Chương 115: Thức tỉnh thất bại?

Tiêu Lãng không biết thức tỉnh thần hồn là làm sao, bắt lấy những thần hồn này hay thần hồn chủ động phụ thể vào hắn? Tiêu Lãng biết mình rất có khả năng thức tỉnh một loại thiên giai thần hồn.

Những thần hồn này dường như rất hứng thú với Tiêu Lãng, bay tới bay lui bên cạnh Tiêu Lãng, có hai ảo ảnh thần hồn Huyền thú chậm rãi tới gần hắn sau đó bay đi.

Tiêu Lãng nóng nảy kêu lên:

- Tới đây, tới đây!

Tiêu Lãng không biết làm sao, chỉ có thể không ngừng thềm hetý gào với thần hồn phía xa, định kêu gọi chúng nó bay qua hợp thể với mình.

Một ảo ảnh hắc long to lớn rống to:

- Grao!

Hắc long bỗng bay hướng Tiêu Lãng làm hắn mừng rỡ, nhưng khi nó mới đến gần thân thể của hắn thì bị hù mau chóng bay lùi. Tiêu Lãng tức giận suýt nhảy cẫng lên chửi thề.

Vù vù vù vù vù!

Một ảo ảnh trường kiếm trắng như tuyết bay nhanh như chớp hướng Tiêu Lãng, mới đến gần người hắn liền trốn ra xa.

- Bà nội nó, tình huống gì vậy trời?

Tiêu Lãng đại khái hiểu một điều, dường như những thần hồn này muốn phụ thể cùng hắn, nếu có thần hồn vào trong thân thể là hắn thành công thức tỉnh thần hồn.

Nhưng mà... Tại sao những thần hồn cường đại này làm trò mữo treo miệng mèo? Hay là chúng muốn đùa với hắn? Đến thì cứ vào đi, đừng chạy.

Bốn, năm thần hồn cường đại đến gần rồi lập tức bay ra xa, cuối cùng biến mất, mặt Tiêu Lãng ngày càng đen. Thời gian trôi qua từng chút một, Tiêu Lãng biết rõ nghi thức thức tỉnh sẽ không lâu, nếu lúc đó không có một thần hồn tiến vào thân thể của hắn thì... Chẳng phải là Tiêu Lãng thức tỉnh thất bại sao?

Phương xa bỗng truyền đến tiếng gầm chấn trời:

- Grao!

Người Tiêu Lãng run lên, đưa mắt nhìn sang, vẻ mặt kinh ngạc. Phương xa có một Bát Trảo Kim Long còn to hơn cả Địa Ngục Hắc Long bay đến, khí thế mạnh mẽ hơn hắc long gấp mấy lần.

- Grao!

Bát Trảo Kim Long vừa xuất hiện thì thần hồn xung quanh bị hù bay mất.

Người Tiêu Lãng run run, tức giận quát:

- Thiên giai thần hồn bị dọa chạy? Đây... đây không lẽ là thần hồn thánh giai?

Bỗng nhiên...

Giờ phút này, trong Thần Hồn các chợt vang một thanh âm nghi hoặc.

- Ủa?

Lão Thần Sư đứng bật dậy, vẻ mặt cực kỳ rung động. Thần Sư dẫn đám người Tiêu Lãng đi vào giật nảy mình, gã đi theo lão Thần Sư đã hơn mười năm nhưng chưa từng thấy lão có vẻ mặt giật mình như vậy.

Lão Thần Sư nhìn chằm chằm đường hầm chỗ Tiêu Lãng, vẻ mặt kích động nói:

- Đây... đây là... Không ngờ xuất hiện thánh giai thần hồn! Bao nhiêu năm rồi? Năm trăm năm qua chưa từng xuất hiện!

- Thánh giai thần hồn?

Thần Sư trẻ tuổi con ngươi co rút, há hốc mồm, vẻ mặt không dám tin. Thần Sư trẻ tuổi ở Thần Hồn các đã hơn mười năm, trên Thần Hồn đại lục có mấy ngàn Thần Hồn các, mấy năm nay chưa từng nghe nói xuất hiện thánh giai thần hồn, không ngờ hôm nay xuất hiện...

Lão Thần Sư vẻ mặt cảm thán, biểu tình căng thẳng, không để ý tới Thần Sư trẻ tuổi sau lưng mình.

Lão Thần Sư lầm bầm:

- Đông vực nho nhỏ mà có thiên tài như vậy, có thể hấp dẫn thánh giai thần hồn xuất hiện, không biết thiếu niên này có thể nắm lấy cơ hội thành công thức tỉnh thần hồn hay không? Nếu như có thể thức tỉnh thì đông vực thật sự ra một cường giả.

Thần Sư trẻ tuổi hồi hộp, tuy gã không hiểu lời lão Thần Sư nói nhưng nếu trong tay họ có một Thần Hồn Chiến Sĩ thánh giai thì sẽ là vinh diệu vô cùng.

Thần Sư trẻ tuổi thầm cầu nguyện:

- Phải thành công, phải thành công!

Thần Sư trẻ tuổi mở to mắt, chuẩn bị chứng kiến giây phút vĩ đại ghi chép vào lịch sử Thần Hồn đại lục.

Trong phòng nhỏ, Tiêu Lãng còn căng thẳng hơn Thần Sư trẻ tuổi ở bên ngoài.

- Lại đây, lại đây, lại đây đi, lại đây!

Tiêu Lãng nhìn chằm chằm con rồng vàng, thầm sốt ruột rít gào, hy vọng thần long sẽ bay vào người mình.

Bát Trảo Kim Long rống to:

- Grao!

Tiêu Lãng nghe rõ trong tai, hắn không biết mình đang ở đâu, tại sao thanh âm lớn như vậy mà người bên ngoài không nghe thấy. Tiêu Lãng chỉ biết rất có thể hắn sẽ thức tỉnh một thần hồn cường đại khiến Cô Cô, gia gia giật mình.

Bởi vì... Bát Trảo Kim Long nhanh chóng bay hướng Tiêu Lãng.

Bát Trảo Kim Long dài gần trăm thước hóa thành ảo ảnh rít gào bay vào trong người Tiêu Lãng.

Giờ phút này, người Tiêu Lãng run run, hưng phấn đến tột đỉnh giống như lúc triền miên với Liễu Nhã.

Nhưng mà...

Giây tiếp theo, dị biến đột nhiên xảy ra, làm Tiêu Lãng đông cứng.

Ngoài người Tiêu Lãng đột nhiên xuất hiện một thảo đằng màu tím. Ảo ảnh Bát Trảo Kim Long bay ra khỏi người Tiêu Lãng, gầm gừ vờn quanh.

Xẹt xẹt xẹt xẹt xẹt!

Thảo đằng màu tím biến to che trời, dây dưa với Bát Trảo Kim Long. Bát Trảo Kim Long vặn vẹo nhưng không thể thoát khỏi thảo đằng màu tím quấn quýt, cuối cùng rống to, ánh sáng vàng chói lòa lao ra khỏi thảo đằng màu tím, bay đi xa, chớp mắt biến mất không còn bóng dáng. Thảo đằng màu tím lại biến thành ảo ảnh nhập vào người Tiêu Lãng, cũng biến mất.

- Tình huống gì? Chuyện gì vậy?

Tiêu Lãng kinh khủng trợn mắt há hốc mồm nhìn bốn phía, nhưng Bát Trảo Kim Long không xuất hiện nữa, trên bầu trời không còn ảo ảnh thần hồn nào khác.

Mắt Tiêu Lãng tràn ngập kinh khủng nhìn ánh sáng trắng xung quanh mờ dần, khi hắn thấy vách đá đen nhánh thì lạnh cả người.

- Cái này...

Tiêu Lãng đứng dậy nhìn xung quanh, chớp mắt, mờ mịt, như đã nằm mơ thấy ác mộng.

Tiêu Lãng hiểu một điều, nghi thức thức tỉnh thần hồn đã kết thúc.

Tiêu Lãng kinh hoàng hét to:

- Kết thúc? Cứ vậy kết thúc? Nhưng ta còn chưa thức tỉnh thần hồn! Sao có thể kết thúc được?

Tiêu Lãng xoa mặt, luống cuống chân tay đi vòng vòng trong phòng nhỏ thật lâu, ngồi xuống kiểm tra thân thể, xác định người mình không có gì khác lạ. Tiêu Lãng kinh khủng chấp nhận một sự thật là hắn không thức tỉnh thần hồn.

Tiêu Lãng tức giận quát:

- Thảo đằng màu tím, bố tiên sư cha nhà mi!

Tiếng rống vang vọng trong gian phòng thật lâu không dứt.

Tiêu Lãng vốn có cơ hội thức tỉnh Bát Trảo Kim Long, đó là thần hồn còn cường địa hơn cả Địa Ngục Hắc Long, vậy mà phút cuối bị thảo đằng màu tím phá hủy, bị hủy...

Tiêu Lãng tát mặt mình, không dám bước ra ngoài, không dám đối diện Tiểu Đao, đối mặt các đệ tử của Tiêu gia, với Tiêu Thanh Long, Vân Tử Sam, Đông Phương Hồng Đậu, càng không dám trở về Thanh Y các đối diện Tiêu Thanh Y.

Giọng của Thần Sư trẻ tuổi kéo Tiêu Lãng trở về hiện thực.

- Nghi thức thức tỉnh đã kết thúc, mời võ giả bên trong đi ra.

Tiêu Lãng cắn răng thẫn thờ đi ra ngoài.

Bên ngoài, lão Thần Sư nhìn chằm chằm đường hầm chỗ Tiêu Lãng, Tiểu Đao cười khờ cũng nhìn đường hầm, mắt lóe tia lạc lõng khó thể che giấu. Tám đệ tử trẻ tuổi của Tiêu gia có sáu người vẻ mặt hưng phấn. Đặc biệt là Tiêu Vũ cười toe toét, người run run, hiển nhiên đã thức tỉnh thần hồn cường đại.

Tiêu Lãng vừa xuất hiện thì mọi người nâng cao tinh thần nhìn hắn nhưng chỉ thấy một khuôn mặt thẫn thờ.

Lão Thần Sư, Thần Sư trẻ tuổi mắt tối sầm, thầm than thở xui rồi.

Lão Thần Sư vẫn không chết tâm hỏi:

- Thiếu niên, ngươi thất bại thức tỉnh thần hồn rồi?