Chương 1167: Có lẽ hắn có thể làm thịt Long Ngạo!

- Cái này...

Chờ khi Long Lạc đến Hoàn Nhan thành, nói rõ ý định thì lão tổ tông của Hoàn Nhan gia, Hoàn Nhan Liệt thẫn thờ. Lúc trước lão tổ tông của Hoàn Nhan gia đúng là có định việc hôn nhân với Long Kỵ công tử, nhưng chẳng phải gã đã chết rồi sao? Tại sao Long gia vẫn muốn thực hiện hôn ước? Hai nha đầu lần trước suýt tự sát, nếu giờ còn cưỡng ép nữa thì e rằng sẽ hương tiêu ngọc vẫn.

Hoàn Nhan Liệt vẻ mặt đau khổ nói:

- Long Lạc đại nhân, thế này không được. Hai nha đầu nhà chúng ta tính cách rất cứng đầu, e rằng sẽ ép chết bọn họ. Lại nói, lúc trước người chúng ta đính ước với Long gia các ngươi là Long Kỵ, nay Long Kỵ đã chết lại khiến vị công tử này đính hôn? Thế là không được.

Long Lạc chỉ có trung kỳ Thiên Tôn nhưng đối diện với Hoàn Nhan Liệt thì vênh váo hếch mặt nhìn đời.

Long Lạc liếc xéo, lạnh lùng cười:

- Hoàn Nhan Liệt, ngươi nói kiểu gì vậy? Trên hôn ước chỉ viết hai nhà đám hỏi, không nói rõ ràng là Long Kỵ đi? Nếu nhà các ngươi đã nhận sính lễ thì sao có thể từ hôn? Long gia chúng ta biết để mặt ở đâu? Ta mang sính lễ đến, phải thành hôn, đây... Là ý của lão tổ tông chúng ta! Nếu dám từ chối thì Hoàn Nhan gia các ngươi chờ thành tro đi! Lão tổ tông nhà ta đang nổi nóng, Tu La đại nhân cũng không thể che chở các ngươi. Còn bức chết hai nha đầu? Không lẽ chúng không sợ Hoàn Nhan gia bị hủy diệt sao? Vì gia tộc, ta tin tưởng bọn họ biết khôn. Lại nói Long Ngọc có gì sai? Hai tỷ muội gả sang đó là hưởng phúc.

Long Lạc nói thẳng thừng, nêu rõ là Long Ngạo Chí Cao Thần đã đồng ý, nếu dám từ chối thì Hoàn Nhan gia chỉ có nước nhà tan cửa nát.

Hoàn Nhan Liệt lảo đảo, tức giận đến râu dựng đứng. Long Lạc trở mặt uy hiếp, nếu là người bình thường thì Hoàn Nhan Liệt đã liều mạng ra tay. Nhưng hai chữ 'Long Ngạo' như núi cao đè ép Hoàn Nhan Liệt ngộp thở.

Long Lạc thấy Hoàn Nhan Liệt không phản bác thì đứng dậy, lạnh lùng cười:

- Chúng ta đi về trước, cho các ngươi ba tháng, hãy suy nghĩ kỹ. Ta hy vọng đến lúc đó ngươi sẽ cho ta một tin tốt.

Bùm!

Long Lạc rời đi, Hoàn Nhan Liệt ngồi bệch xuống đất, mặt xám xịt.

Thật lâu sau, Hoàn Nhan Liệt mở to đôi mắt ***c ngầu, nhỏ giọng nói:

- Sớm biết như vậy nên gả hai nha đầu cho Tiêu Lãng, ta già lú lẩn. Nếu ban đầu khi Nhược Thủy nói ta liền đồng ý cho bọn họ theo Tiêu Lãng thì sẽ không dẫn đến Tiêu Lãng đại chiến với Long Kỵ, càng sẽ không kéo theo nhiều tai họa như vậy. Ài, chắc hai nha đầu sẽ hận ta suốt đời.

- Vô sỉ, cực kỳ vô sỉ!

Tin tức truyền ra, nguyên Hủy Diệt chi địa rộ lên tiếng mắng. Thanh Lê, Luyến Đông, Tu Kiếm tức giận phát điên. Nhưng mọi người chỉ có thể thầm chửi chứ không ai dám ra mặt. Bây giờ Long Ngạo Chí Cao Thần là chó điên, ai dám đứng ra là sẽ bị cắn một miếng.

Tu Kiếm, Thanh Lê, Luyến Đông suốt đêm cầu kiến hai tỷ muội Hoàn Nhan Nhược Thủy, Hoàn Nhan Như Ngọc, định biểu thị quyết tâm, an ủi giai nhân, nhân lúc hai giai nhân bất lực thì bắt lấy trái tim của họ. Đáng tiếc hai tỷ muội Hoàn Nhan Nhược Thủy, Hoàn Nhan Như Ngọc không gặp ai, Tu Kiếm, Thanh Lê, Luyến Đông đành ôm cục tức trở về gia tộc, định cầu kiến Chí Cao Thần của gia tộc mình.

Hai tỷ muội Hoàn Nhan Nhược Thủy, Hoàn Nhan Như Ngọc hoàn toàn tuyệt vọng. Hai tỷ muội suốt ngày lấy lệ rửa mặt. Cho dù Hoàn Nhan Nhược Thủy có lan tâm huệ chất, thông minh hơn người đến đâu cũng chịu bó tay. Hoặc là tộc phá nhân vong, hoặc là hai tỷ muội Hoàn Nhan Nhược Thủy, Hoàn Nhan Như Ngọc nhận mệnh.

Hai tỷ muội Hoàn Nhan Nhược Thủy, Hoàn Nhan Như Ngọc thấy hối hận, sớm biết như vậy bọn họ tùy tiện gả cho Tu Kiếm, Thanh Lê thì tốt rồi, ít nhất không cần khuất nhục và liên lụy gia tộc như vậy. Hai tỷ muội Hoàn Nhan Nhược Thủy, Hoàn Nhan Như Ngọc biết rõ khi gả đi, sinh hoạt của hai tỷ muội sẽ như địa ngục. Long Ngọc là công tử xếp hạng hai trong Long gia, sinh hoạt thối nát, tính cách biến thái, nhiều người trong Thần Vực đều biết.

- Muội muội, chẳng lẽ chúng ta nhất định sẽ gả cho tên súc sinh kia sao? Không có cách gì sao? Không lẽ chúng ta chết cũng không được?

Tính cách của Hoàn Nhan Như Ngọc lạnh lùng, không thích dùng trí não, một lòng thích tu luyện, thực lực đạt đến trung kỳ Thần Tổ cảnh, tư chất rất biến thái. Lúc này Hoàn Nhan Như Ngọc nhận được tin, không có cách gì, chỉ có thể đặt hy vọng vào muội muội thông minh vô song.

Mắt Hoàn Nhan Nhược Thủy ngập nước nhưng không khóc sướt mướt như Hoàn Nhan Như Ngọc. Hoàn Nhan Nhược Thủy thẫn thờ nhìn ngoài sân, bật cười, thê mỹ làm người đau lòng.

Thật lâu sau, Hoàn Nhan Nhược Thủy khẽ thở dài:

- Có thể chết nhưng... Phải đến Long vực mới được chết, nếu không thì đám phụ thân sẽ chết.

Hoàn Nhan Như Ngọc nghe vậy nín khóc, gật mạnh đầu nói:

- Được, vậy hôm chúng ta gả sang đó sẽ tự sát, phải tự bạo. Dù chết thì... Thân thể của chúng ta không thể cho súc sinh Long gia chiếm!

Hoàn Nhan Nhược Thủy nhắm mắt lại, nở nụ cười, môi hồng hé mở, dùng thanh âm chỉ có bản thân nghe thấy.

- Tiêu đại ca, Nhược Thủy sắp chết. Ta có thể gặp Tiêu đại ca trước khi chết không? Chỉ một ánh mắt cũng được.

Cộp cộp cộp!

Có tiếng bước chân vội vã vang lên, một thị nữ nhanh chóng chạy tới bẩm báo:

- Tiểu thư, tiểu thư, Hiên Viên Thiên Tôn đến, các người có gặp không?

- Hiên Viên thúc thúc? Mau mời!

Hai tỷ muội Hoàn Nhan Nhược Thủy, Hoàn Nhan Như Ngọc nhìn nhau, vội đứng dậy, lau lệ, sửa sang y phục, cung kính đứng ở cửa.

Hiên Viên Thiên Tôn bước đi mạnh mẽ uy vũ long hành sải bước tới, nhìn hai tỷ muội Hoàn Nhan Nhược Thủy, Hoàn Nhan Như Ngọc xinh đẹp như hoa, mắt lộ tia đau lòng. Hiên Viên Thiên Tôn đi vào xong không lên tiếng, phất tay khiến trưởng lão Hoàn Nhan gia lùi xuống.

Hiên Viên Thiên Tôn nhìn hai tỷ muội Hoàn Nhan Nhược Thủy, Hoàn Nhan Như Ngọc, nói:

- Không nói nhiều, hai vị nữ hiền chất, ta biết các ngươi thích Tiêu Lãng. Tiêu Lãng đối đãi với các ngươi như muội muội, ta không thể ngồi yên vào lúc như thế này. Nhưng ta không giúp được gì trong chuyện này, cách duy nhát của các ngươi là đi Tu La sơn, quỳ cầu Tu La đại nhân ra tay, nếu không thì không ai cứu được các ngươi. Chỉ cần Tu La đại nhân gật đầu là mọi chuyện suôn sẻ.

Mắt Hoàn Nhan Như Ngọc sáng lên.

Hoàn Nhan Nhược Thủy ngần ngừ, nhíu mày hỏi:

- Tu La đại nhân sẽ để ý chúng ta sao? Nếu... Tu La đại nhân khiến chúng ta gả cho Tu Kiếm thì làm sao?

Hiên Viên Thiên Tôn lắc đầu, nói:

- Các ngươi không hiểu Tu La đại nhân. Tu La đại nhân là kiêu ngạo nhất, đại nhân không để mắt loại như không gian giới chỉ. Chỉ cần các ngươi đi quỳ cầu là được, ta không bảo đảm có thành công không nhưng ít nhất có ba phần cơ hội.

Hiên Viên Thiên Tôn nói xong thở dài lắc đầu rời đi. Hai tỷ muội Hoàn Nhan Nhược Thủy, Hoàn Nhan Như Ngọc nhìn nhau không nói.

Cuối cùng Hoàn Nhan Nhược Thủy cắn răng nói:

- Ba phần là đủ rồi, cùng lắm là chúng ta gả đi Long vực rồi chết.

Hai tỷ muội Hoàn Nhan Nhược Thủy, Hoàn Nhan Như Ngọc rời khỏi nhà, chịu trưởng lão Hoàn Nhan gia giám thị đi Tu La thành. Trước vô số cặp mắt giật mình kinh ngạc, hai tỷ muội Hoàn Nhan Nhược Thủy, Hoàn Nhan Như Ngọc quỳ mãi dưới Tu La sơn.

Hai tỷ muội Hoàn Nhan Nhược Thủy, Hoàn Nhan Như Ngọc quỳ một tháng, không ăn một hột cơm, uống một giọt nước. Bởi vì một tháng không có rửa mặt súc miệng nên hai tỷ muội Hoàn Nhan Nhược Thủy, Hoàn Nhan Như Ngọc rất tiều tụy. Đám người Tu Kiếm, Thanh Lê, Luyến Đông nghe tin chạy tới đau lòng muốn quỳ thay hai tỷ muội Hoàn Nhan Nhược Thủy, Hoàn Nhan Như Ngọc.

Hai tỷ muội Hoàn Nhan Nhược Thủy, Hoàn Nhan Như Ngọc không nói một câu, đám người Tu Kiếm, công tử của Phó gia, Thanh Lê định tới gần thì bị ánh mắt kiên quyết của hai người buộc lùi. Tu La cung trên bầu trời không có động tĩnh gì. Hai tỷ muội Hoàn Nhan Nhược Thủy, Hoàn Nhan Như Ngọc cứ quỳ mãi, đến khi sắp tới thời hạn ba tháng, trên bầu trời vẫn không có dộng tĩnh gì.

Long Hổ trưởng lão thở dài thườn thượt:

- Trở về đi.

Mắt Long Hổ trưởng lão ướt nước.

Hai tỷ muội Hoàn Nhan Nhược Thủy, Hoàn Nhan Như Ngọc dắt díu nhau đứng lên. Hơn hai tháng, hai tỷ muội gầy một vòng.

- Tỷ tỷ, trở về đi, đây là số của chúng ta.

Hoàn Nhan Nhược Thủy nhắm mắt lại, hai hàng lệ rơi, giọt lệ đọng trên môi, cảm giác chua xót.

Đám người Tu Kiếm, công tử của Phó gia, Thanh Lê giận dữ phất tay bỏ đi.

- Ai dà!

Đám người Hoàn Nhan Nhược Thủy, Hoàn Nhan Như Ngọc vẻ mặt buồn bã bay hướng Tu La thành. Khi truyền tống trận mở ra thì trong óc Hoàn Nhan Nhược Thủy vang thanh âm lạnh lùng.

- Tiểu cô nương, nếu ngươi tin tưởng cảm giác của ta thì hãy nhận hôn sự đi, sau đó kéo dài ba năm. Sau ba năm Tiêu Lãng sẽ xuất thế, có lẽ lúc đó hắn sẽ... Làm thịt Long Ngạo.

Người Hoàn Nhan Nhược Thủy run rẩy, mắt sáng như sao, cười tươi như hoa, đẹp đến nỗi làm người mê say.