An bài tốt mọi chuyện của Chiến Thần đường ở Quỷ Cốc, chuyện đầu tiên mà Lăng Tiêu muốn làm chính là chạy về Giang Châu.
Chiếc máy bay trôi nổi ở trên những đám mây, Lăng Tiêu nhìn ngoài cửa sổ, dường như có điều suy nghĩ.
Tú Nhi pha trà cho hắn, Minh Thừa nhịn không được nói lầm bầm:
"Làm sao lại không giết Ninh Hiên Viên? Tên kia mưu mô vô cùng, nhìn thấy bản mặt của hắn thôi cũng đã làm cho người ta chán ghét."
Tú Nhi ôn nhu cười một tiếng.
"Minh gia, Thiếu chủ giữ lại một mạng của Ninh Hiên Viên là bởi vì hắn tạm thời còn có giá trị để lợi dụng."
"Giá trị gì? Con hàng kia muốn làm nô tài hầu hạ cho ta, ta đều không muốn đây này!"
Tú Nhi cười lắc đầu.
"Minh gia, bá nghiệp vĩ đại của Thiếu chủ, há có thể câu nệ ở trước mắt?"
Nhìn Minh Thừa một mặt không hiểu, nàng tiếp tục cười giải thích hỏi:
"Mục đích cuối cùng của Thiếu chủ là cái gì? Đương nhiên chính là diệt Hoa gia. Thế nhưng là thực lực của Hoa gia mạnh bao nhiêu, Minh gia biết hay không?"
Nói đến đây, sắc mặt của Tú Nhi có vài phần nghiêm trọng.
"Hoa gia chính là một trong tám gia tộc lớn ở Yến Kinh! Tám gia tộc lớn ở Yến Kinh này có cái nào là đèn đã cạn dầu? Không nói đến thực lực của Hoa gia ở thế tục mạnh mẽ cỡ nào, chỉ cần tính đến thực lực của Hoa gia võ đạo thôi cũng được"
"Năm vị Thiếu tướng! Ba vị Đại tướng quân! Một vị Đại Nguyên Soái!"
"hít hà ~!"
Nghe được Tú Nhi nói về thực lực của Hoa gia, Minh Thừa nhịn không được hít sâu một hơi, căn bản cái khuôn mặt luôn luôn kiêu ngạo của hắn liền biến hóa thành một khuôn mặt có mấy phần ngưng đọng.
"Võ Thánh ngũ trọng cảnh mới có tư cách được Long Tổ thăng cấp quân hàm Thiếu tướng! Võ Thánh mười tầng đỉnh phong mới có tư cách được Long Tổ thăng cấp quân hàm Đại tướng quân! Mà sau khi bước vào Võ Tôn ngũ trọng cảnh mới có tư cách được xưng là Đại Nguyên Soái! Làm sao Hoa gia có thể nắm giữ nhiều cao thủ như vậy chứ?"
"Đâu chỉ có nhiêu đó là hết?"
Tú Nhi hít thở sâu một hơi, nói tiếp:
"Thống binh Đại Nguyên Soái đã có tư cách nuôi dưỡng quân đội riêng của mình! Theo như truyền thuyết mà nói, vị lão già kia của Hoa gia đã có hại triệu tên thủ hạ, mỗi một tên đều là cao thủ võ đạo."
"Ông trời của ta ơi, hai triệu tên cao thủ võ đạo, vậy còn không phải muốn nghịch thiên a?"
Tú Nhi cảm khái một tiếng, nói:
"Ai nói không là Hoa gia không thể nghịch thiên được? Cảnh giới của con đường võ đạo được phân chia làm những cấp bậc sau. Võ giả, Võ Sư, Võ Thánh, Võ Tôn, Võ Đế. Bỏ đi cái cảnh giới Võ Đế ở trong truyền thuyết ra, những cảnh giới còn lại tại bên trong Hoa gia liền có hết!"
"Cho dù hai triệu quân đội của Hoa gia chỉ là Võ giả cùng Võ Sư chi cảnh, nhưng một số lượng khổng lồ như vậy cũng đủ làm cho mọi thế lực nhức đầu rồi! Chớ đừng nói chi là Hoa gia còn có nhiều cao thủ như vậy!"
"Cho nên, Thiếu chủ mới phải luyện binh! Tranh thủ thời gian nhanh nhất diệt sạch Hoa gia! Ninh Hiên Viên phạm vào điểm tối kỵ của Thiếu chủ, hắn đánh cắp đan dược làm chậm trễ việc luyện binh, cho nên Thiếu chủ mới tức giận tự mình chạy về Quỷ Cốc."
Minh Thừa gật gật đầu.
"Nguyên lai là dạng này, Thiếu chủ tạm thời lưu cho Ninh Hiên Viên một mạng, chính là vì đốc xúc Y Thần đường tăng tốc luyện chế đan dược."
"Không sai, Thiếu chủ an bài Chiến Thần đường luyện binh, đồng thời cũng ở bên ngoài chiếm lấy Giang Châu, đoạt đất để tăng thực lực lên, tích súc lực lượng hùng hậu mới có thể hoàn mỹ hủy diệt Hoa gia!"
"Ta một mực đều có suy nghĩ là Quỷ Cốc chúng ta luôn luôn không lẫn vào Bách Gia Tranh Bá, nhưng tại sao lần này lại muốn tham dự Bách Gia Tranh Bá, nếu là thành công thì thế lực của Thiếu chủ sẽ mạnh mẽ đến trình độ không thể tưởng tượng nổi, đến lúc đó Quỷ Cốc chúng ta cũng sẽ bước lên một tầm cao mới!"
Tú Nhi hé miệng cười một tiếng.
"Minh gia, xem ra ngài càng ngày càng thong minh nha."
Minh Thừa một mặt dương dương tự đắc.
"Đó là chuyện đương nhiên! Cô cũng không nhìn một chút, ta là người nào."
Lăng Tiêu cũng không để ý tới hai người đang tranh luận với nhau.
Phân tích của Tú Nhi cũng không tồi, nhưng việc ta tham gia Bách Gia Tranh Bá lại không phải là vì tăng cường thực lực!
Chỉ là bởi vì, Hoa gia. . . Trong võ lâm, có không ít huyết mạch. . ..
"Tú Nhi, chuyện ta bảo ngươi làm, ngươi làm xong chưa?"
"Bẩm Thiếu chủ, chuyện của Thiếu chủ giao phó thuộc hạ đã làm tốt. Cố đường chủ đã bắt đầu bắt tay điều tra chuyện Ninh Hiên Viên nuốt riêng đan dược cùng nơi cất giấu. Lấy thủ đoạn tình báo của Ám Ảnh đường, tin tưởng ít ngày nữa liền có thể tra ra manh mối."
"Lập tức bảo nàng tăng tốc việc điều tra. Đan dược đã thành phẩm, nếu như tra quá muộn, sợ rằng sẽ rơi vào trong bụng của kẻ khác."
"Vâng!"
. ..
Quanh đi quẩn lại một vòng, mọi người lại lần nữa về tới Giang Châu.
Vừa mới từ trên phi cơ bước xuống, trở lại khách sạn vẫn còn chưa kịp tiến vào cửa lớn, Trương Văn Hách cũng không biết từ chỗ nào chui ra, hắn xoa xoa tay, khuôn mặt biểu lộ rõ ràng nịnh nọt hỏi:
"Thiếu chủ, ngài trở về rồi sao?"
Lăng Tiêu khẽ nhíu mày, Minh Thừa lại trực tiếp quát:
"Làm sao ta cảm thấy ngươi giống như một tên theo đuôi vậy nhỉ?"
Trương Văn Hách bĩu môi.
"Sư huynh, đệ thật sự muốn làm thuộc hạ của Thiếu chủ mà."
Nói xong, hắn liền trông mong hướng về phía Lăng Tiêu nói:
"Thiếu chủ, ngài cho ta một cái cơ hội đi."
Lăng Tiêu suy tư một lát, thản nhiên nói:
"Ngươi có thể cần nghĩ kĩ. Không ở dưới tay ta, tương lai của ngươi còn có cơ hội thành tựu đệ nhất bá chủ. Nhưng một khi ở dưới tay ta, cho dù ngươi có bay cao cỡ nào thì chung quy ngươi cũng chỉ là chó của ta!"
Trương Văn Hách đứng thẳng người, không có chút nào do dự, một bộ dạng kiên định.
"Đời này, nguyện vì Thiếu chủ vượt mọi chông gai! Xông pha khói lửa, đến chết cũng không hối hận!"
Lăng Tiêu gật gật đầu.
"Nếu như thế, từ nay về sau ngươi liền tu luyện cùng Minh Thừa đi ."
Trương Văn Hách vui mừng, nhưng hắn còn chưa kịp cao hứng liền bị Minh Thừa tạt một chậu nước lạnh.
"Dừng lại, Thiếu chủ. Ngài để cho thuộc hạ đánh người, cho dù chết thuộc hạ cũng không sợ, nhưng ngài để cho thuộc hạ dạy người, vậy còn không bằng trực tiếp giết thuộc hạ cho rồi, chuyện trên đời mà thuộc hạ ghét nhất chính là dạy đồ đệ."
"Vậy thì ngươi liền phải học một chút, sau này sẽ cảm thấy thích thú liền."
Dứt lời, Lăng Tiêu liền quay người đi vào bên trong phòng, lưu lại một mặt u oán của Minh Thừa, còn có một khuôn mặt hớn hỡ của Trương Văn Hách, hắn cười ngây ngô bước đến bên cạnh Minh Thừa.
"Minh gia, về sau mời chiếu cố nhiều á!"
"Chiếu cố cái con mẹ ngươi!"
. ..
Sau khi Lăng Tiêu trở lại khách sạn, liền tiến vào trạng thái tu luyện.
Ở tương lai kẻ thù mà hắn phải đối mặt, một tên so với một tên càng mạnh hơn, một lần so với một lần nhiều hơn, thực lực càng cao, phần thắng của Lăng Tiêu cũng càng lớn!
Lần tu luyện này của Lăng Tiêu, mất rất nhiều thời gian.
Từ trong trạng thái minh tưởng tỉnh lại, bầu trời đã hiện đầy những ngôi sao sáng!
Tú Nhi đã chuẩn bị bửa tối cho Lăng Tiêu, nhìn thấy Lăng Tiêu nàng liền dịu dàng cười một tiếng, hỏi nhỏ:
"Thiếu chủ, ngài tu luyện xong rồi áo?"
Lăng Tiêu gật gật đầu.
"Tại sao chỉ có một mình ngươi, những người khác đâu?"
"Bẩm Thiếu chủ, Minh gia bị Trương Văn Hách mang đi, tựa hồ là Trương Văn mời Minh gia đi chơi."
"Tên nhóc Trương Văn Hách này, đầu óc cũng không đến nỗi ngu ngốc, hắn cũng biết nịnh nọt Minh Thừa rồi."
"Còn không phải thế sao! Từ khi hắn được Thiếu chủ cho phép tu luyện, lại để cho hắn theo Minh gia, quả thực Minh Gia được tên nhóc con này tôn thờ hơn cả tổ tông của hắn nữa. Chỉ mới một buổi chiều hôm nay, hắn mua cho Minh gia không biết bao nhiêu đồ tốt đây này."
Dừng một chút, nàng lần nữa mở miệng hỏi:
"Đúng rồi Thiếu chủ, căn bản Minh gia không muốn dạy tên nhóc con kia, nhưng tại sao ngài vẫn còn muốn Minh gia dạy bảo Trương Văn Hách vậy?”
"Bởi vì chỉ có Minh Thừa mới có thể dạy tốt cho Trương Văn Hách."
Trương Văn Hách, đệ nhất thiếu niên Binh Vương, Khí Vận Chi Tử.
Nếu là người bình thường dạy bảo hắn, nói không chừng sẽ bị hắn hại chết.
Khí vận quá mạnh, sẽ ảnh hưởng người bên cạnh.
Nhưng Minh Thừa không sợ!
Kiếp trước của hắn là Võ Đế, độ kiếp thất bại liền chuyển thế đầu thai, trọng sinh sống lại một đời.
Minh Thừa cũng đồng dạng giống như Trương Văn Hách, đều là Khí Vận Chi Tử!
Chỉ bất quá, Minh Thừa đã mệt mỏi, hắn không còn muốn tranh đấu nữa!
Nếu không, kiếp này của hắn từ lâu đã đột phá cái ràng buộc của cảnh giới Võ Đế rồi!
Hai người cùng là Khí Vận Chi Tử, nếu như trưởng thành, nói không chừng sau này lại là trợ thủ đắc lực của Lăng Tiêu!
Lăng Tiêu đi đến bên cửa sổ, nhìn lướt qua cảnh đêm phồn hoa ở bên ngoài, thản nhiên nói:
"Minh Thừa, hi vọng Trương Văn Hách chính là ánh sáng mặt trời chiếu rọi vào ngươi, có thể hóa giải được sự khuất mắt ở trong lòng của ngươi! Cũng chỉ mong rằng ngươi không để cho ta thất vọng!"