Chương 1014: Ai dám ngăn cản ta?

Thân thể Thành chủ Liệt Hỏa Thành chợt cứng đơ. Rõ ràng có thể dễ dàng vồ chết Tiêu Lãng, nhưng hắn không dám động. Hắn cũng là họ Hoàn Nhan, nhưng chỉ là chi thứ, còn loại phải dựa dẫm vào. Nếu như Hoàn Nhan Nhược Thủy muốn động với một mạch bọn họ, cũng không phải là vấn đề lớn...

- Người đâu, bắt Hoàn Nhan Liệt Hỏa lại cho ta. Dám cả gan phản kháng giết chết không cần luận tội!

Trên mặt Hoàn Nhan Nhược Thủy vẫn che tấm lụa mỏng, vóc người uyển chuyển, khí chất siêu nhiên. Nàng đứng thẳng hờ hững nói. Lời nói vẫn êm tai, nhưng bên trong lại lộ ra sát ý làm người không rét mà run. Vị tiểu thư này giết chóc quả quyết thế nào, người Hoàn Nhan gia đều đã được lĩnh giáo rất rõ ràng. Năm đó mấy sơn lĩnh tấn công Hoàn Nhan Lĩnh đã bị nàng tính kế phá hủy. Sau đó mấy chục vạn tù binh cũng bị một câu nói nhẹ nhàng của nàng... tất cả mọi người đầu rơi xuống đất.

Vèo!

Mấy Thần Tổ trong Tượng Nha Thành không do dự, bay qua bắt thành chủ Liệt Hỏa Thành. Mà thành chủ Liệt Hỏa Thành cũng không phản kháng. Bởi vì phía sau Hoàn Nhan Nhược Thủy còn có hai cường giả. Hắn không nắm chặt có thể đối đầu được mươi chiêu với một trong hai người đó.

Vèo!

Một người phía sau Hoàn Nhan Nhược Thủy, phóng tới trước tiểu thiếu gia, cho hắn sử dụng một viên đan dược, cẩn thận tra xét một hồi xác định không chết lúc này mới bế lên, nhìn Hoàn Nhan Nhược Thủy gật đầu.

- Ngươi, hiện tại là người quản lý Tượng Nha Thành! Dẫn mấy người này đi chữa thương. Thương thế lành đưa chỗ ở của ta!

Hoàn Nhan Nhược Thủy căn dặn một Thần Tổ đi theo mình, muốn hắn chiếu cố đám hộ vệ của tiểu thiếu gia một chút. Lúc này nàng mới quay đầu lại nhìn Tiêu Lãng. Trong đôi mắt thu thủy mang theo ý cười nói:

- Tiêu công tử, chúng ta lại gặp mặt. Trong gia tộc có vài phần tử biến chất, đã khiến công tử phải chê cười!

Tiêu Lãng nhếch miệng nở nụ cười, chỉ có điều lại động tới vết thương, rên lên một tiếng. Lúc này hắn mới cười khổ nói:

- Tiểu thư Nhược Thủy, có thể chữa thương cho ta trước được không. Rất đau...

Hoàn Nhan Nhược Thủy ngẩn người ra, lập tức nhìn qua Thần Tổ bên cạnh. Một Thần Tổ lập tức dẫn theo Tiêu Lãng và Độc Long đi xuống, cho dùng đan dược. Tiêu Lãng và Độc Long lại không để ý, ngồi xếp bằng vận công chữa thương.

Rất quỷ dị chính là, Hoàn Nhan Nhược Thủy cũng đứng thẳng tại chỗ không nhúc nhích chỉ thản nhiên nhìn Tiêu Lãng. Trên quảng trường, mấy chục vạn người tất nhiên càng không dám động.

Mãi đến khi Tiêu Lãng vận công chữa thương xong xuôi đứng lên, lúc này nàng mới mở miệng nói:

- Tiêu công tử, có thể di giá tới chỗ ở của ta ngồi một lát được không? Nhược Thủy muốn mời công tử uống chén rượu nhạt!

- A...

Vô số người kinh ngạc nhìn Tiêu Lãng, ngờ vực không rõ lai lịch của hắn thế nào? Hoàn Nhan Nhược Thủy vừa nãy đợi lâu như vậy, lại chỉ để mời hắn đi tới Hoàn Nhan Thành? Bao nhiêu công tử muốn vào quý phủ của nàng còn không cơ hội. Tiểu tử này còn không phải là thần thể lại có thể nhận được hậu đãi như vậy?

Nhưng không ngờ câu trả lời của Tiêu Lãng càng khiến bọn họ khiếp sợ hơn. Tiêu Lãng cười nhạt một tiếng, chắp tay nói:

- Cảm ơn tiểu thư hậu đãi. Chuyện ta nên làm đã làm xong, vậy không làm phiền nữa!

Hoàn Nhan Nhược Thủy là một đại mỹ nữ, không sai. Vô số công tử muốn vào quý phủ của nàng, cũng không sai. Nhưng Tiêu Lãng tự mình biết mình. Thực lực và thân phận của hắn so với nàng cách biệt quá xa. Lại thêm Hiên Viên Lĩnh ở ngay bên cạnh. Quan trọng nhất là nội bộ Hoàn Nhan gia xảy ra vấn đề, hắn cũng không muốn dính vào hồ nước sâu này...

Hoàn Nhan Nhược Thủy cũng sững sờ. Lần trước nàng mời chào Tiêu Lãng đã bị cự tuyệt. Nàng còn tưởng rằng Tiêu Lãng hiểu lầm ý tứ của nàng, nên không để ý, trái lại giải thích:

- Tiêu công tử, ta chỉ muốn nói chuyện biểu lộ tấm lòng cảm kích công tử đơn thuần mà thôi.

Tuy rằng Hoàn Nhan Nhược Thủy rất không thích tiểu thiếu gia này, nhưng nói thế nào hắn vẫn là đệ đệ cùng cha khác mẹ của nàng. Nàng không biết tại sao Tiêu Lãng và hắn lại đi chung với nhau. Chỉ có điều từ trong giọng nói của Tiêu Lãng nàng đã hiểu được, Tiêu Lãng đã dùng mạng hộ tống tiểu thiếu gia này trở về. Tiêu Lãng làm vậy chính là muốn báo đáp ân tình lần trước.

Tiêu Lãng thấy Hoàn Nhan Nhược Thủy kiên trì, từ chối nữa cũng không tiện, chỉ có thể cười nói:

- Được rồi. Vậy ta ở lại một ngày, ngày mai ta sẽ lên đường!

Trên quảng trường, một đám người liếc mắt khinh thường. Quý phủ của tiểu thư Hoàn Nhan, bao nhiêu người nằm mộng cũng muốn đi vào. Người này lại còn nhiều lần nhấn mạnh chỉ ở một ngày...

- Đưa Hoàn Nhan Liệt Hỏa tới Hình đường của gia tộc. Tiêu công tử, xin mời!

Hoàn Nhan Nhược Thủy căn dặn một câu, sau đó dẫn theo Tiêu Lãng và tiểu thiếu gia tiến vào một truyền tống trận khác. Đây là một truyền tống trận khá cao cấp, hiển nhiên cũng truyền tống đi Hoàn Nhan Thành.

Bạch quang chớp hiện một lúc, Tiêu Lãng đã đi tới một thành lớn còn hùng vĩ hơn cả Tượng Nha Thành. Trên quảng trường từng đám hộ vệ và cả con dân trong thành lập tức cúi xuống bái lạy, hành lễ với Hoàn Nhan Nhược Thủy. Tiêu Lãng nhìn ra được những hộ vệ và con dân này thật lòng yêu mến vị tiểu thư này. Trên mặt bọn họ lộ rõ vẻ sùng kính và yêu mến.

Hoàn Nhan Nhược Thủy thản nhiên gật đầu, dẫn theo mọi người bay về phía một đấm những cổ bảo cao vút ở giữa thành. Trên đường đi đều có người quỳ xuống hành lễ. Có thể thấy được danh vọng của nàng ở trong thành cao tới mức nào.

- Đây là những bảo cổ của Hoàn Nhan gia. Chỉ có con cháu và trưởng lão quan trọng nhất trong gia tộc mới có thể vào ở. Bây giờ chúng ta đi tới Thủy Ngọc Các của ta và tỷ tỷ.

Tốc độ của Hoàn Nhan Nhược Thủy rất chậm, bước cùng Tiêu Lãng. Trái lại những cường giả Thần Tổ đi ở phía sau hai người.

Trên đường đi, Hoàn Nhan Nhược Thủy giới thiệu cho Tiêu Lãng cảnh sắc trong thành. Đãi ngộ này rất cao. Cho dù là công tử gia tộc Thiên Tôn đều không có đãi ngộ này. Chỉ có điều Tiêu Lãng dường như cũng không mấy hưng phấn, chỉ khẽ gật đầu.

Hai cường giả Thần Tổ đi phía sau đều nhìn thấy rõ thần sắc và phản ứng của Tiêu Lãng. Bọn họ cảm thấy vô cùng kinh ngạc. Tiêu Lãng thật sự quá trấn tĩnh. Đừng nói hắn chỉ có chút thực lực và thân phận như vậy, cho dù là công tử đại gia tộc giờ phút này hẳn cũng rất hưng phấn và mất tự nhiên chứ? Một võ giả từ vực diện nhỏ đến lại có khí độ như vậy quả thật không bình thường.

Không muốn lại được!

Tiêu Lãng hoàn toàn không có hy vọng có thể cùng Hoàn Nhan Nhược Thủy phát sinh điều gì. Hắn cũng hoàn toàn không có ý dựa vào Hoàn Nhan gia. Cho nên ở trong mắt của hắn, Hoàn Nhan Nhược Thủy xinh đẹp, thân phận cao quý như vậy chỉ là một bằng hữu. Hắn đã liều mạng đưa tiểu thiếu gia tới, hắn cảm giác mình không còn nợ Hoàn Nhan Nhược Thủy điều gì, tất nhiên cũng không cảm thấy mất tự nhiên.

Hoàn Nhan Nhược Thủy cũng cảm nhận được khí độ của Tiêu Lãng, không tránh khỏi phải nhìn hắn với cặp mắt khác xưa. Bình thường các công tử luôn xoay xung quay nàng, hoặc là giả vờ tiêu sái, hoặc là nịnh nọt lấy lòng. Nói chung mục đích của bọn họ chính là khiến nàng vui lòng.

Ngược lại Tiêu Lãng hoàn toàn khác. Nàng nói một hồi lâu, hắn lại nửa câu cũng không hé răng, còn có vẻ hờ hững?

Ban đầu nàng còn tưởng rằng Tiêu Lãng đang lạt mềm buộc chặt. Chỉ có điều sau khi nhìn thấy ánh mắt trong suốt như nước của hắn, Hoàn Nhan Nhược Thủy cảm giác mình hoàn toàn thất bại. Tiêu Lãng đúng là hoàn toàn không để ý tới nàng. Trong một khắc nàng nảy sinh sự nghi ngờ đối với dung mạo của mình. Nàng lại không thể khiến một thanh niên từ vực diện nhỏ tới, cảm thấy hấp dẫn?

Rất nhanh bọn họ đã đi tới cổ bảo. Bên ngoài lại có một bức tường cao bao quanh. Hoàn Nhan Nhược Thủy dẫn theo mọi người đi về phía một cánh cửa lớn với khí thế bất phàm.

Tiêu Lãng đảo mắt nhìn qua hộ vệ ở cửa. Không ngờ lại có hai cường giả Thần Tổ. Số còn lại đều là cường giả Thần Quân. Hắn thầm nghĩ, quả nhiên Hoàn Nhan gia không hổ danh là một trong mười gia tộc đứng đầu Hủy Diệt Chi Địa.

- Tham kiến tiểu thư! Tham kiến Cao Sơn, đại nhân Cao Hà.

Đám hộ vệ thi nhau quỳ xuống. Hai cường giả Thần Tổ cũng khom người hành lễ. Hoàn Nhan Nhược Thủy gật đầu, đang muốn đi vào trong, một Thần Tổ lại khom người chắp tay nói:

- Tiểu thư, đại nhân Lệ Sát căn dặn, gần nhất gian tế tương đối nhiều. Tốt nhất vẫn không nên đưa người ngoài vào bên trong phủ.

- Ừm?

Tiểu thư Hoàn Nhan rớn mày liễu. Hai Thần Tổ phía sau cũng phát ra sát khí cuồng bạo. Ba đôi mắt nhìn tới, sắc mặt thống lĩnh hộ vệ kia lập tức trở nên tái nhợt, nhưng vẫn cắn răng ngăn cản ở phía trước.

Nội đấu tại gia tộc Hoàn Nhan lại tàn khốc như vậy sao? Một hạ nhân lại dám cản tiểu thư! Xem ra ở bên trong là một vũng bùn. Tốt nhất là lập tức thoát thân, bằng không chết thế nào cũng không biết.

Tiêu Lãng âm thầm nghĩ. Nhìn thấy tình cảnh vẫn trong trạng thái giằng co, hắn cười một tiếng nói:

- Tiểu thư Nhược Thủy, nếu quý gia tộc có quy tắc như vậy, Tiêu mỗ không quấy rầy nữa. Có thời gian ta sẽ trở lại gặp mặt tiểu thư sau...

- Không cần!

Ánh mắt Hoàn Nhan Nhược Thủy đã trở nên lạnh lẽo. Nàng trầm giọng nói:

- Hôm nay ta vẫn muốn dẫn người ngoài đi vào. Ta xem ai dám cản ta? Cao Sơn nghe lệnh, bất kỳ người nào dám cả gan ngăn cản, giết chết không cần luận tội!