Chương 1: Quyển 1 - Chương !: Khởi Đâu

Tên Truyện: Xuyên Việt Đế Vương!

                             Vương Gia Lạnh Lùng – Vương Phi Lãnh Huyết

Tác giả: Nguyệt Tuyết Hương ( Marisa )

Quyển 1 – Chương I – Chap 1: Xuyên Không

Ta tên là Blue Rose đệ nhất sát thủ NO.1 Thế Giới. Ta từ nhỏ được Bang Chủ sát thủ nhận về nuôi từ năm 3 tuổi, nhận nuôi đồng nghĩa với việc ta mồ côi từ nhỏ. Trước khi Bang Chủ nhận nuôi, ta đã sống trong khu ổ chuột ngoại ô Thành Phố S. Vào một ngày, lúc ta đang vật lộn với những đứa lớn hơn để giành lấy miến ăn cho mình thì Bang Chủ thấy và đã đồng ý nhận nuôi ta. Ta cứ tưởng người đó đưa ta về nuoi dưỡng như những đứa con của họ, nhưng không, ông ta đã ném ta vào lò luyện sát thủ

Ta từ đó theo học tập những người khác, những người xung quanh ta đều lớn hơn ta 2, 3 tuổi. Họ là những đứa trẻ bị Tổ Chức bắt cóc hay nhặt được mang về đào tạo. Ta luyện tập cực khổ 10 năm, trong mười năm đó, cũng đủ để ta hiểu thế nào là lòng dạ con người. Họ nói ta càng lớn càng xinh đẹp, ngay cả bản thân ta cungx ít nhòm ngó gì thân thể mình nhiều, thiên hạ họ nói gì hay bàn tán về mình cái gì cũng mặc kệ. Ta là tự mình cố gắng vươn lên vị trí đầu bảng Sát Thủ sau khi diệt được 1 Bang tên là Dermon có 1000 người. Trong giới Sát Thủ, chỉ cần giết được càng nhiều ngườu thì càng tăng hạng, nhận càng nhiều nhiệm vụ thù có càng nhiều con mồi bị giết

Ta là người không quan tâm đến ai, làm việc một mình, bằng hữu, đồng bạn sao, tất cả những thứ đó đều là những thứ giả tạo. Người để ta dựa lưng vào để an tâm chiến đấu thì chưa có, ngoài việc làm Sát Thủ ra ta còn là 1 Hacker chuyên nghiệp, chuyên Hack những chuyện trên trời dưới đất, đi guốc trong lòng họ đưa ra cho thiên hạ xem. Nói vậy thooi nhưng đây là nhiệm vụ ta được người khác ủy thác, càng nhiều tiền thì ta làm càng lớn

Đó là mặt tối của ta, còn mặt sáng thì rất sáng, ban ngày ta là Vũ Thiên Hương tài giỏi, xinh đẹp, có bằng luật sư thế giới hạng SSS, là cảnh sát kiêm điệp viên ngầm. Nếu bọn chính phủ đó phát hiện ta làm sát thủ bán tin tức của bọn họ cho Tổ Chức biết thì họ sẽ có vẻ mặt nào nhỉ? Đương nhiên là rất tức giận rồi và dĩ nhiên ta sẽ không bao giờ để chuyện đó xảy ra với ta

Còn một số chức vụ khác không nhiều lắm, như là Nhà thiết kế thời trang nổi tiếng của nhãn Rose, là 1 ca sĩ kiêm Chủ tịch của Tập Đoàn đó. Còn vài thứ khác khi ta nhàn rỗi không có việc gì làm, như là Bác Sĩ, Dược Sĩ, Tiến Sĩ. Có lẽ nhiều người thắc mắc, tại sao một Sát Thủ máu lạnh như ta lại đi Khám, Chữa bệnh cho người khác, nghiên cứu Y Dược làm gì. Đơn giản là ta thích thôi, làm nhiệm vụ bị thương thì phải biết chữa trị cho mình đúng không, ngoài ra ta còn thích chế thuốc và dịch dung

Làm nhiều thân phận rất mệt đúng không, nhưng ta lại thích chúng, thích những mặt nạ mà ta đang đeo, bởi vì đó là lúc ta kiểm tra bản thân mình giỏi tới đâu. Làm sát thủ thì phải biết diễn, diễn thì phải đạt tiêu chuẩn của Diễn Viên Hạnh A, đeo mặt nạ cũng giúp ta kiểm tra điều đó

Hôm nay là một ngày nghỉ cực không đẹp, ta đang làm thí nghiệm dưới tầng hầm ở ngoại ô Thành phố A, đây là phòng thí nghiệm của riêng ta, do Tổ Chức và Chính Phủ góp tay và đương nhiên bọn Chính Phủ không phát hiện ra ta là người của Tổ Chức. Tay ta đang cầm một chiếc bình thí nghiệm, giơ lên xem số liệu, thì bỗng nhiên có tiếng “Tách’’, ta quay lại và nhìn phía sau mình. Vâng đúng như vậy đó, ống thí nghiệm đang tràn, trong đó có chứa một loại chất nếu tiếp xúc với không khí loãng sẽ phát nổ. ‘’Bùm’’ tiếng nổ vang lớn, thổi bay tất cả, kể cả ta

Cả người ta như đang trôi nổi trên mặt nước ở nơi nào đó, ta dần tỉnh lại và nhìn xung quanh, trong ý thức ta chỉ tồn tại một câu hỏi ‘’Đây là đâu’’. Chợt hiện trước mắt ta có một tia ánh sáng nhỏ, ta lần theo theo nó, ánh sáng ngày một càng lớn, như thông qua một cánh cửa lớn

Sau khi đi ra khỏi tia sáng đó, trước mắt ta là một màu đen, bên tai ta là tiếng khóc than của ai đó, có lẽ là của con gái. Ý thức ta chợt lóe lên mọt tia suy nghĩ ‘’Không phải ta đã chết rồi à’’

Ta liền mở mắt ra, đập vào mắt ta là một gian phòng nhỏ, không hoa lệ nhưng dịu dàng, thanh tao. Bên cạnh là một người con gái đang khóc lớn, trong miệng kêu 1 tiếng Tiểu Thư, 2 tiếng cũng Tiểu Thư

‘’Dừng, không khóc nữa’’ Ta lấy tay bóp trán lắc đầu nói

‘’Tiểu thư, người tỉnh lại rồi’’ cô gái đó thấy ta liền khóc lợi hại hơn

‘’Tiểu thư’’ Ta khó hiểu nhìn nàng hỏi lại

‘’Vâng, Tiểu thư không phải người bị va đập mạnh vào đầu sinh ra việc gì rồi chứ” cô bé đó nhanh chóng ngừng khóc, giải thích, mặt tràn đầy nghi hoặc nhìn ta

‘’Ta không nhớ gì hết’’ TA lắc đầu nhìn nàng bất lực nói

‘’Người nằm nghĩ đi, chắc Tiểu Bạch gọi Đại Phu sắp tới rồi, để em ra xem’’

‘’Ân’’