Chương 27: Than khóc vì oẳn tù tì.

Tiễn bá đối với đại thiếu gia, giống như là đối với con ruột của mình vậy, hơn nữa với thân phận đặc thù của đại thiếu gia, Tiễn bá phải nói là vô cùng cưng chiều hắn. Bây giờ đại thiếu gia muốn tổ chức một tiệc rượu, tuy rằng trong lòng Tiễn bá không vui, nhưng mà cũng tự đi tìm mấy người hầu, căn dặn làm theo lời của đại thiếu gia.

Lão gia Dương Chấn Quỳ không có ở nhà, thì người có thể nói chuyện với đại thiếu gia, chỉ có một mình Tiễn bá mà thôi, nhưng Tiễn bá vừa được Dương Dạ đón trở về, hơn nữa thái độ của Dương Dạ gần đây đối với ông ta tốt hơn lúc trước rất nhiều, trước đây Dương Dạ luôn gọi Tiễn bá là Lão Tiễn, còn bây giờ thì tôn kính gọi Tiễn bá. Mặc dù có chút không thích ứng, nhưng trong lòng Tiễn bá rất thoải mái, và càng thoải mái thì càng nghe lời của đại thiếu gia hơn nữa.

Ở giữa cái đình viện to đến dọa người của Dương gia đại trạch, gần bên cạnh cái hồ nhân tại ngay ngoài cổng lớn, có một tòa biệt thự nhỏ hai tầng lầu, chiếu theo lời của nhị thiếu gia Dương Tự nói, thì đây chính là chổ cố định cho mỗi lần mở tiệc rượu của ba anh em. Bởi vì trong cái căn biệt thự nhỏ hai tầng này có giấu rất nhiều loại rượu tốt trộm từ trong tủ rượu của ông bố Dương Chấn Quỳ!!!

Tiễn bá dựa theo lời dặn dò của đại thiếu gia và nhị thiếu gia, dặn phòng bếp làm rất nhiều đồ ăn vặt và điểm tâm, Dương Dạ mang theo Quân Hinh cũng đang hưng phấn không ngớt, cùng Dương San và Dương Tự, ngoài ra còn có những nam nữ hầu cận thiếp thân của bọn họ, cùng nhau đi vào trong căn biệt thự nhỏ này. Mỗi lần ông bố Dương Chấn Quỳ đi ra ngoài làm việc, đều là thời cơ cho cả bọn muốn làm gì thì làm.

Tiễn bá đã chuẩn bị mọi thứ tốt rồi, khi Dương Dạ đi đến phòng khách của căn biệt thự hai tầng này, nhìn thấy có một cái bàn rất dài, trên bàn đầy cái loại rượu, chai cao chai thấp chai ốm chai mập, xanh đỏ tím vàng nâu hồng, những chai rượu có hình dạng và màu sắc khác nhau chất đầy trên bàn. Bên cạnh cái bàn dài ấy còn có hai cái bàn nhỏ, trên mặt bàn cũng đầy cái loại đồ ăn. Tiễn bá mỉm cười đi đến, đỡ lấy Dương Dạ, và tận tình khuyên : "Đại thiếu gia, chơi một chút thì không có vấn đề. Nhưng ngàn vạn lần không được uống quá nhiều, làm tổn thương đến thân thể. Cậu vừa mới cai loại thuốc kia xong, thân thể vẫn chưa hoàn toàn khôi phục ..."

"Yên tâm đi Tiễn bá, mọi người chỉ chơi đùa một chút thôi!" Ánh mắt của Dương Dạ cũng đã lóe sáng rồi, tuy rằng hắn không phải là đệ tử của Lưu Linh, nhưng nhìn thấy cái bàn đầy rượu giống như nhìn thấy cá đầy chợ đã làm cho hắn không thể che giấu được sự hưng phấn trong mắt, phải biết rằng, trong không gian cũ, sau nhiều lần do dự lưỡng lự, Dương Dạ cuối cùng đã kiên quyết bước chân vào trong một quán cơm nhỏ...

"Vậy thì tốt, vậy thì tốt!" Tiễn bá nói, khoát khoát tay, chuẩn bị rời khỏi phòng khác.

"Ông đi đâu vậy? Tiễn bá, cùng nhau uống rượu đi!" Dương Dạ cười một tiếng, chạy lại kéo tay của Tiễn bá, dẫn Tiễn bá trở về. Trong khoảng thời gian ở chung này, hắn càng lúc càng tăng hảo cảm với ông lão này hơn, thậm chí là trong lòng của Dương Dạ còn cho rằng, Tiễn bá này còn có cảm giác làm cha hơn cả ông bố Dương Chấn Quỳ của hắn nữa.

"Tôi?Tôi không được! Đại thiếu gia, tôi là một ông già sắp rụng rồi, sao có thể cùng chơi với mọi người được!" Tiễn bá lắc đầu, xua tay từ chối, xoay người đi xuống lầu, nhưng mà trong lòng của ông cực kỳ thoải mái, đại thiếu gia này, bây giờ đã trở nên ngoan hiền hơn rất nhiều!

.......................................

Trong đại sảnh đã có không ít người, ngoại trừ những người hầu thiếp thân của thiếu gia và tiểu thư ra, Dương Dạ, Dương Tự, Dương San Quân Hinh, ngay cả Hiểu Hiểu và Ôn Nhu cũng có mặt tại đây. Tuy rằng hai người là nữ hầu thiếp thân của Dương Dạ, nhưng lại không dám uống rượu, bởi vì tuy là đại thiếu gia bình thường không có khách khí với hai nàng, nói là ở chung bình đẳng, nhưng mà dù sao bây giờ cũng có nhị thiếu gia và tiểu thư ở đây, không thể nào lổ mãng được cả.

Mà Hiểu Hiểu thì đang dùng ánh mắt để trao đổi thông tin với Quân Hinh, truyền rằng gần đây không có bất kỳ tình địch nào xuất hiện cả, mà Quân Hinh cũng dùng ánh mắt cảnh giác để nhắc nhở Hiểu Hiểu, nói là chú ý đến hành động của đại thiếu gia và Ôn Nhu, Hiểu Hiểu dùng ánh mắt để đáp lại là mọi sự OK, Ôn Nhu và đại thiếu gia chỉ là quan hệ bình thường, rất thuần khiết! (Ghê thật ... )

Hai người này, đứng cách nhau một khoảng mà vẫn đưa mắt nói chuyện, toàn bộ quá trình đều dùng ánh mắt để trao đổi, thông tin được mã hóa thành một loại dữ liệu mà con người chẳng bao giờ có thể giải mã nổi ngoại trừ hai nàng ...

Rượu trên bàn rất nhiều, những người uống rượu đều biết, nếu như uống nhiều loại rượu vào cùng một lúc thì rất dễ "thăng", chỉ mới vài ly thôi mà Dương Dạ, Dương Tự, Dương San và Quân Hinh đã bắt đầu hiện ra trạng thái phấn khởi. Dương Dạ vui vẻ bắt đầu dạy những thanh thiếu niên nhà giàu này chơi trò oẳn tù tì, là cái loại trò chơi mà những người uống rượu bình thường hay chơi với nhau.

Dương Tự, Dương San và Quân Hinh làm sao mà nhìn thấy được mấy trò này, cho nên học tập vô cùng hưng phấn, chẳng thèm để ý đến thắng thua, chỉ cười ha hả lên, kích động hỏi Dương Dạ làm sao học được mấy thứ này? Có phải là học được trong lúc rời nhà trốn đi hay không?

À đúng rồi, chúng ta cũng nên nói một chút về nhị thiếu gia Dương Tự, hắn ta là một người khá thần kỳ, là một kẻ ngoại tộc trong số đàn ông, bởi vì hắn không thể uống được nhiều rượu, nói chính xác hơn là một tên đàn ông nhưng chẳng có chút tửu lượng nào cả. Mỗi lần ba anh em Dương gia bày tiệc rượu chúc mừng tự do muôn năm này, thì Dương Tự luôn là người hưng phấn nhất, là người hăng hái nhất, và cũng là người thứ nhất bất tỉnh nhân sự, mà mỗi lần Dương Tự say, em gái Dương San còn chưa có cảm giác gì cả, bởi vậy có thể thấy được con người của Dương Tự kém cỡ nào.

Ngày hôm nay cũng như vậy, vừa mới uống được khoảng ba bốn ly, bên Dương Dạ, Dương San và Quân Hinh chỉ vừa mới bắt đầu chơi oẳn tù tì thôi, thì bên Dương Tự đã ngã cái rầm xuống thảm, ngủ cứ như là chết rồi vậy.

"Ai da! Dương Tự làm sao thế?" Dương Dạ hoảng sợ, hắn làm sao mà biết được tửu lượng của Dương Tự kém như vậy? Làm sao mà tưởng tượng được một thanh niên trai tráng lại chẳng uống được rượu.

"Không cần lo cho hắn, đại ca, lần nào Dương Tự cũng không phải đều như vậy sao? Vừa mới bắt đầu đã say đến nổi ngủ gục, sau khi tỉnh dậy thì tiệc rượu kết thúc. Tửu lượng của hắn kém vậy đó!" Dương San chưa bao giờ gọi Dương Tự bằng anh cả, chỉ gọi thẳng tên ra thôi.

"Ha ha ... thằng nhóc này, không uống được thì đừng uống" Dương Dạ nhìn em trai Dương Tự, lắc đầu cười trừ.

"Đại ca, em thật sự nghĩ rằng, từ khi anh trốn nhà trở về đến giờ, thật sự đã thay đổi rất nhiều" Nãy giờ Dương San ngồi chơi oẳn tù tì, cũng uống tù tì ba bốn ly Whisky và rượu vang rồi, bây giờ cồn đã chạy lên đến não rồi, bắt đầu có cảm giác muốn bay, đứng cả người lên nói : "Thái độ của anh đối với ba, đối với chị Quân Hinh, đối với mọi người đều đã thay đổi, anh còn biết chơi mấy trò kỳ quái này nữa, đại ca, lúc anh bỏ trốn đã trải qua những chuyện gì vậy?"

"Em cũng tò mò em cũng tò mò! Ông xã, anh nói một chút đi!" Quân Hinh ngồi bên cạnh Dương Dạ cũng bắt đầu làm nũng, nàng cũng hưng phấn không gì sánh bằng, ở Nam Vinh gia, có rất nhiều hạn chế đối với tiểu thư, cho nên loại tiệc rượu như vậy nàng căn bản là không được tham gia, mà trước đây nàng luôn đối đầu với Dương Dạ, cho dù bọn họ có tổ chức tiệc rượu gì đi nữa, thì nàng cũng kiên quyết không tham gia.

Dương Dạ nhìn Quân Hinh, lại nhìn Dương San, và đưa mắt ra nhìn, phát hiện ra Hiểu Hiểu và Ôn Nhu cũng đang có vẻ mặt chờ mong và ánh mắt tò mò. Vì thế, cảm xúc trong lòng Dương Dạ bốc lên, hắn đã cô độc hai mươi mấy năm rồi, ở cái thế giới trước kia chưa từng có một người bạn nào cả, bây giờ được hưởng thụ cuộc sống xa hoa như vậy, hắn cũng muốn tìm một người để nói hết về cuộc sống nghèo túng trước đây của mình!

"Nếu các người đã muốn biết như vậy, thì anh kể từ đầu cho nghe" Dương Dạ cười cười, od dự một chút, rồi bắt đầu sắp xếp câu chữ, chân thật kể ra : "Thật ra trong khoảng thời gian bỏ nhà đi, anh có quen với một người bạn, và từ đó anh nhận ra được rất nhiều thứ, hắn là một cô nhi, từ nhỏ đã được một lão thái thái nuôi dưỡng, bởi vì không có tiền, nên cuộc sống rất là khổ ..."

Vì vậy, Dương Dạ bắt đầu kể ra, đem những sự kỳ thị, những cái liếc khinh thường, đau khổ, châm chọc, khiêu khích, coi thường ... từng cái mà kể ra. Làm cho Quân Hinh và Dương San ngồi nghe mà chảy hai hàng nước mắt xuống, làm cho Hiểu Hiểu và Ôn Nhu bị chấn động vô cùng, làm cho Dương Tự ... à không, bây giờ Dương Tự vẫn còn chưa tỉnh dậy.

"Thật như thế sao? Không có tiền, sẽ gặp phải chuyện đáng giận vậy sao?" Dương San kinh ngạc, còn Quân Hinh thì lộ ra vẻ khó tin, hai người là những vị tiểu thư có cuộc sống quá an nhàn, làm sao mà biết được cuộc sống ngày thường của người nghèo như thế nào? Các nàng thậm chí là muốn mua bất kỳ thứ gì cũng ít khi nào tự đi mua, chỉ gọi một cú điện thoại mà thôi, quần áo hàng hiệu, giày cao cấp, đồ dùng cá nhân sang trọng này nọ ... tất cả đều được đưa đến tận cửa phòng, Mà những cửa tiệm bán đồ này, phần lớn đều là thuộc về gia tộc của các nàng cả.

Dương Dạ cứ kể ra, càng kể càng thấy khó chịu, càng kể càng tức giận, hắn càng ngày càng nhớ lại, lúc còn ở trong cái thế giới cũ, bạn gái trước đây của hắn cũng chia tay hắn vì hắn nghèo, thậm chí là Dương Dạ còn nhớ rõ một chuyện, đó là bữa sinh nhật của bạn gái hắn, đã đã dùng tiền lương một tháng để mua một bộ quần áo cho bạn gái của mình, nhưng mà khi hắn bước chân vào trong cửa hàng bán quần áo ấy, thì người phục vụ tự nhiên lại không thèm để ý đến hắn, và tất cả đều liếc nhìn hắn bằng con mắt khinh thường, hắn muốn chọn một bộ đồ, mà người phục vụ tự nhiên lại ngăn cản hắn, vì sợ hắn làm dơ đồ! Khi Dương Dạ nổi giận lên, thì người chủ cửa hàng ấy đã nói ra một câu làm cho hắn ghi nhớ cả đời : " Bây giờ cậu có tiền chúng tôi cũng không bán cho cậu, người như cậu sao có thể xứng để mặc đồ cao cấp chứ?"

Nhớ đến đây, Dương Dạ hận đến nỗi cắn chặt răng, hắn đứng dậy khỏi tấm thảm, cười cười nhìn Quân Hinh và Dương San đang kinh ngạc, lớn tiếng nói : "Hai em không tin phải không? Ngày hôm nay anh sẽ mang hai em đi, nếm thử cái cảm giác của người nghèo là như thế nào ..."