Chương 17: Chương 17: Người phụ nữ kia có vấn đề

Dịch: Thu Hiền & Beta: Phong Vũ

Sau hai ngày nhận được thư thông báo, Mục Ảnh Sanh lên tàu đến thành phố Nam. Cô mua một vé giường nằm. Vận may cũng không tệ còn mua được vé giường nằm ở phía dưới.

Mục Ảnh Sanh đeo balo bước lên tàu, bây giờ đang là thời gian nhập học nên trên tàu rất đông người. Vì thế Mục Ảnh Sanh không nhìn thấy được ở toa bên cạnh có hai bóng người cao lớn cùng lúc bước lên.

Chỗ của cô gần với chỗ lấy nước nóng. Sau khi cất xong hành lí, cô lại lặng lẽ kiểm tra cái túi nhỏ đựng vật phẩm tùy thân.

Thấy không có vấn đề gì, cô ngồi xuống cầm một quyển sách lên đọc.

Vừa đọc được hai trang thì phía giường đối diện có một người phụ nữ tới, chị ta mặc một chiếc áo sơ mi hoa, trên tay còn bế một đứa bé.

Mục Ảnh Sanh cũng chỉ nhìn lướt qua đối phương, trông thấy chị ta ôm đứa bé ngồi xuống cô lại tiếp tục đọc sách của mình.

Chín giờ sáng tàu xuất phát, buổi trưa nhân viên phục vụ của toa tàu bắt đầu đẩy xe hàng mời chào mua cơm hộp.

Khoảng thời gian này cơm hộp trên tàu thật sự rất khó ăn. Mục Ảnh Sanh có mang theo mì ăn liền nhưng cũng không muốn ba bữa cơm đều phải ăn mì gói.

Cô mua một xuất cơm hộp đặt lên chiếc bàn nhỏ, cầm lấy chai nước khoáng uống hai ngụm. Sau đó, cô mở hộp cơm ra chuẩn bị ăn, nhưng mắt lại nhìn tới chỗ người phụ nữ đang bế đứa bé.

Chị ta cũng mua một xuất cơm hộp rồi đặt trên chiếc bàn nhỏ. Một tay chị ta bế đứa bé, một tay còn lại dùng để ăn cơm, có vẻ như đang gặp khó khăn trong việc xé vỏ đựng đũa.

Mục Ảnh Sanh trông thấy như vậy, chủ động vươn tay ra: “Chị ơi, chị có cần giúp không?”

“Không cần, không cần.”

Người phụ nữ kia trả lời rất nhanh, dùng răng khẽ cắn vỏ đựng đũa rồi xé vỏ ra.

Mục Ảnh Sanh cũng không có ý định xen vào chuyện của người khác, không cần thì thôi. Cô cúi đầu xuống tiếp tục ăn cơm, chợt lại suy nghĩ đến một chuyện.

Tàu xuất phát lúc 9 giờ đến bây giờ cũng khoảng 12 giờ. Đã gần ba tiếng đồng hồ trôi qua vậy mà đứa bé trong lòng người phụ nữ kia hình như không khóc một tiếng nào.

Ba tiếng đồng hồ, cứ cho là trẻ con hay buồn ngủ nhưng có lẽ cũng phải thức dậy khoảng một đến hai lần chứ?

Vậy mà đứa bé trong lòng người phụ nữ kia mãi vẫn chưa thấy tỉnh. Hơn nữa người phụ nữ đó cứ ôm đứa bé không chịu buông tay.

Đứa bé đang ngủ, chị ta có thể đặt nó trên giường để tập trung ăn cơm…

Mục Ảnh Sanh lén nhìn đối phương, người phụ nữ ăn uống có vẻ vội vàng. Tay của người đó ôm đứa bé rất chặt, lại còn giữ chặt bả vai của nó.

Nhìn thoáng qua đứa bé kia chỉ khoảng hơn hai tuổi. Giấc ngủ này có vẻ rất sâu hoàn toàn không có dấu hiệu sẽ thức giấc.

Nhìn động tác chị ta ôm con, trái tim của Mục Ảnh Sanh đập lỡ mất một nhịp, trong lòng chợt nảy lên một suy đoán.

Kiếp trước, chân của Mục Anh Sanh bị thương không có cách nào tham gia quân ngũ. Đến khi vết thương gần hồi phục thì nhờ vào giọng hát của mình mà cô đã đỗ một trường nghệ thuật, chuyên ngành thanh nhạc.

Chỉ là sau này, cô hát mãi nhưng không nổi tiếng, nhưng vì tướng mạo không tệ nên sau khi tham gia diễn xuất mấy vai quần chúng, cô cũng quay mấy vở kịch trên truyền hình.

Trong đó có một vở, cô diễn vai một người mẹ. Cô chưa có con, không biết phải diễn vai này như thế nào. Lúc ấy còn nhờ một tiền bối trong đoàn đã làm mẹ hướng dẫn để học kinh nghiệm.

Con của chị ấy khoảng hơn một tuổi, chị ấy đã dạy cô rất nhiều. Có một lần chị ấy đem con tới đoàn kịch, cô còn chơi với đứa nhỏ một lúc lâu. Chơi đến khi mệt, cô muốn bế bạn nhỏ đi ngủ nhưng đứa trẻ mãi vẫn không chịu ngủ.

Khi đó tiền bối nói với cô rằng cách cô ôm đứa bé không đúng. Nếu ôm con nít như vậy, tụi nhỏ sẽ thấy không thoải mái, tất nhiên là sẽ không chịu ngủ.

Chị ấy còn rất nghiêm túc nói cho cô biết cách ôm một đứa trẻ để chúng cảm thấy thoải mái nhất, ôm như thế nào để nó dễ đi vào giấc ngủ.

Cô vì muốn sớm hóa thân thành nhân vật nên học rất lâu.

Bây giờ nhìn thấy tư thế người phụ nữ kia ôm con, nghi vấn trong lòng Mục Ảnh Sanh càng lúc càng lớn.

Ăn xong cơm, chuẩn bị bỏ hộp cơm đi, cô lại liếc nhìn chị ta: “Chị gái, chị có cần tôi vứt hộ vỏ hộp này không?”

Chị ta cũng vừa ăn xong liếc nhìn Mục Ảnh Sanh rồi nói cám ơn. Cũng không ngăn lại khi cô cầm lấy vỏ hộp.

Mục Ảnh Sanh đem vỏ hộp cơm vứt đi, quay lại giường liếc nhìn người phụ nữ kia.

“Chị ơi, em bé có cần ăn cơm không?”

“Không cần, không cần. Cháu còn nhỏ, uống sữa là đủ rồi.”

“Chắc bé cũng hơn một tuổi rồi ấy nhỉ? Sao vẫn còn uống sữa vậy? Tầm này đã phải ăn dặm rồi chứ ạ?” Mục Ảnh Sanh thắc mắc.

“Vẫn phải sữa.” Người phụ nữ kia rõ ràng không muốn nói chuyện với Mục Ảnh Sanh, cô cũng không hề giận.

Mắt nhìn chị ta, khóe môi khẽ nhếch lên, thoạt nhìn có vẻ như cô đang cười rất thân thiết: “Chị ơi, chị bế bé cũng nhiều thứ bất tiện, có cần em lấy nước giúp chị không? Nước sôi ở ngay bên cạnh.”

“Không cần đâu, cảm ơn cô.”

Người phụ nữ nói xong câu này, liền ôm đứa bé nằm xuống. Mục Ảnh Sanh giả vờ làm động tác nằm xuống đọc sách, cô nhìn một lúc, giả vờ mệt mỏi lấy sách che lên mặt.

Nhưng lại âm thầm quan sát hành động của đối phương. Rất nhanh lát sau cô đã thấy được.

Không lâu sau khi đứa bé nằm xuống, tay chân bắt đầu ngọ nguậy, hình như là giật mình. Rất nhanh sau đó, đứa bé tỉnh dậy, khóc thật to.

Người phụ nữ lấy từ trong túi ra một chiếc bình sữa, chất lỏng màu trắng ở trong bình có vẻ là sữa. Nhưng để lâu ở ngoài như vậy có lẽ đã nguội rồi.

Nhưng chị ta cứ thế nhét vào trong miệng đứa bé. Đứa bé hình như không muốn uống, lại bắt đầu khóc. Người phụ nữ vỗ vỗ hai cái sau lưng đứa bé, rồi dùng sức cố gắng nhét bình sữa vào miệng đứa bé.

Đứa bé có lẽ khát nước, khóc một hồi kiệt sức liền nín khóc. Sau khi đứa trẻ bú hết nửa non bình sữa, thì lại lăn ra ngủ tiếp.

Lúc này, Mục Ảnh Sanh có thể khẳng định được người phụ nữ kia chắc chắn không phải là mẹ của đứa bé. Khả năng rất cao là kẻ buôn người.

Trái tim Mục Ảnh Sanh trong thoáng chốc như ngừng đập.