Chương 88: Ác Chiến Thành Mỹ Tho

Quilio dẫn đại quân đánh tới thành Mỹ Tho đã là chuyện của hai hôm sau. Lúc này thành Mỹ Tho dưới sự chỉ huy của đồ Trường đã trở thành một tòa kiên thành, tuy rằng mức hệ thống phòng thủ còn xa mới bằng được quân trong đại đồn Chí Hòa, thế nhưng lại được bù đắp bằng lượng nhân lực đông đúc.

Chỉ trong hai ngày, dưới sự dẫn dắt của đồ Trường, 3000 quân Việt và 5000 dân phu trong thành Mỹ Tho liền không quản ngày đêm, đã dựng lên được một hệ thống công sự phòng thủ đơn giản.

Mặt trước thành Mỹ Tho thông ra sông Tiền đã dựng xong chín đồn lũy, mỗi đồn cách nhau 100 bước, tạo thành tuyến phòng thủ thứ nhất bảo vệ thành.

Sở dĩ đồ Trường không đào hào lập tuyến, vì quân phòng thủ binh ít, còn phải chia ra thủ khắp nơi, phân tán sẽ không thể tập trung được sức mạnh. Mỗi đồn dựng theo hình mai rùa, có các con hào và ụ đất chằng chịt, mỗi đồn đóng từ 30-50 binh sĩ, bọn họ được trang bị từ 3-5 khẩu súng hỏa mai, còn lại là giáo mác cung nỏ. Các đồn lũy cách tường thành chỉ hai chục bước chân, bởi vậy quân Pháp muốn tấn công thành Mỹ Tho bắt buộc phải giải quyết đồn lũy trước mặt thành, nơi quân Việt đã nằm sẵn chờ giặc, quyết tử chiến đánh giáp lá cà. Quân Việt ở phía trên mặt thành có thể bắc súng sẵn sàng bắn vào đoàn quân Pháp đang tụ họp dưới thành.

Các đồn lũy cách nhau không xa, cho phép quân Việt có thể bắn chéo cánh sẻ hỗ trợ cho nhau, hình thành thế “Trường xà trận” một khi trung tâm bị đánh thì đầu và đuôi sẽ kéo về trợ giúp, đầu đuôi bị đánh thì ở giữa xuất trận đánh chia cắt quân địch. Mặt thành Mỹ Tho trở thành một con hào giao thông tuyệt vời, có thể điều đội súng chạy đi chi viện cho chiến trường.

Binh sĩ quân Việt trong thành, được đồ Trường dùng máu và kỉ luật sắt áp chế, đã dần dần ổn định.

Tuy nhiên do thời gian quá mức gấp rút, Mỹ Tho vẫn có những nhược điểm trí mạng không thể bù đắp, đó là tuyến phòng thủ chỉ mới xây dựng được tương đối ở mặt Nam quay ra sông Tiền, còn các hướng khác thì vô cùng yếu kém, đây là nuối tiếc lớn nhất của đồ Trường, trong lòng đồ Trường thở dài, nếu cho hắn thêm dăm bữa nửa tháng thì tin rằng quân Pháp nếu đánh thành Mỹ Tho chỉ có đi chứ không có về.

Khi mà công tác chuẩn bị đang vô cùng gấp rút, binh sĩ và dân phu đang điên cuồng xây dựng, thì đội thuyền khổng lồ của cụm quân phương Nam của Pháp bắt đầu đánh tới.

Cối xay thịt Mỹ Tho bắt đầu mở màn.

Lần này cuộc tấn công do chính Quilio chỉ huy trực tiếp chiến trường. Cụm quân phương Nam do Quilio đã dốc toàn lực, bao gồm 3000 quân tinh nhuệ, ngoài ra còn có 1000 thủy quân, và 2000 dân phu người Hoa.

Hơn 100 khẩu pháo các loại từ các chiến hạm, bên cạnh đó còn có 2 khẩu pháo sáu lòng có rãnh khía, 4 khẩu pháo cối hạng nặng.

Nhìn chiến trường, Quilio vốn là một tướng dày dạn kinh nghiệm chiến trường ngay lập tức nhận ra điểm mạnh điểm yếu của quân Việt.

Không một cuộc tấn công thăm dò, quân Pháp vừa bắt đầu liền đầu nhập toàn lực tấn công.

Đầu tiên là hàng trăm khẩu đại bác từ các chiến hạm, từ to đến nhỏ đồng loạt nổ súng, khạc ra vô số đóa hoa lửa bay tới tấp đến Mỹ Tho, chẳng mấy chốc trong thành Mỹ Tho nhà cửa được xây đa phân bằng gỗ, tre nữa lợp rơm rạ bắt đầu bốc cháy hừng hực.

Thế lửa quá lớn khiến cho quân Việt bắt đầu rối loạn, khắp nơi binh lính hoang mang đi chữa cháy.

Nhìn tình thế rối loạn, đồ Trường mí mắt giật giật, thét lớn ra lệnh:

-Toàn quân bỏ qua các đám cháy trong thành, bắt đầu tập kết chuẩn bị chiến đấu.

-Quản Tu lập tức dẫn theo 100 đốc chiến binh truy quét trong thành, bất kể kẻ nào không nghe lệnh, chạy loạn hò hét làm rối loạn lòng quân nhất loạt chém đầu.

Mệnh lệnh vừa ra một đội quân trăm người từ trung tâm chỉ huy bắt đầu gào thét xuất phát, trước khí thế dời non lấp biển cùng mấy chục cái đầu người máu chảy dòng dòng, quân Việt trong thành đã dần ổn định lại, đội hình chiến đầu bắt đầu được tập kết.

4000 dân phu già yếu được lệnh từ cửa bắc rút ra khỏi thành, mặt Nam đối mặt với sông Tiền tập kết 2000 quân Việt, bất chấp mưa bom bão đạn của giặc, đã vào vị trí của mình.

Quilio đứng trên soái hạm thầm khen tướng chỉ huy của đối phương là người tài giỏi. Thế nhưng ánh mắt tán thưởng đó chẳng được mấy, thay vào đó là ánh mắt lạnh băng. Quilio bắt đầu thét lệnh.

-Đại bác tạm ngưng bắn bao trùm, tập trung bắn chụm vào các cứ điểm trước mặt thành và tiêu diệt hỏa điểm trên tường thành

-Ly Diyen farm( Lí Diệc Phàm) dẫn theo bản bộ lính Hoa tấn công từ cánh trái. Diệt các cứ điểm ngoài thành.

-Trung Úy Pallu dẫn theo tiểu đoàn Lê Dương số 8 đánh mặt trung tâm.

-Đại úy De. Vautres chỉ huy đại đội thủy quân lục chiến đánh nghi binh cánh phải, cầm chân lực lượng địch.

-Trung tá Desvaux dẫn theo tiểu đoàn tiểu đoàn Lê Dương số 6 làm dự bị, sẵn sàng tấn công chọc thủng phòng tuyến giặc khi thời cơ tới.

Không thể không nói tài năng chỉ huy của Quilo là vô cùng tài giỏi, đây chính là viên tướng chiến trường dày dặn kinh nghiệm. Vừa vào đã thấy được ưu nhược điểm của quân ta cũng như quân Pháp, Quilio không hề xua lính Hoa lên tiêu hao súng đạn của quân Việt như các chỉ huy Pháp thường làm, mà tập trung quân lính tinh nhuệ, dự định tập sát một đòn cực mạnh, mang ý nghĩa chí tử vào phòng tuyến quân Việt. Lối đánh cực nhanh cực mạnh, và vô cùng bất ngờ này khiến cho quân Việt hoang mang.

Trận thành Mỹ Tho vừa bắt đầu đã sôi trào, cực kì khốc liệt.

Quân Pháp bắn đại bác như không tiếc tiền vào thành, khiến cho quân Việt khốn đốn.

Nói đi thì cũng phải nói lại, đội quân Việt trong thành ngoại trừ mấy trăm lão binh của đồ Trường, số còn lại hầu hết là tân binh mới chiêu mộ, hoặc quân triều đình do quân quy suy đồi tan rã, sức chiến đấu không đáng nhắc tới, gặp phải hỏa lực cường đại của quân Pháp liền tỏ ra hoang mang, nếu như không phải đội đốc chiến ở phía sau đao đã giơ sẵn thì chắc chắn cả quân lẫn quan cùng bỏ chạy tập thể rồi.

Đại bác cày qua cày lại trên chiến trường, quân Việt ở tuyến đầu thương vong thảm trọng, có ít nhất mấy trăm binh sĩ ngã xuống. Cũng may hệ thống cứ điểm đã xây dựng tương đối khá, binh sĩ có thể nằm bẹp trong các chiến hào tránh pháo, nếu không thì con số thương vong còn cao hơn rất nhiều lần.

Không để quân Việt có thời gian thở dốc, quân Pháp dưới mệnh lệnh của Quilio đã đổ bộ, theo mệnh lệnh lập thành 3 mũi tiến công, ào ạt tấn công vào phòng tuyến quân Việt.

Quãng đường từ mặt thành tới bờ sông vốn dĩ không xa, quân Pháp chẳng mất quá nhiều thời gian liền đã tiến sát đến các tiền đồn phòng thủ vòng ngoài của quân Việt.

Sự chuẩn bị, và bố trí của đồ Trường có thể nói là rất tốt, thế nhưng cũng không thể bù đắp được ưu thế tuyệt đối về vũ khí của giặc.

Quân Pháp tiến lên không nhanh không chậm, đội hình tiến công vẫn duy trì rất tốt, lại được pháo binh bắn chụm chi viện, quân Pháp tiến tới khoảng cách trăm bước liền tiến hành luân phiên đối bắn, khiến quân Việt không ngóc đầu lên nổi.

Hỏa pháo mạnh mẽ của Pháp đã bào đi phân nửa sức chiến đầu của quân Việt, các đồn gần như tan hoang, đất sạm vì khói súng.

Khi quân Pháp tiến tới gần khoảng 50 bước, pháo binh Pháp bắt đầu chuyển hướng, bắn vượt qua tường thành Mỹ Tho, gây sát thương cho lực lượng dự bị tuyến sau quân Việt.

Ở khoảng cách này, hỏa súng của quân Việt bắt đầu phát huy, súng nổ liên tục từ trên tường thành và các chiến hào, khiến cho quân Pháp bị chững lại, rất nhiều binh sĩ bị bắn chết trên đường hành quân.

Không chịu thua kém, lính Pháp cũng điên cuồng bắn áp chế về phía binh sĩ thủ thành, khiến cho quân Việt không ló đầu ra nổi.

Tiến tới cách 20 bước, công binh Pháp tiến lên gỡ bỏ vật cản và cạm bẫy, đây là thời điểm quân Pháp chịu thương vong từ hỏa súng của quân Việt nhiều nhất, nếu như có nhiều súng hơn, thì lúc này quân ở các đồn lũy đã có thể bắn cho quân Pháp thất điên bát đảo rồi, thế nhưng tất cả chỉ là nếu như.

Trước khí thế dời non lấp bể ấy quân Pháp bắt đầu đột kích vào đồn lũy.

Quân Pháp tách ra đội ngũ hơn trăm người, tiến lên đánh giáp lá cà với quân Việt trong đồn.

Số còn lại đứng ở phía sau bắn áp chế lính súng trên tường thành Mỹ Tho.

Quân Việt dưới chiến hào không chịu yếu thế, mười mấy quả lựu đạn ống trúc được ném ra, tiếng lựu đạn nổ như ngô rang, quân Pháp bị thổi bay đầu mũi tiến công, chớp thời cơ, quân Việt từ dưới chiến hào ầm ầm lao lên đánh giáp lá cà.

Trận đánh khốc liệt, máu tươi tung tóe, chỉ trong chốc lát, thi thể quân Việt và Pháp đã trải đầy ở đồn lũy, vẫn là đấu pháp quen thuộc lấy mạng đổi mạng của Hồng Vệ Binh, khiến quân Pháp khiếp đảm, thế nhưng ưu thế về số lượng của quân Pháp là tuyệt đối, 100 người đấu với 30 người, chẳng mấy chốc đồn lũy đã gần như bị đánh chiếm, chỉ phút chốc nữa thôi, đồn lũy phòng thủ cửa thành sẽ bị quân giặc đánh chiếm.

Ở sau cửa thành, một tên lão binh Hồng Vệ Binh nhìn dòng quân Pháp đông đặc, đang tiến đánh ào ạt. Mà nở nụ cười lãnh khốc, tên lão binh múa may trường đao thét lớn.

-Các anh em, vì tổ quốc, vì Kỉ Vương, quyết tử.

-Quyết tử.

-Quyết tử.

Một loạt tiếng hô vang ầm ầm đáp lại, 100 chiến sĩ quân Việt ẩn nấp dưới hố cá nhân tránh trận mưa đại bác liền hò reo đáp lại, khởi xướng cuộc tấn công vạn tuế.

Dưới mệnh lệnh của đồ Trường, họ như dòng nước lũ lao ra khỏi thành, bất chợt tham gia vào cuộc hỗn chiến ở lũy đất.

Đây chính là hình thức xa luân chiến, một chiến thuật chiến đấu tàn khốc bậc nhất.

Quân Pháp rối loạn, khối quân Pháp đang ở trong đồn vì phải đánh giáp lá cà với quân Việt cho nên trận hình không còn có thể duy trì chặt chẽ, khối quân ở ngoài thì đang lập trận đối bắn cho nên không kịp trở tay, lòng thác lũ máu thịt binh lính Việt tràn vào trong đồn, lại là một hồi cơn lốc máu, lựu đạn nổ linh tinh khắp nơi, sát thương binh sĩ của cả hai bên, chỉ sau một khắc, giặc Pháp đã bị đánh bật ra khỏi đồn

Quân giặc lúc đi vào có hơn trăm người, lúc ra chỉ còn có phân nửa. Thế nhưng bên phía quân Việt cũng chẳng khá khẩm hơn, trăm người đã mất đi sức chiến đấu, đồ Trường chính là dùng đấu pháp lấy sinh mạng lấp vào lỗ hổng mà.

Sau nửa canh giờ chạm trán, đánh đổi bằng sự thương vong cực lớn của đôi bên, không bên nào giành được mục tiêu đã đề ra.

Pháp không thể dọn dẹp toàn bộ những lũy đất trước thành, làm bàn đạp tấn công tường thành Mỹ Tho. Mà chỉ chiếm được hai lũy đất ở hai bên cánh.

Quân Việt không thể đạt được mục tiêu đã đề ra là sát thương lượng lớn quân giặc, ngược lại bị quân Pháp đánh cho thương thảm trọng, buộc phải chấn chỉnh lại đội ngũ.

Chỉ mới nửa canh giờ, đã có ít nhất hơn 500 binh sĩ bị chết và bị thương, chưa kể đến số thương vong do pháo binh địch gây ra. Nếu tính cả lại, trong cuộc chạm chán nảy lửa này bên phía quân Việt đã mất gần ngàn người.

Nửa canh giờ, đúng vậy chỉ nửa canh giờ ngắn ngủi, đồ Trường đã mất gần một phần tư tổng quân số, và hơn một phần ba chiến lực.

Ngược lại bên phía Pháp thương vong không quá lớn, trên chiến trường đếm đi đếm lại cũng không quá 100 cái xác giặc, có lẽ cũng có một con số tương đương vậy lính Pháp bị thương, thế nhưng nếu như so với đoàn viễn trinh mấy ngàn người của Pháp thì thương vong như vậy quả thật không đáng nhắc đến.

Khóe miệng đồ Trường giật giật, mới thoáng giao tranh, quân Việt đã chịu không ít thiệt thòi, hệ thống công sự vất vả xây dựng gần như đã bị san bằng. Phía trước, phía sau và cả trên mặt thành rải đầy xác binh lính.

Cũng không thể trách đồ Trường được, vì đồ Trường tuy cũng là lãnh binh, thế nhưng kinh nghiệm và trình độ chỉ huy không phai xuất sắc, chỉ huy mấy trăm người còn được chứ mấy ngàn ngươi có phần hơi quá sức, thêm nữa binh sĩ trong thành phần lớn đều là tân binh sức chiến đấu kém. Một con hổ chỉ huy một bầy dê, đương đầu với một con sư tử chỉ huy một bầy sư tử là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau.

Quân Pháp chỉ chững lại trong chốc lát, sau đó Quilio bắt đầu tung tiểu đoàn 6 Lê Dương vốn là lực lượng dự bị vào trận, quyết đột phá trung tâm, xuyên thủng tuyến phòng ngự quân Việt.

Trong tay đồ Trường còn không quá 400 người làm lực lượng dự bị.

Vốn dĩ lúc đầu có cả ngàn binh lính dự bị, thì giờ đây chỉ còn không quá 400, bởi vì cứ liên tục tiếp viện và phản công đã bào mòn đi gần hết lực lượng dự bị cuối cùng.

Còn nhiều người hỏi tại sao trong thành có đến 4000 quân dân phòng thủ lại chỉ còn có 400 quân dự bị? Thì xin thưa rằng thành Mỹ Tho rộng lớn như vậy, cũng cần một lượng nhỏ binh lính đi thủ các hướng khác, trong thành có thế trận cần phòng thủ chuẩn bị đánh chiến tranh đường phố.

Tổng binh sĩ huy động cho trận kịch chiến cửa Nam đã là trên dưới 3000 người. Cả tòa thành rộng lớn như vậy chỉ còn hơn 1000 quân phòng thủ đã là quá bạc nhược.

Sau nửa canh giờ điều chỉnh, Quân Pháp dưới tiếng kèn hiệu lệnh bắt đầu một cuộc tấn công mãnh liệt mới, lần này quân Pháp đã tiếp thu giáo huấn, đem pháo hạng nhẹ lên bờ, bắn thẳng lên mặt thành, áp chết lính hỏa mai, bộ binh vừa bắn vừa đánh giáp lá cà phối hợp nhịp nhàng, những đợt phản công của quân Việt đều bị pháo binh chăm sóc đặc biệt.

Rốt cuộc đến đầu giờ ngọ, quân Pháp đã dọn dẹp xong toàn bộ trướng ngại vật bên ngoài, bắc thang mây trèo lên mặt thành giáp chiến.

Thiên hộ Dương toàn thân đẫm máu, một tay che hông cố gắng giữ chặt vết thương không cho máu trào ra, có vẻ đây là vết thương do lưỡi lê dâm xượt qua gây nên, không trí mạng nhưng khiến máu tươi chảy ướt đẫm chiến bào.

Thiên hộ Dương dẫn theo vài thân binh hầu hết đều mang thương tích đến chỗ phòng thủ của đồ Trường.

-Trường huynh, thế giặc mạnh quá, quân ta sắp không chống nổi, binh sĩ chết và bị thương đã quá nửa rồi, cứ đà này chỉ thủ được không quá nửa canh giờ nữa.

Đồ Trường nhìn chiến trường thở dài. Quân giặc không hề ào ạt mãnh liệt tấn công như trận đồn Tứ Quy, mà chậm rãi đánh chắc tiến chắc, lợi dụng ưu thế về hỏa lực liên tiếp sát hại quân ta.

Chúng chỉ cần đứng vững gót chân liền lập hỏa điểm bắn phong tỏa, liên tục giữ khoảng cách, khiến quân ta có muốn lao lên liều mạng cũng không thể, pháo binh Pháp chi viện rất hiệu quả, kì tích ba vào ba ra của đồ Trường ở đồn Tứ Quy không có khả năng có thể thi triển lại. Cũng đương nhiên thôi, kì tích chung quy vẫn là chuyện hiếm lạ, nếu như kì tích mà xảy ra liên tục thì cũng đã chẳng phải kì tích nữa.

Bất đắc dĩ, đồ Trường buộc phải ra lệnh rút lui khỏi mặt thành, binh sĩ rút vào những chiến lũy đã được chuẩn bị sẵn, chuẩn bị đánh chiến tranh đường phố với quân giặc.

Trong lòng đồ Trường thầm nghĩ, tướng giặc cũng quá khó đối phó rồi.

3000 quân thủ cửa Nam, khi rút khỏi mặt thành chỉ còn gần ngàn người, đa số lại mang thương tích, thành Mỹ Tho thất thủ là chắc chắn rồi, chỉ là quân Việt còn có thể kiên thủ được bao lâu nữa mà thôi.

Đồ Trường vẫn hy vọng rằng có thể thủ vững Mỹ Tho trong vòng nửa tháng, khi đó viện quân từ khắp nơi đổ về Mỹ Tho, có thể lật ngược được thế cờ, thế nhưng mục tiêu lần này có lẽ là quá xa với đối với quân Việt.

Sẩm tối, quân Việt đã rút hết khỏi mặt thành, lẩn trốn vào các căn nhà, các công sự, chuẩn bị phục kích đánh giặc trên đường phố.

Quilio dẫn theo các sĩ quan phụ tá treo lên một đoạn thành còn nguyên vẹn, nhìn toàn bộ thành Mỹ Tho đang bốc khói nghi ngút, mà thở dài.

Khâm phục sức chiến đấu và ý chí quyết tâm của quân Việt, thế nhưng khâm phục là khâm phục, việc tấn công giết chóc vẫn phải làm, quân Pháp kéo pháo hạng nhẹ lên mặt thành, bắn chụm vào từng vị trí, sau đó xua quân xông lên diệt từng khu vực, cuộc giết chóc chỉ chấm dứt khi mà trời đã tối đen, binh sĩ hai bên đã kiệt sức mới dừng lại, lúc này giặc Pháp đã chiếm giữ toàn bộ mặt Nam, cùng với non nửa thành Mỹ Tho.

Bại cục của quân Việt đã định, lính Pháp bắt đầu hò reo vang trời. Săn lùng thương binh quân Việt còn sót lại đem giết đi sạch sẽ.

Ở bên kia, trời đã tối, quân Việt tranh thủ thời gian thở dốc sau một ngày ác chiến.

Thương vong thảm trọng khiến cho quân Việt đã suy yếu.

Quân Việt mặc dù chưa bị đánh bật ra khỏi thành thế nhưng ngày đó không còn xa.

Trong đại trướng trung quân, Đồ Trường vẻ mặt kiên nghị đang nghiên cứu địa đồ thành Mỹ Tho, các tướng như Thiên Hộ Dương, Quản Tu đứng bên cạnh trầm ngâm.

-Dương tướng quân, thương vong của quân ta thế nào?

Thiên Hộ Dương khuôn mặt tái nhợt, thế nhưng dáng đứng thẳng tắp, ý chí vẫn kiên nghị sắt đá.

-Đồ huynh, sau một ngày ác chiến, quân ta thương vong thảm trọng, các tướng sĩ còn khả năng chiến đấu chỉ hơn ngàn. Ngoài ra còn có 400 đốc chiến binh là còn vẹn nguyên sức chiến đấu.

-Khí thế quân giặc đang cao, chỉ cần mặt trời mọc ngày mai, chúng sẽ khởi xướng đợt tấn công cuối cùng, lúc đó, e rằng Mỹ Tho sẽ thất thủ.

Đồ Trường ánh mắt sắc bén nhìn sang bên Quản Tu.

-Quản huynh lão binh bản bộ còn lại bao nhiêu?

Quản Tu nghiêm nghị đáp:

-Hơn 400 lão binh vẫn còn gần đủ, bởi vì họ đều ở phía sau đốc chiến, cho nên thương vong không lớn.

-Trường huynh có cao kiến gì phá địch hay sao.

Đồ Trường nắm chặt tay khuôn mặt nghiêm nghị.

-Hơn 400 tinh binh vẫn còn à, cơ hội xoay chuyển thế cục phải dựa vào họ rồi.

Quản Tu và Thiên hộ Dương đều trợn tròn mắt, ngày hôm nay ác chiến mấy ngàn người đã ngã xuống đều không ngăn cản được quân giặc, liệu mấy trăm người thì có thể làm được trò chống gì.

Đồ Trường quay sang phía hai tướng mỉm cười.

Đêm nay chúng ta sẽ dạ tập.

-Dạ tập,

-Dạ tập ư.

-Đúng vậy chúng ta sẽ dạ tập.

-Quân giặc sau một ngày chiến đấu mệt mỏi, lại đang thắng thế ắt sẽ lơ là phòng thủ, đây chính là cơ hội tốt của ta.

Bọn chúng tàu to, súng lớn, binh sĩ được huấn luyện đầy đủ, thế nhưng bọn chúng lại không thể ngờ được rằng chúng ta lại dạ tập.

-Ta đã nghiên cứu quân giặc, thấy rằng trong lịch sử chúng hầu như chỉ tiến hành quyết chiến ban ngày, rất ít khi đánh đêm. Như thế quân ta có thể gây được bất ngờ lớn cho chúng.

Thời này, bởi vì khuyết thiếu về dinh dưỡng cho nên người thời đại này đa số đều mắc bệnh quáng gà, một triệu trứng bệnh khi mà trời tối không thể nhìn thấy gì, biện pháp chữa bệnh rất đơn giản chỉ là cung cấp đầy đủ chất dinh dưỡng.

Bất kể quân Pháp có hiện đại đến đâu thì lúc lính Pháp viễn dương cũng vẫn mắc phải căn bệnh này, ngược lại mấy trăm tinh binh của Quản Tu, vốn xuất thân tạp nham, có cả quân cướp, địa chủ, và ngư dân, họ đều được bổ xung dinh dưỡng ở mức độ nhất định, cho nên ban đêm bệnh quáng gà với họ là có, thế nhưng không đến nỗi quá tệ. Đồ Trường trong mấy ngày gần đây cũng đã nghiên cứu về vấn đề này, cho nên đã chủ tâm huấn luyện một chút. Đánh đêm chủ yếu là gây hỗn loạn mà không phải chân thực chém giết.

Quản Tu lo lắng hỏi:

-Đánh đêm như vậy trong điều kiện tắt lửa tối đèn, mọi người đều vì mình mà chiến, rất có thể sẽ tự gây thương vong cho chính quân mình, vậy phải làm thế nào?

-Điều này Quản huynh không cần lo, ta vô tình gặp một số cây gỗ mục, thân cây có chất có thể phát sáng trong đê, chỉ cần bôi thứ này lên trang phục binh sĩ, thì có thể tránh việc sát thương nhầm đồng đội rồi.

-Thêm nữa, dạ tập chủ yếu là gây hỗn loạn cho quân địch, thừa cơ giết càng nhiều giặc càng tốt mà không phải là công thành chiếm đất, cho nên chiến thuật có thể linh động, nếu như không đánh được có thể rút lui.

Quản Tu ôm quyền.

-Vậy thì lập tức đi chuẩn bị,

Vâng mệnh đồ Trường, Quản Tu đã sai người đi lấy mấy chục cây gỗ mục phát sáng, bởi vì cây gỗ mục đã lâu năm, có một số thành phần hóa học đã biến chất, phát ra ánh sáng huỳnh quang, chỉ cần bôi lên áo là có thể nhận biêt được phần nào.

Giờ tí đêm ấy, chính vào thời điểm trời tối đen nhất, còn người đã quá mệt mỏi sau một ngày chém giết tàn khốc, mọi người đều đã lâm vào ngủ say, phía quân Pháp chỉ lưu lại một đội quân tuần tra, còn lại đa số đều đã tiến vào mộng đẹp.

Ngược lại bên phía quân Việt, một đội quân 400-500 người, tất cả đều đã nai nịt gọn gàng, người ngậm tăm, ngựa bọc vó, lập đội hình tiến sát quân giặc, tất cả mọi người ở bên tay phải đều có một băng tay có bôi chất phản quang, họ chuẩn bị sẽ đi gây ra cho quân giặc một bất ngờ vô cùng lớn.