Chương 1003: Luyện hóa hỗn độn thạch

Tiêu Lãng trở lại bên trong chiến xa, sắc mặt ngưng trọng ngồi xuống trầm ngâm suy nghĩ.

Nếu đã nhận đồ của người ta, đương nhiên phải thực hiện lời hứa. Hắn không phải kiêng kỵ mấy người này, chỉ là hắn không vượt qua được vết thương trong lòng. Hắn vẫn là người có nguyên tắc. Mất đi nguyên tắc, hắn cho rằng mình không phải là mình nữa.

Muốn thực hiện lời hứa, Tiêu Lãng phải cân nhắc xem làm sao để tăng cao thực lực, thành công sống sót trong cuộc chiến đấu sau đó. Thần Tổ không tới truy sát, nhưng có mười tám Thần Quân tới hắn trốn cũng không có cơ hội.

Cuối cùng hắn quyết định luyện hóa hỗn độn thạch! Thật ra hắn có hai viên, không dùng cũng uổng. Nếu như bị người ta giết chết, không phải sẽ miễn phí đưa cho kẻ địch sao?

Qua một đêm, thân thể Độc Long đã khôi phục được bảy tám phần. Tiêu Lãng trịnh trọng căn dặn hắn, minh muốn luyện hóa hỗn độn thạch, nếu như không phải là thời khắc sống còn, không được đánh thức.

Đồng thời hắn còn truyền âm cho Thần Quân Lạc Thủy một câu. Lạc Thủy lập tức nói sẽ để hắn toàn tâm luyện hóa hỗn độn thạch tìm hiểu thiên đạo. tất cả có mình đứng ra giải quyết!

Tiêu Lãng yên tâm, bắt đầu bế quan. Hắn lấy hỗn độn thạch ra trực tiếp luyện hóa.

Một năng lượng quỷ dị mát lành từ lòng bàn tay tiến vào bên trong thân thể. Trong nháy mắt năng lượng này lan ra. Giờ phút này hắn cảm giác giống như hòa hợp vào bên trong đất trời, giống như một đứa trẻ trở lại trong lòng mẹ, thật sự ấm áp vào thoải mái.

Tất cả mọi thứ xung quanh đều trở nên rõ ràng. Gió bên ngoài cũng không lạnh lẽo nữa. Thậm chí giờ phút này Tiêu Lãng cảm giác hắn là thiên địa, thiên địa chính là hắn.

Tất cả cũng như mây khói phù vân, tất cả cuộc đời đều giống như phù du. Tất cả cảm giác đều tuyệt mỹ như vậy, Tiêu Lãng có một cảm giác muốn say.

- Tình! Vạn vật đều có tình. Thiên địa cũng có tình. Tình là vật căn bản liên kết thiên địa vạn vật. Ái tình, hữu tình, thân tình, thậm chí thù hận, đố kị, giết chóc, vân vân tất cả hành động đều bởi vì chữ tình gây ra! Không còn tình mới có nảy sinh tâm tình phản diện. Cũng bởi vì tình cảm xảy ra vấn đề, mới có thể xuất hiện nhiều chuyện như vậy... Tình lên, tình diệt, tình giết, tình hận, tất cả đều bởi vì tình lên!

Một khắc kia, Tiêu Lãng dường như nhìn thấu bản chất thế giới này. Con người trăm sắc thái. Nhìn thấu hồng trần, hắn đối với tình đạo cũng có lĩnh ngộ sâu hơn.

Trên người Tiêu Lãng bắt đầu phát ra ánh sáng bảy màu nhàn nhạt. Hắn chìm đắm ở trong thế giới của mình, quên hỗn loạn bên ngoài, tiến vào bên trong một thế giới quên đi chính mình, bắt đầu cuộc hành trình cảm ngộ thiên đạo.

- Thiên đạo này của chủ nhân cường đại như vậy sao? Lại xuất hiện hiện tượng khác thường như vậy?

Độc Long ngồi xếp bằng ở cửa chiến xa, trên khuôn mặt xuất hiện một chút chấn động. Hắn càng khẩn trương hơn, bắt đầu tra xét xung quanh, bảo đảm thời điểm Tiêu Lãng cảm ngộ thiên đạo không bị quấy nhiễu.

Tiêu Lãng là thần khí thể, nhưng Độc Long không thèm để ý. Dưới cái nhìn của hắn có thể ngưng tụ thần thể hay không không quan trọng. Tiêu Lãng không phải là thần thể thì sao? Hiện tại không phải vẫn giết chết một đám Đại Thần sao? Không phải thần thể, chỉ cần thực lực cường đại là được, vẫn có thể cảm ngộ thiên đạo, có thể giết ngàn vạn thần.

Đêm lạnh giá. Thần Vực huyên náo trong ban đêm có vẻ đặc biệt yên tĩnh. Bởi vì nhiệt độ quá thấp cũng có vẻ rất tịch mịch. Chờ khi một tia sáng ấm áp ló ra từ phía xông, đội buôn lại bắt đầu tiến lên. Chỉ có điều chiến xa đã ít đi mười chiếc. Gần trăm hộ vệ đã chết trận, nên không cần thiết dùng nhiều chiến xa như vậy.

Đương nhiên... bị vứt bỏ kèm theo chiến xa, còn có một vài tạp dịch. Những tạp dịch Bán Thần cảnh này nhận được một khoản tử thánh thạch. Những chiến xa này cũng tặng cho bọn họ. Chỉ có điều bất kỳ ai cũng không bảo đảm, bọn họ có thể sống sót đi tới thành trì gần đó hay không.

Chiến xa nhanh chóng tiến lên. Chỉ có điều lần này bọn họ không đi theo đường lớn, mà chỉ đi theo đường nhỏ. Mấy ngày nay gặp phải đạo phỉ đều mai phục trên con đường lớn. Có lẽ đi đường nhỏ sẽ an toàn hơn.

Phong Hoá Lĩnh chiến loạn đã một thời gian, nói vậy hoang thú ở nơi hoang dã hẳn đã bị giết chết không ít chứ? Đi đường nhỏ có thể sẽ an toàn hơn.

Quyết định này rất sáng suốt.

Tuy rằng đi đường nhỏ tốn nhiều thời gian hơn, nhưng mọi người đi lại hơn mười ngày, cũng không gặp phải một nhóm đạo phỉ, hoang thú nào. Ngược lại gặp phải một vài hoang thú cường đại lạc đàn. Nhưng bọn chúng đều bị Lạc Sơn Lạc Thủy giết chết.

Một đường đi cực kỳ bình an ra khỏi Phong Hoa Lĩnh. Mọi người không tới gần thành trì, cũng không có cách nào tìm hiểu tin tức. Bọn họ tiếp tục đi về phía tây. Sau hơn một tháng lại hữu kinh vô hiểm xuyên qua hai sơn lĩnh.

Đội buôn không gặp phải bất kỳ đạo phỉ nào, chỉ gặp phải một vài nạn dân chạy nạn. Hai sơn lĩnh này yên tĩnh đáng sợ. Dường như tất cả võ giả đều vọt tới những sơn lĩnh khác.

Tiêu Lãng vẫn đang tìm hiểu. Cũng không biết hắn có nhận được hay không. Trong khoảng thời gian này Độc Long vẫn không có tu luyện, chuẩn bị mang Tiêu Lãng chạy trốn bất cứ lúc nào.

Sau khi Đội buôn tiến vào Bán Dạ Lĩnh, mọi người rốt cuộc hiểu rõ vấn đề ở đâu. Bọn họ nhận được một tin tức từ trong miệng một đám võ giả chạy trốn. Giờ phút này con hoang thú trân quý kia đang ở trong Bán Dạ Lĩnh. Tất cả cường giả ở sơn lĩnh xung quanh đều tụ tập ở chỗ này. Cho nên hơn một tháng qua đội buôn mới không gặp phải đạo phỉ nào.

Lạc Thủy có suy nghĩ muốn thay đổi đường đi, vòng qua. Chỉ có điều địa hình sơn lĩnh gần đó khá phức tạp. Nếu như đi vòng qua, sợ là phải đi một, hai tháng. Truy binh sợ là đã bắt đầu lên đường đuổi theo, không được bao lâu nữa sẽ đuổi kịp. Xuyên qua Bán Dạ Lĩnh, lại xuyên qua bốn, năm sơn lĩnh nữa là có thể đến Hoàn Nhan Lĩnh.

Cuối cùng Lạc Thủy và Lạc Sơn bàn bạc một hồi, cắn răng tiến lên. Bán Dạ Sơn hỗn loạn như vậy, cũng là một cơ hội tốt thoát khỏi truy binh. Lại nói nữa giờ phút này trong sơn lĩnh cực kỳ hỗn loạn. Cường giả nhiều như mây đang bận cướp đoạt con hoang thú kia, bọn họ biết điều một chút hẳn là sẽ không khiến người ta chú ý chứ? Ai sẽ lại không cho một đội buôn nhỏ đi qua?

Đội buôn tiếp tục tìm đường nhỏ để đi xuyên qua, chỉ có điều tốc độ chậm lại một chút, còn treo cờ hiệu! Thật ra cờ hiệu này khiến một đám người kinh sợ. Bởi vì đây là cờ hiệu của Hoàn Nhan gia chính tông!

Loan đao hình bán nguyệt, còn có hai chữ lớn Hoàn Nhan.

Người bình thường tuyệt đối không dám treo cờ hiệu loạn. Nếu như bị Hoàn Nhan gia biết, đây chính là phát lệnh truy sát. Đám hộ vệ bắt đầu khiếp sợ, cho rằng hai thống lĩnh này đã phát điên. Rất nhiều người thậm chí muốn lén lút chạy trốn.

Lạc Thủy ra mặt, nói mọi người đừng sợ. Bọn họ thật sự là tiểu thống lĩnh của Hoàn Nhan gia. Sở dĩ bọn họ dùng cờ hiệu này, chính là không muốn bị đạo phỉ quấy nhiễu.

Rất nhiều người tỏ vẻ nghi ngờ. Nếu như là người của Hoàn Nhan gia, vì sao chỉ có hai Thần Quân? Chỉ có điều bọn họ không chạy nữa, nhưng trong lòng vẫn lo lắng bất an.

Đội buôn bắt đầu chạy hết tốc lực. Cờ hiệu của Hoàn Nhan gia quả nhiên hữu dụng. Trên đường đi bọn họ gặp phải rất nhiều đoàn võ giả cường giả. Tất cả cũng chỉ nhìn thoáng qua liền bay đi. Mọi người lại bình an đi tới Bán Dạ Lĩnh.

Ngày hôm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện!

Lạc Thủy và Lạc Sơn, nhìn phía trước có chín võ giả Thần Quân, sắc mặt vô cùng ảm đạm. Bọn họ dùng cờ hiệu của Hoàn Nhan gia, trên đường tuy rằng thông suốt, nhưng không tránh khỏi bị lộ hành tung.

Truy binh rốt cuộc đã đến!

- Độc Long, bảo Tiêu Lãng xuất quan. Các ngươi dẫn theo tiểu thiếu gia nhà ta lập tức chạy trốn! Chúng ta liều mạng đoạn hậu!

Lạc Thủy truyền âm, Độc Long có chút do dự, vẫn không đánh thức Tiêu Lãng!

Chỉ có điều Lạc Thủy rất nhanh lại hạ lệnh:

- Mọi người chạy ra bốn phía, chia làm ba mươi tổ, trốn về ba mươi hướng. Có thể trốn được hay không, phải xem vận khí của các ngươi thế nào.

Lạc Thủy nói một câu, khiến đội buôn giống như bùng nổ. Vô số võ giả bắn nhanh ra xung quanh, không cần suy nghĩ đã lập tức bắt đầu bỏ chạy ra.

Độc Long ngẩn người ra. Sau đó hắn cũng rất thẳng thắn kéo Tiêu Lãng lên trên lưng chạy ra điên ra ngoài. Ai ngờ có bốn người bay vọt về hướng Độc Long, đi theo Độc Long cùng chạy trốn.

Độc Long nhìn qua thấy bốn người này đều là người đi theo Lạc Thủy, hiển nhiên một trong số đó chính là tiểu thiếu gia. Hắn âm thầm tức giận nhưng không tiện phát tác. Nói thế nào Lạc Thủy Lạc Sơn đối với bọn họ xem ra cũng không tệ. Hơn nữa nhiều Đại Thần như vậy chạy trốn, truy binh khẳng định không biết tiểu thiếu gia này ẩn trong nhóm người nào...