Chương 1063: Nghênh ngang mà đi

- Tốt, mặc quần áo vào! Ra ngoài, nhớ kỹ chuyện hôm nay không được truyền ra ngoài, bằng không danh dự của nàng sẽ bị hủy, nàng không muốn gả cho ta cũng không thể được, biết không?

Tiêu Lãng buông tay ra, xoay người rời đi, đương nhiên tinh thần vẫn vạn phần cảnh giới, đề phòng Hình Hinh Nguyệt âm thầm hạ sát thủ.

Lần này, Hình Hinh Nguyệt rất thành thật, nhanh chóng lấy từ trong nhẫn không gian ra một bộ y phục màu phấn hồng giống cái trước y hệt, ánh mắt không ngừng liếc về phía Tiêu Lãng, trong mắt rõ ràng vẫn lộ vẻ sợ hãi và oán hận.

Chờ sau khi Hình Hinh Nguyệt mặc quần áo tử tế, Tiêu Lãng mới xoay người lại, một tay nắm lấy số y phục rác trên mặt đất bóp nát vụn. Lúc này hắn mới cười nói:

- Mở cấm chế ra đi. Nhớ kỹ vừa nãy không hề phát sinh chuyện gì, là nàng đại nhân đại lượng thả cho ta một con đường sống.

Nhìn thấy áo lót của mình bị Tiêu Lãng chộp trong tay, thân thể Hình Hinh Nguyệt lại run lên, hơi đỏ mặt. Nàng cảm giác ngực của mình bị coi thường. Chỉ có điều nàng vẫn cảm thấy Tiêu Lãng làm rất đúng. Bằng không hai thị nữ nhìn thấy nhất định sẽ nghi ngờ.

Giờ phút này nàng vạn lần không dám làm kẻ địch của Tiêu Lãng, tuy rằng giờ phút này năng lượng khôi phục, nàng cũng không dám trả thù. Nàng chỉ muốn rời khỏi ác ma này thật xa, cả đời cũng không muốn nhìn thấy hắn nữa.

Nàng ổn định tâm thần một chút, muốn đánh mở cấm chế. Tiêu Lãng lại mở miệng nói:

- Chờ một chút!

Hình Hinh Nguyệt ngẩn ra, thân thể lùi lại, cảnh giác nhìn Tiêu Lãng nói:

- Ngươi còn muốn thế nào?

- Không ra sao?

Tiêu Lãng cười híp mắt nói, nhưng bộ dạng này càng khiến Hình Hinh Nguyệt cảm thấy khủng bố hơn. Hắn chỉ vào mặt mình nói:

- Hình tiểu thư, biểu tình của nàng như vậy, là một kẻ ngu ngốc cũng nhìn ra được vấn đề. Phải cười. Dáng vẻ phải uy phong khí phách như lúc nàng tra tấn ta khi nãy, nhớ lấy!

Hình Hinh Nguyệt vừa mới khóc, giờ phút này lại muốn khóc. Hiện tại nàng còn có thể cười được sao? Nàng sử dụng một phần năng lượng đánh vào cấm chế trên gian phòng mở cấm chế ra. Không chờ thị nữ bên ngoài xông tới, trên mặt nàng đã phủ đầy sương lạnh bay vụt ra ngoài, khẽ kêu lên:

- Tiêu Lãng, lần này cho ngươi một chút giáo huấn, lần sau còn dám tùy tiện, bản tiểu thư giết chết ngươi!

Hai thị nữ hồ nghi nhìn nàng mấy lần, nhưng Hình Hinh Nguyệt đã bay về phía xa, bọn họ chỉ có thể đuổi theo.

Tiêu Lãng lấy từ trong nhẫn không gian ra một ít nước sạch, rửa sạch thân thể một lần, cắn nuốt một viên đan dược chữa thương, lúc này mới thay y phục thản nhiên đi ra, khẽ thở ra một hơi thật dài.

Đừng thấy vừa nãy hắn chiếm thượng phong, chiếm tiện nghi rất lớn. Kỳ thực trong lòng hắn cũng có chút căng thẳng. Nếu như xử lý việc này không tốt, nha đầu điên này thân là một kẻ ngang ngược tại Hình Thiên Cung một phách, không biết trời cao đất rộng, ép quá chuyện gì cũng có thể làm được. Lần này nàng có thể lén lút trói hắn lại, lần sau nói không chừng còn có thể lén lút giết chết hắn.

Hắn hao tổn tâm cơ, dùng hết thủ đoạn cuối cùng mới cho nha đầu này một bài học. Từ câu nói kia của nàng có thể phán đoán được, chí ít trong khoảng thời gian này, nha đầu này hẳn không dám xằng bậy tại Hình Thiên Cung?

Đi ra khỏi gian phòng, Tiêu Lãng cũng không biết đường, tùy tiện tìm được một hộ vệ, bảo hắn dẫn tới chỗ phòng ở của Hiên Viên Thiên Tâm.

Hộ vệ hồ nghi nhìn Tiêu Lãng, nhưng không dám hỏi nhiều, dẫn theo Tiêu Lãng tiến vào gian phòng bọn họ chuẩn bị cho đám người Hiên Viên Thiên Tâm. Vừa vào sân Tiêu Lãng đã nhìn thấy đám người Hiên Viên Thiên Tâm đều tập trung lại một chỗ. Nhìn thấy Tiêu Lãng đi tới, bọn họ mới thở phào nhẹ nhõm.

- Tiêu Lãng, không sao chứ? Nha đầu kia không làm khó dễ ngươi chứ? Chúng ta đang chuẩn bị đi tìm Hình Phi cứu ngươi!

Chờ sau khi hộ về rời đi, Hiên Viên Thiên Tâm lập tức khẩn trương hỏi. Vẻ mặt Độc Long âm trầm. Chắc hẳn nếu không phải Hiên Viên Thiên Tâm ép hắn, hắn đã sớm bắt đầu làm loạn.

Tiêu Lãng khoát tay áo, nâng chén trà lên uống một hớp nói:

- Không sao, bị một chút vết thương ngoài da thôi. Nha đầu kia đã bị ta thuần phục, sau này sẽ không gây chuyện ầm ĩ nữa.

Mọi người nghe vậy mới cảm thấy thoải mái hơn. Thiên Tôn Hiên Viên bế quan, Tinh Quân Hình Thiên ra ngoài, đúng là không có ai ép được nha đầu kia. Bọn họ cũng chỉ phát hiện ra điều này sau khi Tiêu Lãng bị nha đầu kia mang đi, bởi vậy bọn họ mới không lập tức đại náo.

Vèo!

Thần thức của Độc Long quét qua trên người Tiêu Lãng, sắc mặt càng âm trầm hơn, cắn răng nói:

- Chủ nhân, nha đầu kia thật ác độc. Cơn giận này không thể quên như vậy được!

Tiêu Lãng trừng mắt nói:

- Tính toán cái gì? Chút thực lực như ngươi còn muốn thế nào? Cơn giận này xảy ra trên người ta, ngươi thành thật chạy về tu luyện đi!

Độc Long bị Tiêu Lãng mắng nhất thời không dám lên tiếng, thành thật trở về trong phòng tu luyện. Hiên Viên Thiên Tâm vẫn cảm thấy tức giận thay Tiêu Lãng nói:

- Chờ phụ thân xuất quan, ta sẽ bảo phụ thân trút giận giúp ngươi.

- Thật sự không cần. Lần này ta cũng đã chiếm tiện nghi lớn.

Tiêu Lãng cười khổ lắc đầu nói, và dùng ánh mắt chỉ một nam nhân mới hiểu giao lưu với Hiên Viên Thiên Tâm. Hai người đều nở nụ cười. Nha đầu này được Tinh quân Hình Thiên sủng ái như vậy, cho dù Thiên Tôn Hiên Viên ra mặt sợ cũng không có tác dụng. Ngươi chung quy không thể bảo Hình Thiên ra tay đánh cho nàng một trận chứ?

Một trận sóng gió cứ như vậy trôi qua. Tiêu Lãng ở trong phòng, không bước chân ra khỏi cửa lớn. Hình Hinh Nguyệt cũng thành thật, không tìm người gây sự, cũng chưa từng xuất hiện ở trước mặt Tiêu Lãng.

Tiêu Lãng không có chuyện gì thì nói chuyện phiếm với Hiên Viên Thiên Tâm, tu luyện một chút tử thánh thạch để năng lượng Tử Phủ ổn định thêm, từ từ đợi Thiên Tôn Hiên Viên xuất quan.

Chớp mắt nửa tháng đã trôi qua.

Thiên Tôn Hiên Viên chưa xuất quan, ngược lại Tinh quân Hình Thiên đã trở về. Sau khi hắn trở về được hai canh giờ, Hình Phi liền đến, mang theo mệnh lệnh của Hình Thiên, mời Tiêu Lãng và Hiên Viên Thiên Tâm qua ngồi một chút.

Hai người đứng dậy theo Hình Phi bảy rẽ tám ngoặt đi tới một sân viện yên tĩnh, thấy Tinh quân Hình Thiên đang ở trong một thư phòng.

- Đến rồi sao, ngồi đi!

Hình Thiên đang uống trà, nhìn hai người một chút liền chỉ vào cái ghế bên cạnh. Chờ sau khi hai người ngồi xuống, thị nữ dâng trà nước lên lúc này mới nhìn Tiêu Lãng cười nói:

- Tiêu Lãng, tiểu ma nữ nhà ta không hiểu chuyện, ta thay con bé xin lỗi ngươi. Con bé không tra tấn ngươi quá thảm chứ?

Trong lòng Tiêu Lãng cực kỳ thoải mái, một chút khúc mắc cũng đã biến mất. Tinh quân Hình Thiên với thân phận như vậy có thể xin lỗi hắn, việc này truyền ra ngoài, khắp biển sao Hỗn Loạn đều phải khiếp sợ chứ?

Hắn vội vàng đứng lên khách khí nói:

- Tinh quân quá khách khí. Chỉ là một chút chuyện nhỏ. Tiểu thư chỉ có chút ham chơi mà thôi.

- Ha ha! Ngươi đừng nói hộ cho nó. Vừa nãy ta đã giáo huấn cho nó một trận!

Hình Thiên cười lớn, sau đó lập tức lộ ra một chút bất đắc dĩ, than thở:

- Nha đầu này đã bị ta làm hư. Chủ yếu vì nha đầu này lớn lên quá giống với thê tử đã mất của ta. Thiên tư cũng giống, tướng mạo cũng giống. Năm đó thời điểm ta còn là một người không đáng để chú ý tới, nàng thân là tiểu thư một đại gia tộc lại cố ý theo ta, một đường cùng chung hoạn nạn. Nhưng đáng tiếc tới khi ta công thành danh toại, nàng đã sớm mất. Đây là chuyện khiến cả đời Hình Thiên ta ăn năn nhất.

Hai người Tiêu Lãng lặng im. Bọn họ có thể cảm nhận được rõ ràng nỗi bi thương và hổ thẹn ở sâu trong lòng Hình Thiên. Một lúc lâu sau Tiêu Lãng mới hỏi:

- Đại nhân, chẳng lẽ không có thể mời Thần Chí Cao phục sinh cho thê tử của ngài sao?

- Không thể. Bởi vì thân thể và linh hồn nàng đã bị hủy diệt hoàn toàn!

Sắc mặt Hình Thiên buồn bã một hồi, trầm mặc một lát mới miễn cưỡng cười một tiếng nói:

- Không nói chuyện này nữa. Tiêu Lãng, nói ra ngươi cũng thật có chút thủ đoạn. Nha đầu này thật sự sợ ngươi! Thanh niên tuấn ngạn theo đuổi nàng, nàng không nhìn lấy một lần, chứ đừng nói sợ. Lão phu chân thành hi vọng ngươi có thể lấy tiểu ma nữ nhà ta. Không nói những chuyện khác, tại biển sao Hỗn Loạn ta bảo đảm ngươi có thể nghênh ngang mà đi.