. Phải rồi, ta cho ngươi một tia lực lượng luân hồi, có thể tách nó ra sử dụng đơn hoặc dung hợp vào vòng bảo hộ, cũng có thể hòa vào công kích. Thứ này có uy lực rất lớn.

Tiêu Dao Vương bỏ lại một câu sau đó rời đi. Tiêu Lãng ngơ ngác. Lực lượng luân hồi? Tiêu Lãng từng nghe nói về thứ này, muốn sống lại một người cần có lực lượng luân hồi. Tiêu Dao Vương cho Tiêu Lãng lực lượng luân hồi?

Linh hồn!

Tiêu Lãng nhớ lần trước hắn xỉu, khi tỉnh lại thì Tiêu Dao Vương ra vẻ đau muốn chết. Tiêu Lãng đoán Tiêu Dao Vương tốn hao cái giá lớn giúp hắn tăng tiến linh hồn nhưng không ngờ là lực lượng luân hồi quý giá.

Tiêu Lãng vội khoanh chân ngồi, nội thị linh hồn.

Quả nhiên!

Tiêu Lãng cẩn thận kiểm tra, phát hiện trong linh hồn hải dương có một luồng năng lượng rất tinh thuần. Tuy năng lượng dung hợp với lực lượng linh hồn nhưng cảm ứng kỹ thì vẫn phát hiện ra chút khác biệt.

Tiêu Lãng thầm kích động, cẩn thận tách năng lượng ra khỏi linh hồn. Khi năng lượng đó tách ra, Tiêu Lãng cảm giác linh hồn biến yếu nhiều. Tiêu Lãng khống chế lực lượng luân hồi dung hợp với linh hồn, không ngờ dễ dàng hòa lẫn.

- Là thứ tốt!

Tiêu Lãng càng hưng phấn hơn. Tiêu Lãng tách lực lượng luân hồi ra, phóng một vòng bảo hộ, triệu tập lực lượng luân hồi rót vào trong.

Vù vù vù vù vù!

Ánh sáng vòng bảo hộ chói mắt, Tiêu Lãng biến thành bóng đèn, vòng bảo hộ mạnh lên gấp vô số lần.

- Cảm giác thật cường đại. Lực lượng luân hồi là cái gì mà mạnh như vậy? Hèn chi Chí Cao Thần vô địch, có lực lượng luân hồi này thì công kích, phòng ngự đều vô cùng cường đại, võ giả khác làm sao địch nổi?

Tiêu Lãng không dám dung hợp lực lượng luân hồi vào công kích. Lực lượng luân hồi cường đại và hiếm hoi như vậy, Tiêu Lãng nào dám sử dụng tùy tiện? Lỡ đánh ra rồi không thể lấy về thì làm sao? Tiêu Lãng đặt quyết tâm bỏ lực lượng luân hồi vào linh hồn, nếu có cường địch thì dùng nó tăng cường vòng bảo hộ.

- Ưm, lại tham ngộ Lôi chi bản nguyên xem có thể phóng ra càng xấu xa, khủng bố hơn không.

Tiêu Lãng khoanh chân ngồi, bắt đầu thôi diễn. Uy lực lôi long ra ngoài dự đoán của hắn. Nhưng Tiêu Dao Vương đã nói là miễn cưỡng sánh bằng Chí Cao Thần, chắc Tiêu Lãng không thể đánh ngay mặt Long Ngạo Chí Cao Thần. Tiêu Lãng không có nhiều thời gian, hắn muốn xem thử có đường tập kích thành công không?

- Nên ra tay vào lúc nào đây? Thực lực của Tiêu Lãng vẫn yếu quá, nếu ta không bảo vệ hắn thì sẽ bị Long Ngạo giết ngay. Hay là đi nói chuyện với Long Ngạo, chờ ta và Tiêu Lãng hợp tác xử lý Bách Hoa rồi tặng Tiêu Lãng cho hắn?

Tiêu Dao Vương tưởng tượng chế tạo một cái cục, khiến Tiêu Lãng tìm cách đầu vào Bách Hoa cung rồi hợp sức với gã cùng nhau công kích. Tiêu Dao Vương biết Hỗn Độn Kinh có thể quan sát mọi chuyện trên thế giới nhưng gã cũng biết Bách Hoa Tiên Tử thích ngủ say, lúc rảnh hay đi ngủ suốt trăm năm.

Tiêu Dao Vương biết Bách Hoa Tiên Tử vừa ngủ say từ mấy chục năm trước, gã đoán nàng sẽ không chú ý tình huống bên này. Lại nói Tiêu Lãng là tiểu nhân vật, Bách Hoa Tiên Tử cần gì để ý đến hắn?

Vấn đề bây giờ là muốn tạo ra một cục thì Tiêu Dao Vương phải đối đầu với Tiêu Lãng, một khi gã không ở bên cạnh hắn hì Long Ngạo Chí Cao Thần sẽ xuống tay giết Tiêu Lãng ngay.

Tiêu Dao Vương rối rắm mấy ngày sau chợt cảm giác hướng tây bắc có dao động. Tiêu Dao Vương nhướng mày, thần thức quét qua, nổi giận.

Hướng tây bắc có mấy chục tiểu tuy vực, tuy Tiêu Dao Vương không mấy quan tâm, không có trách nhiệm, nghĩa vụ thủ hộ những võ giả, gia tộc trong đó nhưng nói sao cũng là cửa nhà gã.

Giờ phút này...

Một đám hải tặc không kiêng nể gì đồ sát, cướp sạch mọi thứ, giết hết mọi người, thậm chí không buông tha cho phụ nữ, hài tử. Khi Tiêu Dao Vương tra xét thì một tinh vực đã bị quét sạch, đám hải tặc lại bay hướng tinh vực khác.

- Không biết trời cao đất rộng là gì! Không biết nơi này là địa bàn của lão tử sao?

Tiêu Dao Vương nổi điên, giống như một con sư tử bị nhổ một cọng lông, tuy không đau nhưng làm ảnh hưởng uy danh của gã. Tiêu Dao Vương không chút do dự na di qua, không nói tiếng nào giết chóc.

Xẹt xẹt xẹt xẹt xẹt!

Không có bao nhiêu hải tặc, ba hải tặc thực lực mạnh nhất chỉ cỡ đỉnh Thần Tổ cảnh, không khác gì con kiến trong mắt Tiêu Dao Vương. Tiêu Dao Vương vung tay lên, lực lượng luân hồi quét qua, mấy trăm hải tặc thành bột phấn.

- A?

Lòng Tiêu Dao Vương máy động, phát hiện phương bắc còn có hải tặc khác đang đồ sát, cũng mặc chiến giáp đỏ rực, rõ ràng là cùng một nhóm.

Tiêu Dao Vương càng giận hơn, không nghĩ gì cứ na di qua, chỉ cần là hải tặc mặc chiến giáp đỏ máu liền bị gã giết. Kết quả là... Tiêu Dao Vương càng giết càng phát hiện có nhiều người. Phương bắc toàn là hải tặc đồ sát khắp nơi, thấy tinh vực liền cướp bóc, thấy người liền giết.

Trong lòng Tiêu Dao Vương có linh cảm khác lạ. Nhiều người như vậy tuyệt đối là đoàn hải tặc nổi tiếng trong không gian hỗn độn, đoàn hải tặc không biết phía nam là địa bàn của Tiêu Dao Vương sao? Bọn chúng dám đến đây giết lung tung?

Trong khi Tiêu Dao Vương do dự thì không gian trước mắt bỗng run run, một bóng dáng quen thuộc xuất hiện. Tiêu Dao Vương nheo mắt lại.

Long Ngạo Chí Cao Thần đến? Và dường như Long Ngạo Chí Cao Thần đến không có ý tốt gì.

Long Ngạo Chí Cao Thần lạnh lùng nhìn chằm chằm Tiêu Dao Vương, quát:

- Tiêu Dao Vương, ngươi có ý gì? Sao lại giết bậy người của ta? Ta đang tìm kiếm Tiêu Lãng cũng có sai? Có phải là ngươi chõ mũi vào chuyện người hơi sâu không?

Tiêu Dao Vương giận dữ bật cười, một ngón tay chỉ vào Long Ngạo Chí Cao Thần.

Tiêu Dao Vương nói:

- Nói bậy bạ cái quái gì? Ngươi kiếm người thì cứ kiếm, giết lung tung trong địa bàn của ta là sao? Long Ngạo, có phải ngươi chán sống rồi không? Cho rằng ta không thể giết ngươi?

- Tiêu Dao Vương, ngươi đủ rồi!

Lạ lùng là Long Ngạo Chí Cao Thần cứng rắn mắng át Tiêu Dao Vương, tức giận quát:

- Ta nhịn ngươi lâu rồi. Lần trước nể mặt ngươi tặng cho chí bảo linh hồn, vậy mà ngươi giết người của ta? Ngươi thật sự cho rằng mình là đệ nhất thiên hạ sao? Muốn giết ta? Ngươi có bản lĩnh đó không?

- Ha ha ha ha ha ha!

Vốn Tiêu Dao Vương nghĩ rằng có nên làm thịt Long Ngạo Chí Cao Thần để Tiêu Lãng an toàn lẻn vào Bách Hoa cung không, bây giờ gã giận run người, lắc mình ra tay.

Long Ngạo Chí Cao Thần không dám đối chiến với Tiêu Dao Vương, hoặc gã vốn không muốn chiến đấu cùng Tiêu Dao Vương. Trước khi Tiêu Dao Vương ra tay thì Long Ngạo Chí Cao Thần đã chạy hướng bắc.

Long Ngạo Chí Cao Thần tức giận quát to:

- Tiêu Dao Vương, là ngươi ép ta! Lão phu đầu vào Bách Hoa cung, lão phu hợp tác với Bách Hoa Tiên Tử có thể dễ dàng phong ấn ngươi!

Tiêu Dao Vương giận điên lên. Làm sao Tiêu Dao Vương có thể chịu được Long Ngạo Chí Cao Thần đi đầu vào Bách Hoa cung? Tiêu Dao Vương lập tức na di đuổi theo. Tiếng rống đầy tức giận của Tiêu Dao Vương vang vọng khắp nơi:

- Long Ngạo, ngươi có ngon sống đến Bách Hoa cung rồi hãy nói!