Dương Dạ sửng sốt, Hiểu Hiểu cũng sửng sốt, trong nháy mắt, tất cả đều sửng sốt.
Trong lòng của Dương Dạ thầm hô : Lợi hại! Không hổ là Tiễn bá đã nuôi mình từ nhỏ đến lớn, chỉ cần một chút là nhận ra mình không phải là mình trước kia, nhưng mà cũng không có biện pháp, mình trước đây không biết đã đi đâu rồi, bây giờ chỉ còn lại một đại thiếu gia duy nhất, đó là mình!
"Tiễn bá, ông nói cái gì vậy?" Hiểu Hiểu kinh ngạc hỏi.
"Cậu ta không phải là đại thiếu gia!" Tiễn bá kích động quay đầu lại nhìn Hiểu Hiểu : "Thật đấy, đại thiếu gia chưa bao giờ nói chuyện tốt với tôi như vậy!"
"Đúng vậy! Con đã không còn là đại thiếu gia trước kia!" Dương Dạ bỗng nhiên nói một câu, trong lòng hắn biết mình không phải là mình trước đây, cho nên bây giờ phải nói xạo một phen, nếu không sẽ khiến cho mọi người hoài nghi, và hắn sẽ không thể nào được ở trong Dương gia nữa : "Con cũng cảm thấy bản thân con dường như đã thay đổi thành một người khác, con thậm chí cò không biết trước đây con như thế nào nữa!"
Những lời này làm cho Tiễn bá chết lặng, Hiểu Hiểu cũng sửng sốt, nhưng vội vàng nói theo : "Đúng vậy, Tiễn bá, đại thiếu gia bây giờ đã thay đổi rất nhiều, ông ở đây dưỡng bệnh nên không biết, đại thiếu gia sau khi trốn nhà rời đi, thật sự đã thay đổi rất nhiều!" Nói xong, Hiểu Hiểu kể lại việc đại thiếu gia đã bỏ tất cả mấy thứ thuốc kích thích gây nghiện kia và việc hòa hảo lại với lão gia Dương Chấn Quỳ, nói chuyện với mọi người rất lễ phép, thậm chí là còn kêu người hầu tố giác những khuyết điểm trước đây của mình.
Tiễn bá nghe xong, cả người choáng váng, sau đó mới nửa tin nửa nghi hỏi : "Đây là sự thật sao?"
"Thật mà Tiễn bá!" Dương Dạ lập tức nói : "Con không biết mình bị làm sao, ví dụ như ấn tượng về ông vậy, con chỉ biết ngoại trừ người nhà của con thì ông là người thân cận với con nhất! Hơn nữa, con đưa Hiểu Hiểu lên làm người hầu thiếp thân cũng không phải có ý muốn đuổi ông"
Tiễn bá đã tin là thật rồi, bị lời nói của đại thiếu gia làm cho cảm động, khóe môi rung lên : "Nhưng mà, là Khâu tổng quản nói cho tôi biết, nói đại thiếu gia muốn thay đổi người hầu riêng..."
"Đó là do Khâu tổng quản thất trách! Con nhất định phải phê bình ông ta một chút! Nhất định phải đánh cho ông ta hoa mắt! Đánh cho má nhìn không ra, ba nhận không thấy!" Dương Dạ làm ra vẻ tức giận giơ nắm tay lên, hô khẩu hiệu như đúng rồi.
Tiễn bá khoát tay, cười đến nổi hai mắt híp lại luôn.
"Tiễn bá, theo con trở về đi, con đến đón ông đây| Dương Dạ lại nắm lấy tay Tiễn bá lần hai, nói rất chân thành.
Nước mắt của Tiễn bá chảy ra, cũng nắm lấy tay của đại thiếu gia, khẽ gật đầu.
Nói ngắn nói dài, nói thế nào thì Tiễn bá cũng đã hầu hạ đại thiếu gia hơn hai mươi năm rồi, trước đây cũng từng bị đại thiếu gia trút giận, nhất là sau này, đại thiếu gia càng ngày càng hư hỏng, ngay cả lão gia cũng không quản được, nhưng mà Tiễn bá vẫn luôn đối xử tốt với đại thiếu gia, bởi vì trong lòng ông ta đã xem đại thiếu gia như là con trai của mình, chăm sóc từ nhỏ cho đến lớn, cho dù đại thiếu gia có bất kính thế nào, thì Tiễn bá vẫn không thể dứt bỏ tình cảm này được.
Vốn nghe nói đại thiếu gia đã thay một cô hầu gái trẻ tuổi làm người hầu riêng, trong lòng Tiễn bá liền lạnh, cho rằng tình cảm với đại thiếu gia rốt cục đã hết, không ngờ rằng bây giờ đại thiếu gia lại tự mình đến đón trở về, hơn nữa dường như còn thay đổi thành một người khác, hoàn toàn lễ phép hơn, Tiễn bá làm sao mà không khóc cho được?
................................................
Ngồi trong chiếc xe trên đường trở về, Tiễn bá hỏi đại thiếu gia lúc bỏ nhà ra đi đã đi đâu, tại sao lại có thay đổi lớn như vậy, có phải là đã bị đập đầu ở đâu rồi hay không?
Dương Dạ cũng không còn cách nào khác, đành phải trả lời những câu hỏi của Tiễn bá, nói là không nhớ rõ lắm, nhưng mà đã từng bị đánh rồi.
Lời này là nói cho Tiễn bá nghe, Hiểu Hiểu nghe, còn có cái ông quản gia lái xe kia nữa. Vì thế, trong toàn bộ Dương gia liền nhanh chóng xuất hiện tin đồn, nói là đại thiếu gia đi ra ngoài, não bộ từng bị tổn thương, lúc trở về liền thay đổi tính tình, hoàn toàn biến thành một đại thiếu gia tốt, lời đồn nhanh chóng chạy vào trong lổ tai của Dương Chấn Quỳ. Và thế là, toàn bộ bác sĩ y sĩ dược sĩ ... nói chung là sĩ thì đều gọi đến hết, và tiến hành kiểm tra toàn thân cho Dương Dạ, kết quả kiểm tra là, não bộ của đại thiếu gia quả thật đã bị chấn động nhỏ, nhưng mà không có trở ngại, tình trạng thân thể vô cùng khỏe mạnh. Nhưng mà cho cái đội ngũ khám chữa bệnh này kinh ngạc chính là, vì trước đây mỗi hai tháng bọn họ đều kiểm tra thân thể cho đại thiếu gia cả, theo yêu cầu của lão gia Dương Chấn Quỳ, bởi vì lão gia sợ đại thiếu gia dùng mấy cái thứ kia sẽ xảy ra chuyện, và khi đó thì tình trạng thân thể của đại thiếu gia vô cùng kém, sức khóe yếu đuối, ốm nữa chứ, nói chung là đúng như thể trạng của một người bệnh. Nhưng không ngờ rằng sau khi rời nhà trốn đi và trở về, thân thể của đại thiếu gia đã trở nên khỏe mạnh và cường tráng hơn rất nhiều, cơ bắp săn chắc, đường cong rõ ràng, tuyệt đối là một người thanh niên khỏe mạnh bình thường!
Tin tức này làm cho lão gia Dương Chấn Quỳ hưng phấn không ngớt, tuy rằng bên trong vẫn còn điều đáng ngờ, nhưng mà đây khẳng định là con trai của mình! Coi như là ông trời quan tâm đến Dương gia, làm cho đại thiếu gia của Dương gia lấy lại cuộc sống mới!
Khi Dương Dạ biết não của mình thật sự bị chấn động nhỏ liền vô cùng hoảng sợ, nhưng mà hắn nghĩ đến cảnh khi ở trong cái không gian giữa kia, lão vực chủ chết tiệt ấy đã tát cho mấy cái để hỏi mình có đau hay không, kết quả là thành thế này. Nhưng như vậy cũng tốt, ít nhất là có lý do giải thích là vì sao mình không giống với trước đây.
Vì thế, rốt cục đã sóng yên gió lặng, người trong Dương gia không còn ai cảm thấy kinh ngạc kinh dị kinh hãi với các hành động của đại thiếu gia bây giờ cả, tất cả mọi người đều cho rằng do não bị chấn động nên đại thiếu gia đã thay đổi tính tình, cũng là ông trời thấy tội nghiệp cho Dương gia, không cho đại thiếu gia làm thằng con trời đánh của một trong năm đại gia tộc!
Đương nhiên, những cái này đều là nói sau, và đều là đoạn không quan trọng, chỉ nói đơn giản một chút thôi, không cần phải kể lại rõ ràng, cái chuyện quan trọng tiếp theo hẳn là chuyện của Dương Dạ và Hiểu Hiểu, bởi vì sau khi giúp Tiễn bá thu dọn phòng xong, ăn trưa với Dương Chấn Quỳ, Dương Dạ nằm trong phòng nhìn ra cửa sổ, cầu mong cho trời mau tối, dù sao thì tối hôm nay sẽ là đêm mà hắn chào tạm biệt cái tem trai tân hai mươi mấy năm của hắn.
Cùng lúc đó, người có tâm trạng thấp thỏm còn có Hiểu Hiểu, nàng ta cũng đặc biệt chú ý đến thời gian, dù sao thì buổi tối ngày hôm nay, sẽ là đêm mà nàng lột cái tem gái trinh xuống...
......................................
Thôi, để tiết kiệm thời gian, không muốn để cho hai nhân vật của chúng ta bị nghẹn đến sinh bệnh, chúng ta nên quay nhanh thời gian một chút, trời tối nào, rồi, bây giờ trời tối rồi đó! Nói tối liền tối! Bây giờ bỏ qua những chi tiết nhỏ lặt vặt đó, có ai ý kiến gì không? Không à, vậy thì tốt! (Tác giả lạm quyền quá, bất quá mình thích )
Trời tối... ngoại trừ những người trực cổng còn thức, thì ngay cả những con chó trông nhà của Dương gia cũng đã đi ngủ hết rồi.
Hiểu Hiểu rón rén ngồi dậy khỏi giường, nhìn thoáng qua Ôn Nhu đã ngủ say, liền nhón chân bước nhẹ ra cửa, cẩn thận mở cửa, nhẹ nhàng bước ra ngoài.
Cửa phòng ngủ của Dương Dạ căn bản là không khóa, Hiểu Hiểu nhẹ nhàng đẩy ra, trong phòng ngủ của đại thiếu gia chỉ có ánh lửa từ các ngọn nến thôi, cái này Dương Dạ bắt chước trong bộ phim nào đó, nói chung là phim ấy mà chả nhớ nữa, kêu một người hầu khui một chai rượu, trong lúc chờ đợi Hiểu Hiểu, hắn đã rót ra một ít rồi, nếu như hắn biết chai rượu hắn đang uống trị giá đến mấy triệu, thì khẳng định là sẽ bị sặc đến chết.
Lúc này, Hiểu Hiểu đi vào trong phòng ngủ, một tay Dương Dạ cầm chai rượu, tay kia thì cầm hai cái ly, mỉm cười nghênh tiếp Hiểu Hiểu.
"Đại thiếu gia, cậu làm cái gì vậy?" Hiểu Hiểu vừa mới vào trong phòng, lúc đầu còn khá là lo sợ và khẩn trương, nhưng nhìn thấy Dương Dạ cầm lấy chai rượu, không khỏi nghĩ đến hai chữ "Mê gian", nhẹ nhàng cười hỏi một câu.
Dương Dạ liền ngây người, nhìn Hiểu Hiểu ban ngày, và nhìn Hiểu Hiểu ban đêm dưới ánh đèn, hoàn toàn là hai chuyện khác nhau, Hiểu Hiểu trước mặt chỉ mặc một cái váy ngủ màu trắng hơi mỏng, đi chân trần, mái tóc xõa dài hơi rối một chút, nhờ có ánh sáng le lói từ ánh lửa, Dương Dạ có thể thấy rõ những đường cong mê người dưới lớp váy kia.
" Hiểu Hiểu, không cần gọi là đại thiếu gia, làm như là thiếu gia có tiền muốn cưỡng bức dân nữ vậy" Dương Dạ cầm lấy ly rượu, đi đến trước mặt Hiểu Hiểu.
Hiểu Hiểu bật cười hì hì, rồi lập tức dừng lại, trừng mắt nhìn Dương Dạ một cách đầy tình cảm
Dương Dạ cảm thấy trong người đã bắt đầu nóng lên, vội vàng học theo trong phim, đưa một cái ly cho Hiểu Hiểu, sau đó nhẹ nhàng rót một chút rượu cho ly của mình và ly của Hiểu Hiểu, rồi để chai rượu xuống, cầm cái ly trong tay chạm nhẹ vào ly của Hiểu Hiểu, "đinh" một tiếng!
" Hiểu Hiểu, thật sự cho đén bây giờ anh cũng không nghĩ rằng, đời này còn có thể gặp một người vừa đẹp vừa tốt như em" Dương Dạ tuyệt đối là thành thật khi nói ra những lời này. Đổi lại là trước đây, một người con gái như Hiểu Hiểu đối với hắn mà nói, giống như là một nữ thần vậy.
"Miệng lưỡi trơn tru, chỉ biết dỗ ngon dỗ ngọt" Hiểu Hiểu cười xấu hổ, giơ cái ly lên trước mặt, cười một cách nghịch ngợm nhìn Dương Dạ, lúc này, Hiểu Hiểu đã hoàn toàn chìm đắm trong nó, nói cách khác, nàng đã không coi Dương Dạ trước mặt là đại thiếu gia nữa rồi, trong mắt nàng, chỉ có một người thanh niên anh tuấn càng nhìn càng thích, đang nhìn nàng mải mê nhìn nàng chằm chằm và cười...