Chương 107: Thiếu Niên Hầu

Đế đô đệ nhất công tử, đệ nhất tài tử ngàn năm qua, Tiêu Lãng, giờ phút này đương nhiên không có thâm tàng thân cùng danh, thương xuân bi thu, cường từ phú tân sầu. Tiêu Lãng cùng Tiểu Đao lão nửa người, đổ mồ hôi đầm đìa tu luyện trong Thanh Y các.

Tóc tùy tiện cột dây, một ống quần cuốn lên, người đầy vết sẹo, Tiêu Lãng như anh nông dân. Nếu người ngoài thấy bộ dạng của Tiêu Lãng như vậy chắc chắn sẽ rớt tòng mắt, đây mà là bộ dạng của tuyệt thế tài tử pheine phiên sao?

Bên ngoài ồn ào ngất trời, Tiêu Lãng hoàn toàn không biết. Tiêu Bất Tử dồn hết chuyện vào người mình, Tiêu Lãng chỉ cần cố gắng tu luyện là được.

Tiêu Thanh Y ra lệnh cho hai hộ vệ của Tiêu Lãng che trước Thanh Y các, không tiếp khách, dù Tiêu Thanh Long đến cũng phải chờ truyền lời.

Tu luyện, tu luyện, điên cuồng tu luyện!

Tiêu Lãng không để ý đến chuyện bên ngoài, mỗi ngày cùng Tiểu Đao, Thiên Tầm tu luyện quần quật, chuẩn bị cho Thần Hồn tiết sắp đến, tranh thủ tu luyện đến trung giai Chiến Tướng cảnh, thức tỉnh thần hồn cường đại.

Ngày tháng phong phú mà vất vả qua đi, sau khi thi yến qua đi nửa tháng, Tiêu Lãng không lộ mặt, tuyên cáo phong bút, đế đô chậm rãi bình lặng lại.

Trong Thanh Y các không khí vui sướng, sáng sớm Tiểu Đao tu luyện Huyền khí xong đột nhiên người lóe ánh sáng xanh, đột phá Chiến Tướng cảnh.

- Hắc hắc, ca, ta đột phá Chiến Tướng cảnh rồi!

Tiêu Thanh Y, Tiêu Lãng mừng rỡ, kêu đầu bếp làm bữa tiệc lớn cực kỳ phong phú để chúc mừng Tiểu Đao đột phá. Họ cố ý làm một mâm thịt hoẵng mà Tiểu Đao thích nhất để gã ăn uống no nê.

Trong bữa cơm, Tiêu Thanh Y vẫn liên tục gắp đồ ăn cho Tiêu Lãng, hắn thì gắp món ăn cho Tiểu Đao. Trong cái bát to của Tiểu Đao chất đống như ngọn núi nhỏ, toàn là thịt hoẵng. Thỉnh toảng Tiểu Đao ngẩng đầu lên cười khờ, sau đó cắm đầu căn cơm. Không khí trong Thanh Y các bình yên, ấm áp.

Tiêu Thanh Y mới ăn cơm xong chợt ho sặc sụa:

- Khụ khụ...

Tiêu Thanh Y vội vàng xoay người, lấy một khăn tay che miệng, mặt trắng bệch.

Tiêu Lãng, Tiểu Đao giật nảy mình, vốn họ định đi hậu viện tu luyện giờ vội vã cahỵ tới vỗ lưng Tiêu Thanh Y, trong mắt tràn đầy lo lắng.

- Cô Cô làm sao vậy?

- Không có gì, chắc mấy hôm nay ngồi trong viện lâu, âm khí nhập thể, các ngươi kêu Thiền lão tiến vào, mang ta đi tìm trị liệu sư nhìn xem.

Tiêu Thanh Y cúi đầu, vẫy tay ý bảo Tiêu Lãng đừng chuyện bé xé ra to. Tiêu Lãng và Tiểu Đao vội vàng đi tìm Thiền lão. Tt vội vã dùng khăn tay lau miệng, mở ra nhìn. Trên khăn tay trắng tinh toàn là máu tươi, nhìn thấy ghê người.

Ánh mắt Tiêu Thanh Y cô đơn, khẽ thở dài:

- Ài.

Tiêu Thanh Y cất khăn tay, vẻ mặt bình thường trở lại. Tiêu Lãng, Tiểu Đao rất nhanh đã mang Thiền lão đi vào.

Tiêu Thanh Y bình thản phất tay nói:

- Các ngươi đi tu luyện đi, trị liệu sư sẽ chữa cho ta.

Trong ánh mắt quan tâm của Tiêu Lãng, Tiểu Đao, Thiền lão đẩy Tiêu Thanh Y rời khỏi Thanh Y các đi hướng đông viện. Tiêu Lãng, Tiểu Đao nhìn theo hai người khuất bóng mới yên tâm bắt đầu tu luyện. Tiêu Thanh Y quá quan trọng với Tiêu Lãng, Tiểu Đao, bọn họ không muốn nàng có một chút vấn đề nào.

Đi ra Thanh Y các không lâu sau Tiêu Thanh Y chợt nói với Thiền lão:

- Thiền lão, mang ta đi dạo ngoài đại viện đi. Thân thể của ta không sao, chắc là gần đây ngồi trong viện lâu, đi ra ngoài phơi nắng, vận công an dưỡng là khỏe rồi.

Thiền lão kinh ngạc nhưng không hỏi nhiều, đành đẩy Tiêu Thanh Y đi hướng ngoài đại viện của Tiêu gia.

Đi đến quảng trường, Thiền lão, Tiêu Thanh Y ngừng lại, vì trên quảng trường đang cực kỳ náo nhiệt.

Một thiếu nữ xinh đẹp như tinh linh bước ra từ rừng cây đi theo trưởng lão nội vụ đường Tiêu Thanh Lang vào trong quảng trường. Đám người Tiêu Dã, Tiêu Cẩn, Tiêu Cuồng đi theo cạnh nàng. Các công tử trên quảng trường ánh mắt nóng bỏng, bàn tán xôn xao.

Vân Tử Sam đến Tiêu gia!

Hơn nữa chỉ mang theo hai hộ vệ.

Trong Chiến Vương triều không khí rộng mở nhưng nữ nhân chưa xuất giá thì rất dè dặt, đặc biệt là tiểu thư khuê các cơ hồ rất ít bước ra cửa, dù có thì cũng che che che giấu giấu, điệu thấp đi.

Vân Tử Sam là công chúa mà hoàng đế thích nhất thế nhưng nghênh ngang đến Tiêu gia?

Khóe môi Tiêu Thanh Y cong lên:

- Tiểu Lãng nhi nhà ta có sức sát thương thật lớn với nữ hài tử.

Tiêu Thanh Y hờ hững ở một bên, không đi góp vui. Tiêu Thanh Y biết rõ Vân Tử Sam sẽ không đến vì đám người Tiêu Dã, Tiêu Cẩn, Tiêu Cuồng.

Quả nhiên!

Vân Tử Sam thấy Tiêu Thanh Y thì đôi mắt như thu thủy sáng ngời, tùy tiện đáp lời vài câu với đám công tử của Tiêu gia đi lên chào hỏi, theo Tiêu Thanh Lang đi tới gần Tiêu Thanh Y.

Tiêu Thanh Y mỉm cười nói:

- Tiêu Thanh Y bái kiến công chúa, thân thể bất tiện không thể hành lễ, xin công chúa thứ lỗi!

Tuy Tiêu Thanh Y nói khách sáo nhưng người không nhúc nhích chút nào.

Vân Tử Sam cười ngọt ngào, ngại ngùng nói:

- Tiền bối khách sáo rồi, được thấy mặt Thanh Y tiểu thư Điệp Huyết La Sát nổi tiếng trong Chiến Vương triều là vinh hạnh của Tử Sam. Tiền bối là thần tượng của Tử Sam, luôn muốn bái kiến một lần nhưng vẫn không có cơ hội tốt, mong tiền bối thứ lỗi!

Tiêu Thanh Y cười càng tươi, vẻ mặt hờ hững nói:

- Ha ha ha ha ha ha! Công chúa quá khen, đến Tiêu gia này có chuyện gì quan trọng không?

Vân Tử Sam mỉm cười nói:

- Ừm! Phụ hoàng hạ chỉ phong Lãng công tử là Thiếu Niên Hầu, nhất đẳng tử tước, ta lại đây tuyên chỉ , đương nhiên chủ yếu là đến bái kiến Thanh Y tiểu thư nổi tiếng từ lâu.

Ồn ào!

Vân Tử Sam dứt lời, toàn trường xôn xao.

Tước vị nhất đẳng tử tước không quá khoa trượng nhưng Thiếu Niên Hầu thì nổi như cồn, tuy chỉ là một danh hiệuKhông có bất cứ quyền lợi, nhưng đó là Thiếu Niên Hầu ngự phong!

Thiếu niên phong hầu, vinh diệu biết bao.

Mắt đám người Tiêu Dã, Tiêu Cẩn, Tiêu Cuồng tràn ngập ghen tỵ. Tiêu Thanh Lang sai người đi mời Tiêu Thanh Long tới ngay, dù sao đây chính là tuyên chỉ, là đại phong, cũng là vinh diệu của Tiêu gia.

- Thiếu Niên Hầu?

Tiêu Thanh Y nhíu mày nhìn chăm chằm Vân Tử Sam, lạnh lùng hỏi:

- Đây là thánh dụ của bệ hạ hay có người tiến cử?

Vân Tử Sam thè lưỡi, nghịch ngợm nói:

- Hì hì, là ta nói với phụ hoàng, phụ hoàng cũng cảm thấy Lãng công tử xứng đáng với phong hào này nên hạ chỉ.

Tiêu Thanh Y gật đầu, nói:

- A! Vậy công chúa hãy đi Thanh Y các, ta còn cần ra ngoài làm chút chuyện, không cùng công chúa điện hạ được.

Tiêu Thanh Lang dẫn Vân Tử Sam đi Thanh Y các, nàng thì tiếp tục cùng Thiền lão ngồi trên xe lăn đi ra ngoài đại viện của Tiêu gia.

Thiền lão thấy Tiêu Thanh Y cứ nhíu mày, có vẻ tâm sự nặng nề thì nghi hoặc hỏi:

- Tiểu thư, tiểu thiếu gia được phong Thiếu Niên Hầu là chuyện cực tốt, vì sao trông tiểu thư... Có vẻ không vui?

- Chuyện tốt? Ha ha ha ha ha ha! Mặt ngoài là việc tốt nhưng thật ra là chuyện siêu xấu với Lãng nhi. Nha đầu Vân Tử Sam có lòng tốt nhưng làm chuyện sai lầm, may mắn là nàng nêu lên chứ nếu là hoàng đế thì ta còn lo bên trong có âm mưu.

Lời của Tiêu Thanh Y như sét đánh khiến Thiền lão biến sắc mặt, đầu óc nhanh chóng xoay chuyển nhưng vẫn không hiểu được. Tại sao biến thành chuyện xấu, có âm mưu quỷ kế gì?

Tiêu Thanh Y thở dài, giải thích rằng:

- Một danh hiệu không có quyền lợi gì đẩy Lãng nhi lên độ cao tột đỉnh, biến thành đại biểu cho thế hệ trẻ. Chẳng những tạo nhiều kẻ địch cho hắn, còn cắt đứt đường lui, cái này gọi là trèo cao té đau. Lãng nhi có thể thuận buồm xuôi gió trưởng thành thì không có việc gì, một khi thất bại, hoặc là trưởng thành vượt quá mức mong chờ của mọi người thì hắn lập tức bị đẩy vào địa ngục, khó có ngày trở mình!