Chương 1109: Trò cười lớn nhất thiên hạ.

Tiêu Lãng bay lên cao nhưng không đứng đối diện Long Kỵ công tử mà vọt lên cao nữa.

Tiêu Lãng ở giữa không trung hét lên:

- Long Kỵ, đi không gian hỗn độn đi, đừng bị thương người vô tội!

- Được!

Long Kỵ công tử bay vút lên cao, thấy mười Thần Tổ cảnh theo tới thì lánh mắt lạnh lùng.

Long Kỵ công tử lạnh nhạt nói:

- Đừng đi theo, không lẽ các ngươi cho rằng ta sẽ thua sao?

Mười Thần Tổ cảnh nhìn nhau, cuối cùng không dám trái lời Long Kỵ công tử. Mười Thần Tổ cảnh không đi theo, hai người Hiên Viên Thiên Minh, Hiên Viên Thiên Cương, Lạc Diệp Tùng cũng không dám theo cùng, nếu không sẽ khiến Tiêu Lãng yếu thế.

Tiêu Lãng trải qua chuyện Thiên Châu đã biến trầm ổn nhiều, bây giờ chắc hắn đắn đo rất kỹ trước khi hành động. Tuy hai người Hiên Viên Thiên Minh, Hiên Viên Thiên Cương không hề tin tưởng vào Tiêu Lãng nhưng nghĩ rằng Long Kỵ công tử không ngu, sẽ không giết Tiêu Lãng. Nếu không thì đừng nói là nữ nhân, chỉ tính hai tỷ muội Hoàn Nhan Nhược Thủy, Hoàn Nhan Như Ngọc tuyệt đối không gả cho Long Kỵ công tử.

Vù vù vù vù vù!

Trên không gian hỗn độn, hai bóng người bay vút lên cao. Dường như tốc độ của Tiêu Lãng đã đến cực hạn, Long Kỵ công tử thì lười biếng đuổi theo, hết sức nhẹ nhàng.

Bay lên trời cao, Tiêu Lãng bỗng tăng tốc độ một chút. Khóe môi Long Kỵ công tử cong lên giễu cợt, cũng tăng tốc một chút, nhẹ nhàng đuổi theo.

Xẹt xẹt xẹt xẹt xẹt!

Vào giây phút này, sau lưng Tiêu Lãng bỗng xuất hiện một thần binh to lớn rồi biến mất không còn bóng dáng, giây tiếp theo đập xuống từ đầu Long Kỵ công tử. Tiêu Lãng hóa thành du long đảo ngược trở về trên không trung.

- Tài mọn!

Mặt Long Kỵ công tử không có chút gì kinh hoảng, người dựng lên vòng bảo hộ, tay nắm thanh thần binh chiến đao màu đen.

Vù vù vù vù vù!

Khi thần binh chiến đao màu đen xuất hiện thì nguyên không gian hỗn độn chấn động, dao động hóa thành gợn sóng lan bốn phương tám hướng.

Con ngươi Tiêu Lãng co rút, kinh kêu:

- Thần binh Chí Cao Thần?

Vù vù vù vù vù!

Thần binh Chí Cao Thần vung một cái, một luồng đao mang đen xuất hiện bỗng đánh xuống chữ tình.

Bùm bùm bùm bùm bùm!

Không gian hỗn độn rung lên, từng khe nứt xuất hiện, khí lãng khủng bố cuồng cuộn trên bầu trời hất bay Tiêu Lãng, Long Kỵ công tử ra xa.

Vù vù vù vù vù!

Người Tiêu Lãng cũng dựng vòng bảo hộ, từ xa bay trở về, mắt lấp lánh ánh sáng đen. Tiêu Lãng phóng ra Toan Nghê Sát, hai tay ngưng tụ một thủ ấn bảy sắc đánh hướng Long Kỵ công tử.

- A? Hơi thú vị.

Trên mặt Long Kỵ công tử không lộ vẻ gì kinh hoàng nhưng đã nghiêm túc rất nhiều. Long Kỵ công tử lại phát ra một luồng đao mang đen hướng ánh sáng đen Toan Nghê Sát, nhanh như chớp né sang bên trái, tránh công kích từ Thiên Cơ Bàn Nhược Chưởng.

Ầm ầm ầm ầm ầm!

Lại là một đợt chấn động, Tiêu Lãng bị đẩy lui ra mấy ngàn thước rồi chống đỡ khí lãng cường đại vọt hướng bên này. Mắt Tiêu Lãng liên tục bắn ra Toan Nghê Sát, điên cuồng đánh ra Thiên Cơ Bàn Nhược Chưởng khiến Tiêu Lãng không đỡ được hết.

- Nếu ngươi chỉ có chút thủ đoạn này thì... Ngươi có thể đi chết rồi!

Long Kỵ công tử thong dong nhẹ nhàng ứng đối, thần binh Chí Cao Thần khiến gã mỗi lần vận công kích năng lượng đều có uy lực lớn. Tuy Long Kỵ công tử ức chế năng lượng khiến thực lực của mình chỉ cỡ hậu kỳ Thần Tổ cảnh nhưng dưa vào một thanh thần binh Chí Cao Thần thì gã đã ở thế thắng.

Thần binh Chí Cao Thần này cỡ đẳng cấp Tu La phủ của Hiên Viên Thiên Tôn.

Mỗi một lần tùy ý công kích là Long Kỵ công tử đánh tan tác công kích của Tiêu Lãng. Năng lượng của Long Kỵ công tử thâm hậu hơn Tiêu Lãng gấp trăm lần, cứ tiếp tục chiến đấu thì hắn sẽ thua cực kỳ thảm.

Bùm bùm bùm bùm bùm!

Trên bầu trời liên tục vang tiếng nổ, không gian hỗn độn bị xé rách lộ ra vết nứt xấu xí, tiếng nổ như sấm vào đêm mưa. Hơi thở khủng bố truyền xuống Thanh sơn thành bên dưới làm những võ giả cấp thấp thấy nghẹt thở.

Vù vù vù vù vù!

Lần đầu tiên Long Kỵ công tử chủ động di chuyển, rạch phá không gian bay một đường cong. Long Kỵ công tử cười quái dị, chợt biến mất giữa không trung, giây sau xuất hiện bên người Tiêu Lãng cách năm trăm thước. Thần binh chiến đao màu đen đột nhiên đánh xuống, một luồng đao khí đen xé gió bay đến.

- Đại na di? Không đúng, là tiểu na di giống Hình Thiên, thần thông cùng loại với thuấn di.

Tiêu Lãng cực kỳ giật mình, biến sắc mặt. Không gian Thần Vực không ổn định, trừ phi là võ giả cấp độ Thiên Tôn nếu không thì không thể đại na di chứ đừng nói là tiểu na di cự ly ngắn. Không lẽ Chí Cao Thần của Long gia truyền thần thông cho Long Kỵ công tử?

Vù vù vù vù vù!

Tiêu Lãng bay nhanh sang bên cạnh, đánh ra một cái Thiên Cơ Bàn Nhược Chưởng.

Ầm ầm ầm ầm ầm!

Thiên Cơ Bàn Nhược Chưởng mới đánh ra trăm thước đã va chạm với đao khí, kết quả Tiêu Lãng rất thảm, bị hất văng đi, vòng bảo hộ bị tạc nổ, người đẫm máu.

Ánh mắt Long Kỵ công tử lộ vẻ khinh thường nói:

- Ngươi thua...

Long Kỵ công tử thu đao đứng giữa không trung, lạnh lùng nói:

- Không biết Nhược Thủy nhìn trúng điểm nào của ngươi. Thần chi khí thể là thần chi khí thể, cho dù có một ít tiểu thần thông cũng chỉ có thế.

Máu rải khắp không trung, tiếng hét giận dữ của Tiêu Lãng vọng lại từ phía xa:

- Ai nói ta thua? Ta còn đấu được. Long Kỵ, chịu chết đi!

Dường như Tiêu Lãng không chấp nhận thua, muốn tử chiến tiếp? Tiêu Lãng nén một hơi xông lên, mắt bắn ra ánh sáng đen, lại phóng Toan Nghê Sát.

Khóe môi Long Kỵ công tử cong lên khinh thường nói:

- Hừ! Không biết điều, vậy thì xuống cho ta!

Long Kỵ công tử tùy tay phát ra một luồng đao mang, người biến mất giữa không trung, định từ hướng khác lại cho Tiêu Lãng một kích trí mạng, trọng thương rơi xuống.

Vù vù vù vù vù!

Trong khoảnh khắc đó Tiêu Lãng bỗng khựng giữa không trung, nhắm mắt lại, trước tiên tiến vào trạng thái hồn du. Khi Long Kỵ công tử xuất hiện sau lưng Tiêu Lãng năm trăm thước thì hắn chợt mở mắt ra, nhếch môi cười. Vì mặt Tiêu Lãng đẫm máu nên nụ cười rất là dữ tợn.

- Tình Tuyệt!

- Toan Nghê Sát!

- Thiên Cơ Bàn Nhược Chưởng!

- Tình... Nộ

Khi Long Kỵ công tử vừa xuất hiện, chưa kịp công kích thì Tiêu Lãng đã phát ra bốn loại công kích. Hơn nữa Tiêu Lãng cưỡng ép thúc đẩy công kích Tình Nộ mà hắn vốn không khống chế được.

- Điên rồi, điên rồi! Tiêu Lãng là đồ điên!

Tiêu Lãng chớp mắt đoán ra vị trí của Long Kỵ công tử hù gã sợ hãi. Khi Long Kỵ công tử thấy vô số chữ tình đỏ máu ngưng tụ thành nắm đấm lớn thì mặt gã trắng bệch như tờ giấy.

Long Kỵ công tử biết rõ trong nắm đấm này ẩn chứa lực lượng cường đại cỡ nào, chắc chắn uy lực lực công kích đạt đến đỉnh Thần Tổ cảnh. Khi Long Kỵ công tử thấy Tiêu Lãng phát ra công kích này, miệng hộc bãi máu, mắt trợn trắng như lệ quỷ thì hiểu rằng hắn chưa thể sử dụng công kích cường đại này, rõ ràng muốn lưỡng bại câu thương.

Nhưng Long Kỵ công tử có thể làm được gì bây giờ?

Long Kỵ công tử chỉ có thể đánh ra mấy đợt công kích, trong tay nắm một ngọc phù, bóp mạnh nó.

Vù vù vù vù vù!

Một vòng bảo hộ đen xuất hiện giữa không trung bao phủ Long Kỵ công tử, lực phòng ngự của vòng bảo hộ này không mạnh, chỉ có thể đỡ một kích dốc hết sức của đỉnh Thần Tổ cảnh.

Ầm ầm ầm ầm ầm!

Lần này càng nổ dữ dội, bầu trời bị chọc thủng cái lỗ to, từng mảng không gian hỗn độn rạn vỡ. Long Kỵ công tử ở trung tâm vụ nổ càng không dễ chịu, hai tầng vòng bảo hộ đều nổ, thân thể kiều quý của gã máu thịt bầy nhầy nhưng chưa chết, chẳng qua bị thương không nặng không nhẹ.

Trong khí lãng cuồn cuộn, Long Kỵ công tử nghe thấy thanh âm lạnh thấu xương:

- Long Kỵ, có nhận thua hay không? Không chịu thua thì... Chết!

Trên bầu trời mấy trăm móng vuốt kèm theo tia điện rít gào bay đến, hơi thở khủng bố trong móng vuốt khiến gã tin tưởng nếu Long Kỵ công tử dám nói không thì hôm nay chết chắc.

- Điên rồi, điên rồi!

Ngửi mùi vị của cái chết vô cùng rõ rệt, Long Kỵ công tử không còn khí chất ưu nhã nữa.

Long Kỵ công tử hãi hùng hét lên:

- Ta nhận thua. Tiêu Lãng, nếu không thì lão tổ tông của ta sẽ giết toàn tộc nhà ngươi!

Vù vù vù vù vù!

Liệt Thần Thủ biến mất trên không trung, Tiêu Lãng như giẻ rách từ trên trời giáng xuống. Tiêu Lãng ngất giữa không trung, hơi thở yếu ớt dường như tùy thời sẽ chết.

- Tiêu Lãng!

Khi Tiêu Lãng rớt xuống Thanh sơn thành bên dưới, hai người Hiên Viên Thiên Minh, Hiên Viên Thiên Cương lập tức lao ra ôm hắn, nhét vào một viên đan dược, vận chuyển năng lượng trị thương cho hắn.

- Công tử!

Trên bầu trời, Long Kỵ công tử bay xuống, y phục hoa quý rách rưới toàn là máu. Ánh mắt Long Kỵ công tử vô cùng phức tạp nhìn Tiêu Lãng, biểu tình cực kỳ khó xem nhìn mười Thần Tổ cảnh bay đến.

Long Kỵ công tử khẽ thở dài:

- Đi đi, ta thua.

Lời của Long Kỵ công tử khiến toàn thành xôn xao. Bọn họ thấy Tiêu Lãng xỉu từ trên trời giáng xuống còn tưởng hắn thua, không ngờ Long Kỵ công tử thua?

Đệ nhất công tử của Thần Vực mà thua một thần chi khí thế? Đúng là trò cười lớn nhất thiên hạ.