Chương 6: Cô không bao giờ muốn uất ức mà sống nữa

Chương 6: Cô không bao giờ muốn sống uất ức như vậy nữa

Edit: Tam Sinh, Beta: Phong Vũ

Cô thực sự đã sống lại.

Cô một lần nữa trở lại tuổi mười tám, cái năm mà cuộc sống của cô rẽ sang một hướng mới. Sau khi trải qua sự vui mừng khôn xiết, Mục Ảnh Sanh nhanh chóng lấy lại tinh thần.

Lùi lại một bước, cô lấy tay quệt nước mắt, hối lỗi nhìn Mục Quý Hòa: “Ba.”

“A Sanh, con nói đi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Người đang nằm trên đất kia là cháu ngoại của ông, quần áo nhuộm đầy máu, nhưng Mục Quý Hòa một câu cũng không hỏi qua.

Ông chỉ quan tâm đến Mục Ảnh Sanh, không biết vì sao người luôn luôn mạnh mẽ như cô lại khóc thành như vậy.

“Ba.” Mục Ảnh Sanh bình tĩnh lại, cô chỉ vào Lý Lương Tân, kể lại toàn bộ sự việc, đồng thời đưa cây bút đã ghi âm ra.

“Súc sinh.” Khi ông nghe Mục Ảnh Sanh nói về việc Lý Lương Tân đã làm, Mục Quý Hòa đã cố nén cơn giận, lúc nghe xong đoạn ghi âm, ông không chút nghĩ ngợi giơ chân lên đá Lý Lương Tân một cú.

“A —— ”

Lý Lương Tân vốn đã bị thương ở tay, đang vừa ôm lấy vết thương vừa rên. Bất ngờ bị trúng một cú, cơ thể lăn sang một bên, va vào bàn học của Mục Ảnh Sanh.

Lý Lương Tân đập mạnh vào chiếc ghế ở bàn học. Chân ghế làm bằng gỗ rất cứng, Lý Lương Tân chỉ lo che tay mà không có phòng bị gì, khiến cho thân dưới lại bị đập thêm một lần nữa.

Đau lại càng thêm đau, hai mắt Lý Lương Tân trắng dã, hôn mê bất tỉnh.

“Ba.” Mục Quý Hòa còn muốn đi đến đạp thêm vài cái nữa nhưng Mục Thiên Thiên nhanh chóng tiến lên giữ tay ông lại.

“Ba, anh họ ngất rồi, ba bình tĩnh một chút. Nhỡ đâu anh họ thật sự có chuyện gì, sẽ khó ăn nói với cô lắm.”

“Đúng đó ba nó à.” Trần Hoa Trân cũng nhanh chóng phụ họa: “Dù sao nó cũng là con trai của Quế Hương, mình không nhìn mặt tăng cũng phải nể mặt Phật chứ.”

“Hừ.” Mục Quý Hòa nhìn đứa cháu trai đang bất tỉnh của mình, vẻ mặt tràn đầy chán ghét: “Nếu không phải do Quế Hương quá cưng chiều nó, sao có thể nuôi dưỡng ra một kẻ khốn nạn như thế chứ?”

Mục Quý Hòa từng là quân nhân, trời sinh tính tình chính trực, ghét nhất chính là loại người như Lý Lương Tân.

“Ba, ba xem, anh họ bị chảy nhiều máu như thế, hay là đưa anh ấy tới bệnh viện trước đi ạ.”

“Ba nó à, anh muốn tìm Lương Tân tính sổ thì đợi khi nào nó khỏi rồi hãy nói, vết thương của nó chảy máu nhiều như thế, lỡ có việc gì, anh làm sao mà ăn nói với Quế Hương —— ”

Trần Hoa Trân còn chưa nói dứt câu, Mục Ảnh Sanh đã hiểu rõ ý đồ của bà ta.

Mục Quế Hương là em gái ruột duy nhất của Mục Quý Hòa. Cũng giống như Trần Hoa Trân, bà ta kết hôn hai ba năm mà không có con. Vì chuyện này, bà ta bị mẹ chồng chì chiết không ít.

Vất vả lắm mới sinh được Lý Lương Tân nên Mục Quế Hương vô cùng hãnh diện. Bà ta vô cùng coi trọng đứa con trai này, cưng chiều vô hạn, nên mới nuôi dưỡng Lý Lương Tân thành con người như vậy.

Sắc mặt Mục Quý Hòa vẫn khó coi như cũ, nhưng ông cũng không ngăn hành động gọi xe cứu thương của Trần Hoa Trân.

Xe cứu thương tới rất nhanh, Trần Hoa Trân sợ Lý Lương Tân xảy ra chuyện, gọi gấp cho Mục Quế Hương, bảo bà ta tranh thủ thời gian đến bệnh viện. Trong điện thoại cũng không nói xảy ra việc gì, chỉ giục bà ta nhanh đi đến bệnh viện.

Mục Thiên Thiên liếc nhìn Mục Quý Hòa và Mục Ảnh Sanh, rồi đi theo sau Trần Hoa Trân đến bệnh viện.

“A Sanh, uất ức cho con rồi.”

Mục Quý Hòa thở dài trong lòng, ông thực sự thất vọng với cách suy nghĩ của em gái mình. Còn đối với đứa cháu trai Lý Lương Tân này thì ông chán ghét tới cực điểm.

“Lần sau, nếu anh họ dám ức hiếp con, không cần con phải ra tay, ba nhất định sẽ phế nó.”

“Ba.” Nghe những lời nói bảo vệ của Mục Quý Hòa, Mục Ảnh Sanh chỉ cảm thấy hốc mắt nóng lên, gần như lại muốn khóc. Dù là kiếp trước hay kiếp này, Mục Quý Hòa luôn luôn là người tốt với cô nhất.

“Con gái ngoan, đừng khóc.” Đứa con gái nuôi luôn luôn kiên cường, hiểu chuyện từ bé của ông mà lại có một mặt yếu đuối như vậy sao, chắc là bị dọa không nhỏ.

Mục Quý Hòa chán ghét Lý Lương Tân đến cùng cực, trong lòng quyết định sau này mặc kệ Mục Quế Hương có nói gì, ông nhất định cũng sẽ khiến Lý Lương Tân phải chịu đau khổ.

Mục Ảnh Sanh thật ra không khóc, cô chẳng qua là thấy cảm động, còn có thể gặp lại cha, thật tốt quá.

Cô đột nhiên nhớ ra điều gì đó, nắm lấy tay Mục Quý Hòa: “Ba, lúc trước ba nhắn tin cho con nói có chuyện —— ”

Mục Ảnh Sanh đột nhiên không thể nói nên lời. Ba nói có một chuyện muốn nói với cô, là chuyện ở kiếp trước.

Hiện tại cô hỏi ba, làm sao mà ba biết được?

“A Sanh, con đang nói gì vậy? Tin nhắn gì cơ?”

Lúc này là năm hai nghìn, di động hai năm sau mới phát triển. Mục Quý Hòa cũng chưa bắt đầu dùng di động, nói gì đến gửi tin nhắn. Làm sao có thể gửi tin nhắn cho cô đây?

“Không có chuyện gì đâu ạ.” Mục Ảnh Sanh lắc đầu, không cố hỏi Mục Quý Hòa nữa.

Cô tin rằng, nếu là chuyện đó quan trọng, sớm muộn gì ba cũng nói với cô.

Cô chớp mắt nhìn quyển lịch treo trên vách tường, trong lòng một mảng trống rỗng.

Thật tốt quá. Cô sống lại rồi, cô có thể làm lại một lần nữa. Từ nay về sau cô nhất định sẽ không sống uất ức như kiếp trước nữa.

Mục Ảnh Sanh thầm hạ quyết tâm. Cặp mắt xinh đẹp kia, trong nháy mắt tỏa sáng rực rỡ.

Hết chương 6