Chương 1125: Ngọc thạch câu phần.

Đám người Tiêu Lãng khá may mắn, bởi vì không có thần thức của ai quét lung tung, toàn bộ bị Bệ Ngạn thú hấp dẫn.

Rốt cuộc Bệ Ngạn thú đã ngã xuống, nội đan của nó đang chờ mọi người đào lấy. Một viên nội đan đủ giúp tiền kỳ Thiên Tôn vọt lên đỉnh Thiên Tôn, thứ này quý giá cỡ nào? Xem mắt đám người Long Kỵ công tử, Tu Kiếm, công tử của Phó gia, Luyến Đông, Thanh Lê sáng như đèn pha là biết.

Nhưng không ai dám đến gần, hơn nữa Long Kỵ công tử đột nhiên ra lệnh mọi người không được công kích lung tung, võ giả tiền kỳ, trung kỳ Thần Tổ cảnh thụt lùi ra vạn dặm.

Mệnh lệnh rất kỳ lạ nhưng đám người Tu Kiếm, công tử của Phó gia, Thanh Lê đuề đồng ý.

Trong bảy gia tộc ai có được nội đan của Bệ Ngạn thú thì phải xem may mắn và bản lĩnh. Bọn họ không cho phép người ngoài nhúng tay vào, nếu không thì bị một võ giả tiểu gia tộc chiếm được rồi sử dụng thần thông quái dị chạy trốn thì thật là... Tổ cha nó. Mặc dù khả năng tình huống đó xảy ra rất thấp nhưng bọn họ vẫn quyết định cẩn thận.

Mệnh lệnh này khiến mọi người rất tức giận. Bọn họ đã chết nhiều người và mà cuối cùng không có cả cơ hội nhìn nguyên đan Bệ Ngạn thú? Nhưng không ai dám phản đối ra mặt, đành chửi thầm rồi lùi ra.

Đệ tử bảy gia tộc mang theo trung tâm, gần trăm người đứng bốn phía, mắt bọn họ sáng ngời. Bảy Chí Cao Thần đã bàn bạc rồi, ai lấy được trước là của người đó, không ai được cướp đoạt, nếu không thì sẽ bị sáu gia tộc hợp sức công kích.

Không ai nhúc nhích, không ai muốn xông tới mệt sống mệt chết rồi cuối cùng bị người chiếm lợi. Mắt Long Kỵ công tử chưa từng rời khỏi Bệ Ngạn thú, nhưng lạ lùng là gã không ra lệnh công kích.

Chờ chốc lát, Phó Thù kiềm không được mở miệng hỏi:

- Long Kỵ, ngươi có ý gì? Tiếp tục giằng co để Bệ Ngạn thú hồi phục nguyên khí sao?

Long Kỵ công tử mỉm cười nói:

- Sốt ruột sao? Ngươi có thể ra tay trước, yên tâm, nếu ngươi lấy được thì ta tuyệt đối không cướp đoạt.

Mắt Thanh Lê trợn trắng nhưng không ra lệnh. Mọi người liếc nhau, nghi ngờ. Sao Long Kỵ công tử đứng im? Để Bệ Ngạn thú hồi phục nguyên khí thì càng nhiều người chết hơn.

Lại chờ giây lát, Thanh Lê kiềm không được. Thanh Lê và Phó Thù, Luyến Đông liếc nhau, vung tay lên, phái ra mười mấy đỉnh Thần Tổ cảnh xông hướng Bệ Ngạn thú.

Long Kỵ công tử thấp giọng cười đùa cợt:

- Một đám ngu ngốc, sau khi Bệ Ngạn thú biến thân thì chỉ có thể chết, vậy mà bọn họ còn khiến người đi chịu chết?

Long Kỵ công tử liếc mắt Long Ưng đứng sau lưng, chợt ra lệnh:

- Phái người lén chui xuống đất, nhớ là phải ẩn khuất, nấp dưới đất đừng nhúc nhích, chờ lệnh của ta.

Long Ưng gật đầu, lập tức sắp xếp bốn, năm đỉnh Thần Tổ cảnh rút lui rồi chui vào hố sơn mạch, âm thầm đào đất núp dưới Bệ Ngạn thú, định tranh cướp vào phút cuối cùng.

Long Kỵ công tử nghĩ đến cách này thì người gia tộc khác cũng không ngu, phái mấy người đi, toàn là võ giả có tốc độ và thực lực cao nhất lẻn xuống đất ẩn núp.

- Bà nội nó!

Đám người Tiêu Lãng cùng chửi thề. Đám người Tiêu Lãng chôn dưới đất nên biết mặt đất chấn động, cũng biết có người tới, từ nhiều vị trí.

Hiên Viên Thiên Tâm truyền âm:

- Tiêu Lãng, chờ lát nữa chắc chắn chúng ta sẽ bị phát hiện. Khi chiến đấu ngươi liền chạy trốn ngay. Thân phận như chúng ta còn có con đường sống, nếu là ngươi thì sợ là bị giết trước hết.

Khóe miệng Tiêu Lãng sụp xuống.

Trốn? Có thể trốn đi đâu? Bên này có bao nhiêu võ giả? Một khi Long Kỵ công tử ra lệnh là Tiêu Lãng hết đường trốn.

Mắt Tiêu Lãng xoay tròn, dứt khoát nói:

- Đừng có hoảng, ta nghĩ bọn họ hướng về nguyên đan của con hoang thú này. Lát nữa bọn họ giành giật nhau thì chúng ta âm thầm phá vòng vây chạy đi.

Đám người Hiên Viên Thiên Tâm, Hiên Viên Thiên Minh, Hiên Viên Thiên Cương gật đầu. Thần thức của đám người Hiên Viên Thiên Tâm, Hiên Viên Thiên Minh, Hiên Viên Thiên Cương đã âm thầm điều tra có nhiều người Tu gia đến, tộc nhân bảy gia tộc cũng có mặt. Cùng lắm là Long Kỵ công tử chỉ dám tổn hại nặng đám người Hiên Viên Thiên Tâm, Hiên Viên Thiên Minh, Hiên Viên Thiên Cương chứ không dám giết người, nói sao thì cũng phải nể mặt Hiên Viên Thiên Tôn. Nhưng Tiêu Lãng thì khó nói, dù sao thù hận quá sâu.

Ầm ầm ầm ầm ầm!

Bên trên, mấy gia tộc tiếp tục công kích. Bệ Ngạn thú bị thương càng nặng nhưng một vài cường giả của mấy gia tộc lại chết. Có hơn mười người bị thowng nặng, nửa người mất đi.

Chậm rãi...

Bệ Ngạn thú không thể phát ra luồng sáng trắng nữa, toàn thân đẫm máu đỏ, mắt tràn ngập đau thương. Dường như Bệ Ngạn thú hiểu rằng nó sắp chết đi, sắp vĩnh viễn từ biệt thế giới này.

Long Kỵ công tử xông tới ngay, ở giữa không truyền tin cho Long Ưng:

- Mọi người chuẩn bị, chờ chút nữa cùng nhau công kích. Nhớ kỹ là công kích cổ của Bệ Ngạn thú, để đầu mình tách lìa. Thông tin cho người dưới lòng đất, tùy thời chờ lệnh của ta, cướp đồ!

Đám người Tu Kiếm, công tử của Phó gia, Thanh Lê cũng hành động. Giờ phút này, Bệ Ngạn thú sắp chết, dù nó còn có thể phát ra công kích thì bọn họ có thể tránh thoát nên không cần sợ. Đám người Long Kỵ công tử, Tu Kiếm, công tử của Phó gia, Luyến Đông, Thanh Lê mài dao chuẩn bị cướp đoạt nguyên đan.

Võ giả các gia tộc bắt đầu công kích, nhưng người Long gia rất lạ, công kích cổ Bệ Ngạn thú. Mọi người không để ý, còn tưởng rằng cổ là điểm yếu của Bệ Ngạn thú.

Bỗng nhiên Long Ưng nhận được một truyền âm:

- Công tử!

Người Long Ưng run lên. Long Kỵ công tử bắn ra một luồng đao khí, ngoái đầu trừng Long Ưng. Vào lúc khẩn cấp thế này mà Long Ưng làm cái quỷ gì?

- Tiêu Lãng, phát hiện Tiêu Lãng! Hắn núp ở bên dưới!

Người dưới đất phát hiện ra đám người Tiêu Lãng núp trong Hắc Huyết Thạch nên báo tin lại ngay.

- Tiêu Lãng?

Con ngươi Long Kỵ công tử co rút, trong óc nổi lên suy nghĩ đầu tiên là Tiêu Lãng đến giành báu vật với gã.

Long Kỵ công tử tức giận quát:

- Cho người bên dưới lôi Tiêu Lãng ra, ta muốn hắn chết!

Long Kỵ công tử ra lệnh, người dưới đất liền hành động, mặt đất rung rinh. Đám người Tiêu Lãng bay vọt lên khỏi mặt đất.

Ầm ầm ầm ầm ầm!

Cùng lúc đó, Bệ Ngạn thú bị giết, cái đầu khổng lồ xẻ đôi, đầu lăn đi mấy trăm thước. Con mắt trên mặt quỷ trừng to, dường như nó chết không nhắm mắt. Người Bệ Ngạn thú nổ tung lộ ra nội tạng, bên trong có nội đan đỏ sậm chớp lóe toát ra sức hấp dẫn vô tận.

Long Kỵ công tử rống to:

- Long Ưng, dẫn người giết Tiêu Lãng!

Long Kỵ công tử vọt tới chỗ Bệ Ngạn thú.

Tộc nhân gia tộc khác thì điên cuồng xông hướng. Có hơn mười võ giả bay lên khỏi mặt đất nhìn chằm chằm vào nội đan đỏ sậm, không ai quan tâm đám người Tiêu Lãng. Tuy có lẽ Tiêu Lãng còn Linh Manh Điểu nhưng giá trị của Bệ Ngạn thú cao hơn Linh Manh Điểu gấp trăm lần.

Đương nhiên còn có mười mấy người ngoại lệ. Long Ưng mang theo hơn mười đỉnh Thần Tổ cảnh rít gào bay hướng Tiêu Lãng. Bọn họ không biết tại sao Long Kỵ công tử không để bọn họ đi giành nguyên đan của Bệ Ngạn thú mà sai đi giết Tiêu Lãng, họ chỉ biết Long Kỵ công tử rất thông minh, gã quyết định chuyện gì luôn đúng.

Đám người Tiêu Lãng sắc mặt cực kỳ âm trầm. Đám người Tiêu Lãng vốn tưởng khi nhóm người này giành giật thì có thể thừa dịp chạy trốn, nhưng không ngờ vào phút cuối Thiên Vũ đại ca không quên sai người giết bọn họ.

Tiêu Lãng nhìn đám người Long Ưng hùng hổ, mắt lóe tia tàn nhẫn. Tiêu Lãng bỗng phóng ra Tình Nộ đánh hướng đám người Long Ưng, thân thể thì lao hướng Long Kỵ công tử.

Tiêu Lãng ở giữa không trung phát ra Toan Nghê Sát, Liệt Thần Thủ huyễn hóa mấy trăm bóng vuốt.

Tiêu Lãng tức giận quát:

- Long Kỵ, nếu ngươi đã không cho ta đường sống thì hôm nay ngươi đừng hòng có được nguyên đan của hoang thú này!

Tiêu Lãng chuẩn bị ngọc thạch câu phần, dù có chết hắn quyết kéo chân Long Kỵ công tử, để gã suốt đời bị ám ảnh.