Tiêu Lãng không biết nguyên đan hoang thú Toan Nghê là thứ gì tốt, cụ thể có ích lợi gì. Hắn chỉ biết là vô số Thần Tổ rất thích thứ này. Thần Tổ trên căn bản đều có thể có một thành. Vật khiến những nhân vật lớn như vậy đều thích, mức độ trân quý tuyệt đối vượt quá sự tưởng tượng của hắn.
Cho nên hắn chuẩn bị đưa ra điều kiện bảo vệ tính mạng mọi người, bảo vệ thi thể Toan Nghê Thú. Nếu muốn bảo vệ nguyên đan hoang thú Toan Nghê, như vậy nhất định phải đẩy lùi Phong Bất Quần. Mà vào Tượng Nha Thành là cơ hội duy nhất.
Một đám người bay đến bên ngoài Tượng Nha Thành. Đám hộ vệ ngoài thành đã sớm quan sát tình hình bên này. Dù sao ba người Phong Bất Quần là Thần Tổ còn mang theo một đám Thần Quân. Thực lực cường đại như vậy, tuy rằng không đủ để đánh hạ Tượng Nha Thành, nhưng dù sao đám hộ vệ vẫn phải cảnh giới. Nếu như không phải chỉ có Phong Bất Quần và mấy người Tiêu Lãng lại đây, sợ là bọn họ đã sớm phóng tín hiệu thông báo với cường giả trong thành.
- Đứng lại!
Năm đội trưởng hộ vệ Thần Quân đã sớm hét một tiếng. Tiêu Lãng nhìn thoáng qua Phong Bất Quần đứng cách đó không xa. Trên mặt hắn lập tức nở nụ cười thản nhiên nói:
- Tại hạ là Phong Bất Quần ở Bán Dạ Lĩnh, vào trong thành bái kiến đại nhân Hoàn Nhan gia một chút!
Phong Bất Quần làm rõ thân phận, những hộ vệ này dễ dàng bỏ qua. Trong sơn lĩnh gần đó, Phong Bất Quần cũng được xem là một nhân vật không tầm thường. Bởi vì hắn là em vợ Thiên tôn Bán Dạ. Mấy người cũng sẽ cho hắn chút mặt mũi.
Phong Bất Quần lấy ra một khối lệnh bài Bán Dạ Lĩnh. Đối phương vừa nhìn liền hoàn toàn buông lòng cảnh giác. Đây là lệnh bài do Thiên tôn Bán Dạ tự mình phát ra. Thiên tôn Bán Dạ và lão tổ tông Hoàn Nhan gia cũng có chút quan hệ.
- Đi thôi!
Phong Bất Quần nhìn thấy đám người Tiêu Lãng vẫn lòng vòng ở phía xa, liền đưa tới một ánh mắt cảnh cáo, ra hiệu Tiêu Lãng thành thật một chút.
Tiêu Lãng ngoài mặt thành thật, ra hiệu Phong Bất Quần đi vào trước, sau đó hắn mới dẫn theo một đám người bay vào trong thành. Trên đường bay vào, hắn lén lút truyền âm cho tiểu thiếu gia nói:
- Trên người ngươi có ký hiệu, lệnh bài của Hoàn Nhan gia hay không! Muốn sống tiếp, như vậy nhất định phải có tín vật. Bằng không đợi lát nữa Phong Bất Quần tuyệt đối sẽ hạ sát thủ.
Tiểu thiếu gia bĩu môi, mắt lóe lên, có chút do dự truyền âm nói:
- Tiêu Lãng, bên trong gia tộc có người muốn giết ta. Nếu như lời ngươi nói, ta lấy ra chỉ sợ chúng ta sẽ không tới được Hoàn Nhan Thành...
- Ngu xuẩn!
Tiêu Lãng thực sự không nhịn được thầm mắng một tiếng. Hiện tại còn sống không được, quản chuyện sau đó làm gì?
Mắt hắn trở nên lạnh lẽo, cũng trầm giọng truyền âm nói:
- Ít nói nhảm đi. Không muốn chết thì đưa ra đi!
Tiêu Lãng nổi giận, trong ánh mắt lộ ra hàn ý. Tiểu thiếu gia nhìn thấy, thân thể run lên. Hắn cảm giác giống như mình đang đối mặt với một con mãnh thú thời hồng hoang, thậm chí còn khủng bố hơn cả Phong Bất Quần. Hắn tự động lấy từ trong nhẫn không gian ra một lệnh bài lén lút đưa cho Tiêu Lãng.
- Hoàn Nhan?
Tiêu Lãng quét qua lệnh bài nhìn thấy phía trên có hai chữ to, tinh thần chấn động. Lệnh bài kia là màu đen, viền vàng. Vừa nhìn đã biết là loại vô cùng cao cấp. Hiển nhiên chỉ có con cháu trực hệ của Hoàn Nhan gia mới có thể có được.
Phong Bất Quần tiến vào trong thành, vẫy tay với đám người Tiêu Lãng. Nhưng Tiêu Lãng lại hét lên nói:
- Để bọn họ đi trước!
- Không nên quá đáng, tiểu tử!
Phong Bất Quần gần như nghiến răng nghiến lợi mở miệng nói. Vừa nãy những cử động nhỏ của Tiêu Lãng và tiểu thiếu gia kia, hắn vẫn luôn chú ý. Nếu chẳng may Tiêu Lãng đưa thi thể hoang thú Toan Nghê cho tiểu thiếu gia. Sau đó tiểu thiếu gia truyền tống đi, hắn giết Tiêu Lãng thì có ý nghĩa gì?
Tiêu Lãng nhún vai, giơ một chiếc nhẫn không gian lên nói:
- Ngươi có thể dùng thần thức tra xét một chút. Ta đã giải trừ liên hệ linh hồn! Không hề có động tác mờ ám nào. Bằng không ngươi sẽ hiểu...
Phong Bất Quần lập tức đảo qua một tia thần thức. Thần thức vừa vào trong nhẫn không gian, cả người Phong Bất Quần trở nên kích động. Bởi vì trong nhẫn không gian kia có một bộ thi thể hoàn chỉnh đang nằm yên tĩnh. Nguyên đan dưới bụng nó hoàn toàn không bị chút tổn thương nào.
- Được! Bảo bọn chúng cút đi.
Phong Bất Quần không dám làm động tác nhỏ nào. Linh hồn Tiêu Lãng rất cường đại, thần thông cũng quỷ dị. Hắn không nắm chắc trong nháy mắt có thể giết chết Tiêu Lãng.
- Các ngươi lập tức đi truyền tống trận, truyền tống tới Hoàn Nhan Thành!
Tiêu Lãng xoay người truyền âm với mấy người tiểu thiếu gia. Ánh mắt hắn đảo qua trên mặt Độc Long, biết Độc Long sẽ không rời đi, hắn chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài.
- Đi!
Hai Đại Thần đỉnh phong liếc mắt nhìn nhau, dẫn theo tiểu thiếu gia lao nhanh về phía xa. Chỉ cần có thể truyền tống đi Hoàn Nhan Thành lấy ra thân phận, chắc hẳn sự an toàn của tiểu thiếu gia sẽ được bảo đảm hơn.
Trong lòng hai người vô cùng hăng hái. Dường như bọn họ đã nhìn thấy một con đường kim quang đang chờ đợi ở phía trước.
Chờ đến khi bốn người hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt, lúc này Tiêu Lãng mới nở nụ cười. Hắn và Độc Long liếc mắt nhìn nhau. Hai người không phóng vào trong thành, trái lại phóng ra phía ngoài cửa thành. Người còn ở trong không trung hắn đã quát lớn:
- Quân hộ vệ Hoàn Nhan gia, ta là bằng hữu của tiểu thư Nhược Thủy. Phong Bất Quần muốn giết ta, giúp ta bắt hắn!
- Muốn chết!
Phong Bất Quần biến sắc. Sát khí trên người phát ra ngút trời, hóa thành một đạo tàn ảnh phóng về phía hai người Tiêu Lãng. Nhưng thân thể hai người Tiêu Lãng đã bắn mạnh tới bên cạnh quân hộ vệ, trong tay giơ cao một lệnh bài. Mà những hộ vệ kia vừa nhìn thấy lệnh bài lại lập tức vây quanh hắn.
- Lệnh bài Hắc Kim!
Sau khi Phong Bất Quần nhìn rõ ràng lệnh bài, sắc mặt biến đổi. Hắn đã từng nhìn thấy lệnh bài như vậy mấy lần. Đó là lệnh bài chỉ những nhân vật lớn cấp như trưởng lão Hoàn Nhan gia mới có thể có được.
Lệnh bài như vậy có thể điều động bất kỳ quân hộ vệ nào của Hoàn Nhan gia, bao gồm cả thống lĩnh Thần Quân.
Vèo!
Một thống lĩnh Thần Quân đánh một chưởng vào trong không trung. Trong không trung nhất thời phóng ra một pháo hoa rực rỡ. Rất nhanh, trong thành vang lên một tiếng xé gió. Vô số cường giả phóng nhanh về phía bên này.
- Chết tiệt!
Phong Bất Quần cảm nhận được năm, sáu cường giả Thần Tổ, còn có mấy trăm cường giả Thần Quân từ trong thành bay về phía bên này, hắn gần như đã tức muốn nổ phổi. Trong lòng hắn có vô số oán niệm hối hận và khó chịu, nhưng chỉ có thể dùng ánh mắt oán độc nhìn Tiêu Lãng. Ngay sau đó thân thể hắn hóa thành cuồng phong phóng nhanh ra ngoài thành.
Lấy thực lực của hắn tất nhiên có thể giết chết đám hộ vệ này, tiếp đó giết chết Tiêu Lãng, cướp đoạt thi thể hoang thú Toan Nghê. Chỉ có điều một khi khai chiến, hắn và người của gia tộc hắn sẽ phải ở lại luôn bên ngoài Tượng Nha Thành. Hoàn Nhan gia bá đạo thế nào, uy danh đã lan xa.
- Chơi tốt!
Nhìn thấy Phong Bất Quần dẫn theo một đám người điên cuồng bay về phía xa, Tiêu Lãng vô cùng hưng phấn. Hắn thắng cược, lệnh bài của tiểu thiếu gia quả nhiên rất cao cấp. Phong Bất Quần cũng không dám trêu chọc Hoàn Nhan gia.
- Chủ nhân!
Độc Long lặng lẽ đưa một ngón tay cái ra. Trên khuôn mặt chất phác của hắn cũng lộ ra một nụ cười. Một chiêu dựa thế này của Tiêu Lãng dùng rất khéo léo. Quan trọng nhất chính là hắn xác nhận có quen với Hoàn Nhan Nhược Thủy. Hơn nữa lúc đó, Hoàn Nhan Nhược Thủy cũng có lòng mời chào hắn. Lại nói nữa, hộ vệ Hoàn Nhan gia trong thành ai dám đi chất vấn Hoàn Nhan Nhược Thủy?
Không chê vào đâu được!
Vèo!
Trong thành chợt có mấy bóng người bay tới. Đi phía trước chính là năm, sáu cường giả Thần Tổ. Người dẫn đầu tóc nâu râu hồng, mắt như chuông đồng. Từ phía xa hắn đã quát lớn:
- Ai vừa phát ra tín hiệu khẩn cấp? Xảy ra chuyện gì?
- Tham kiến thành chủ Liệt Hỏa Thành!
Đám hộ vệ kia lập tức quỳ một gối xuống. Một hộ vệ Thần Quân chỉ vào Tiêu Lãng nhanh chóng giải thích một hồi. Cuối cùng hắn lại chỉ về hướng Phong Bất Quần vừa bỏ chạy xin chỉ thị:
- Thành chủ Liệt Hỏa Thành, Phong Bất Quần bỏ chạy về phía bên kia. Có cần lập tức dẫn người truy sát hay không?
Đám người thành chủ Liệt Hỏa Thành vừa đảo mắt nhìn qua lệnh bài trong tay Tiêu Lãng, sắc mặt rất nhiều người lập tức trở nên cung kính. Lệnh bài kia không phải là giả. Trên tay bọn họ cũng có lệnh bài như vậy. Chỉ có điều ngoại trừ thành chủ Liệt Hỏa Thành ra, bọn họ đều thấp hơn một, hai cấp.
Tiêu Lãng có thể được Hoàn Nhan Nhược Thủy tặng lệnh bài, hiển nhiên không phải là bằng hữu của nàng, mà chính là một vị khách cực kỳ quan trọng.
Lệnh bài kia đại diện cho điều gì, người ở đây hiểu rất rõ ràng. Nếu như Tiêu Lãng nhất định phải giết chết Phong Bất Quần, trong thành ngoại trừ thành chủ Liệt Hỏa Thành ra, hắn đều có thể trực tiếp dùng lệnh bài điều động những người còn lại.
- Truy sát cái rắm!
Điều khiến mọi người khiếp sợ không gì sánh nổi kinh ngạc chính là thành chủ Liệt Hỏa Thành lại nở nụ cười lạnh lùng. Trên người đột nhiên xuất hiện sát khí giống như bão táp, quát lớn:
- Người đâu, bắt hai người này lại cho ta. Bọn họ là gian tế. Lệnh bài kia là giả!
- A...
Một đám người trợn tròn mắt. Thành chủ Liệt Hỏa Thành là người mù sao? Lệnh bài kia rõ ràng là thật, không thể thật hơn được.
Mặc dù như thế, có mấy Thần Quân vẫn khiếp sợ trước uy thế của thành chủ Liệt Hỏa Thành, bay vụt qua. Trước khi Tiêu Lãng và Độc Long kịp phản ứng, bọn họ dễ dàng đánh một chưởng khiến hai người bị thương, sau đó bắt lấy!
- Ta ngất... Vận khí lại đen đủi như vậy sao?
Tiêu Lãng trúng một chưởng, cảm giác lục phủ ngũ tạng đều vỡ nát. Thần sắc của mọi người vừa nãy, hắn đều nhìn thấy. Trong thời gian ngắn như vậy hắn rất nhanh đã nghĩ thông suốt.
Lệnh bài là thật, chỉ có điều thành chủ Liệt Hỏa Thành này rõ ràng biết lệnh bài này không phải của Hoàn Nhan Nhược Thủy, là của tiểu thiếu gia kia!
Vận khí của hai người Tiêu Lãng thật sự không tốt. Trong gia tộc Hoàn Nhan có người muốn tiểu thiếu gia này chết. Hiển nhiên thành chủ Liệt Hỏa Thành này chính là một người trong đó...