Chương 2: Chẳng nhẽ còn muốn thêm lần nữa
Edit: Tam Sinh, Beta: Phong Vũ
Lý Lương Tân không đếm xỉa đến phần thân dưới đang đau buốt, hai mắt đỏ lừ bắt đầu xé quần áo của Mục Ảnh Sanh.
Mục Ảnh Sanh trong lúc hoảng sợ, vội vàng ngăn hành động của hắn lại, nhưng không biết tại sao trong lúc quan trọng như này, tay cô lại không có chút sức lực nào.
Cổ áo nhanh chóng bị Lý Lương Tân xé rách, đôi mắt Mục Ảnh Sanh ánh lên tia tuyệt vọng.
Cùng một cơn ác mộng, cùng một việc xảy ra, chẳng lẽ cô còn phải trải qua một lần nữa sao?
Năm đó lúc Mục Ảnh Sanh mười tám tuổi, thi đậu trường Đại học kỹ thuật Quân đội với số điểm sáu trăm tám mươi. Nhưng chỉ vài ngày sau khi nhận được thông báo phỏng vấn, đang ngủ trong phòng thì cô lại bị Lý Lương Tân đánh thức.
Lý Lương Tân là con trai của bác cô, đã hơn hai mươi mấy tuổi đầu mà cả ngày chỉ biết chơi bời lêu lổng, thỉnh thoảng còn bị công an mời lên uống trà.
Cô không biết tại sao Lý Lương Tân lại vào được phòng mình, lúc ấy cô chỉ biết tuyệt vọng chống cự, quyết không để Lý Lương Tân đạt được ý nguyện.
Nhưng điều cô không ngờ tới là Lý Lương Tân không đến tay không, hắn còn mang theo một con dao găm bén ngọt. Đang lúc chống cự, hắn đã đâm cô một dao.
Con dao găm thẳng vào đùi khiến dây thần kinh trên chân cô bị tổn thương.
Lưỡi dao gần như xuyên thẳng qua đùi cô để lại một vết thương sâu đến nỗi lộ cả xương. Di chứng của nó khiến cô sau này không thể đi lại như người bình thường.
Chỉ cần đi nhanh hay dùng sức ở chân phải một chút là cô sẽ đứng không vững.
Với tình trạng đó, cô căn bản không thể nào vào được trường quân đội. Bởi trường quân đội ngoài điểm, còn có yêu cầu nhất định về thể lực.
Bây giờ, cô lại phải một lần nữa chứng kiến việc Lý Lương Tân hủy hoại chân cô, khiến cô không thể vào trường quân đội mà cô mơ ước, hủy hoại cả cuộc đời của cô. Mục Ảnh Sanh cắn chặt răng, hai mắt đỏ ngầu.
Không biết đây là do cô chết rồi vẫn không cam tâm hay là cô đang quay về đúng lúc cơn ác mộng trong quá khứ diễn ra.
Cho dù là thế nào, cô cũng không muốn việc này diễn ra một lần nữa.
Cô tuyệt đối sẽ không để tên khốn này tổn thương cô thêm lần nào nữa. Không thể để tên ghê tởm này làm cô một lần nữa mất cơ hội vào trường quân đội được.
Trong lúc tận cùng tuyệt vọng, Mục Ảnh Sanh nhanh chóng rút con dao găm phía sau eo Lý Lương Tân.
Cô không chút nghĩ ngợi đâm ngay vào tay Lý Lương Tân.
“A —— ”
Lúc này, Lý Lương Tân thét lên như heo bị chọc tiết. Hắn đau đến nỗi không chịu được mà ngã sang một bên.
Mục Ảnh Sanh nhân lúc này đứng lên, nhưng cô chưa đi vội, mà ngược lại đi đến ngồi bên Lý Lương Tân, rút con dao còn dính máu kia ra, kề vào cổ Lý Lương Tân.
“Mày, mày…mày… muốn làm gì?”
Lý Lương Tân sợ đến quên cả đau. Cơ thể hắn run bắn lên.
“Giết người là phạm pháp. Mục Ảnh Sanh, mày đừng có làm bậy.”
“Yên tâm đi. Tôi không có hứng thú giết anh đâu.” Mục Ảnh Sanh kề con dao vào sát cổ hắn hơn một chút, Lý Lương Tân càng run lẩy bẩy.
Nhìn thấy Lý Lương Tân như vậy, Mục Ảnh Sanh không hề thấy hả giận mà chỉ căm hận đến cùng cực.
Lần đó, lúc chân bị thương, rồi được đưa đến bệnh viện cô hoàn toàn không kịp trở tay.
Đến khi cô kịp phản ứng thì Lý Lương Tân đã trốn đi mất. Sau đó, bác của cô – Mục Quế Hương chạy đến tận nhà khóc lóc, cầu xin ba cô. Nói Lý Lương Tân là do say rượu làm càn, nhất thời hồ đồ, mong cô đừng truy cứu.
Cô vì nể mặt ba, không ầm ĩ chuyện này lên nữa chỉ có thể cứ thế cho qua. Nhưng bây giờ, không biết là do đang mơ hay do nghĩ về chuyện này quá nhiều mà Mục Ảnh Sanh không muốn cho qua như vậy.
Cô kề dao găm lên sát cổ Lý Lương Tân, chỉ cần dùng thêm chút sức nữa, cô sẽ có thể lấy mạng hắn.
Tay Lý Lương Tân bị đâm một nhác rất nặng, lưỡi dao vẫn còn kề ở cổ, lại thêm ánh mắt như muốn giết người của Mục Ảnh Sanh khiến hắn sợ đến suýt đái cả ra quần.
“Mày, mày rốt cuộc muốn làm gì?”
Làm gì sao? Mục Ảnh Sanh cười lạnh.
“Không phải tôi nên hỏi anh sao, anh mang dao vào phòng tôi, rốt cuộc anh muốn làm gì?”
Cô hơi cứa dao về phía trước một chút, một vệt máu ngay lập tức chảy ra dưới vết cứa.
Lý Lương Tân hít sâu một hơi, bây giờ hắn không dám cựa quậy dù chỉ một chút: “Tao, tao không hiểu mày nói gì.”
“Không hiểu?”
Mục Ảnh Sanh vẫn còn nhớ rất rõ, lần trước lúc cô liều chết phản kháng khiến Lý Lương Tân không có cơ hội ra tay. Rồi nhân lúc cô không để ý hắn liền đâm lên đùi cô một dao.
Nhát dao đó đâm rất sâu, rất tàn nhẫn, rõ ràng là cố ý. Sau này lại nói là do say rượu làm càn.
Cô nhìn hắn bây giờ, rõ ràng là không hề say chút nào. Trên người cũng không có mùi rượu, vậy sao có thể nói là say rượu làm càn?
“Nói hay không?” Mục Ảnh Sanh mất kiên nhẫn nói, cô nắm chặt chuôi dao, dường như thật sự muốn cắt đứt cổ họng hắn.
Hết chương 2