Trong khi đội thuyền của Hồng Đĩnh đang lênh đênh trên biển thì Kimura và Lê Nhĩ đã cập bến cảng Tam Á.
Cảng khẩu Tam Á, có mấy chục quán rượu, nhìn mặt bằng chung thì nơi đây cũng được coi là nơi phồn hoa.
Đương nhiên, những quán rượu này cũng không phải là nơi xa hoa gì, các phú hào quyền quý thành Nhai Châu sẽ không xuất hiện ở mấy quán rượu ven bến tàu này. Mà họ sẽ tập trung ở thành Nhai Châu nơi có phục vụ tốt hơn và là nơi xứng đáng với thân phận của mình.
Bởi vậy những quán rượu này có thể nói là nơi chuyên dụng của các thổ phỉ, dân phu phen, những thành phần bất hảo, tất cả đều là chỗ huyên náo khó trị nhất.
Một quán rượu trong đó, các chỗ ngồi đều đầy khách, hơn nữa khe hở giữa các bàn đều chen đầy người, xem trang phục của những khách hàng, xuất thân đều là thổ phỉ.
Tuy rằng trên bàn bọn họ ngoại trừ vài chai rượu kém chất lượng và hải sản rẻ tiền ra thì không còn gì nữa, nhưng những người này vẫn ăn uống náo nhiệt vô cùng, lớn tiếng hò hét là không tránh khỏi, mà cãi nhau đánh nhau càng không thiếu, toàn quán rượu mịt mù chướng khí.
Lão bản quán rượu trốn ở sau quầy hàng cười hì hì đếm tiền, hắn mặc kệ bọn thổ phỉ kia đánh nhau hay là giết người phóng hỏa.
Lão bản quán rượu trốn ở sau quầy hàng cười hì hì đếm tiền, hắn mặc kệ bọn thổ phỉ kia đánh nhau hay là giết người phóng hỏa.
Dù sao giá trị của mấy nhà quán rượu này căn bản không đáng mấy đồng tiền, chỉ cần tiền quỹ mình không bị cướp, vậy thì cũng không có tổn thất gì.
- Lão bản! Rượu ngon món ngon dọn lên cho ta! Lão tử muốn chiêu đãi huynh đệ một phen.
Câu lão bản thích nghe nhất truyền vào tai, hắn mừng rỡ đáp lời vừa ngẩng đầu nhìn, chợt biến sắc, lộ ra thần tình cười nhạo, có chút quái dị nói:
- Lê Nhĩ, sao lần này hào phóng vậy? Nhưng mà ngươi cũng biết, quán ta là buôn bán nhỏ...
Lão bản và Lê Nhĩ đối thoại khiến người khác chú ý.
Mấy người biết Lê Nhĩ, hơn nữa có vài tên thổ phỉ uống say, lập tức lớn tiếng cười nói:
- Lê Nhĩ, đừng có sưng má giả người mập, cái quán rượu tồi tàn này có thể dọn một bầu rượu một con cá là xa hoa rồi, ngươi còn muốn rượu ngon món ngon gì nữa chứ?
Lão bản kia mặc kệ, cười lạnh một tiếng:
- Quán tồi tàn? Hừ!
Lôi một chai rượu trên quầy hàng bỏ xuống quát:
- Nhìn đây là cái gì! Rượi Đế Mao Đài, sản xuất tại Quý Châu! Quán rượu ta không phải là không có rượu ngon món ngon, mà là đám nhãi các ngươi mua không nổi biết chưa!
Lúc tất cả mọi người mở mắt trừng trừng nhìn thứ chất trong chiếc bình sứ tinh sảo ở quầy, đinh đang vài tiếng, ánh mắt mọi người lập tức tập trung trên quầy, chỉ thấy vài miếng bạc vụn, đang nhảy tưng tưng gần bình rượu.
Nhìn thấy màu kim ngân chói lọi, tất cả vô thức hít một hơi lạnh, bạc a!
Ở cái quán tồi tàn này tiêu xài mà dùng tới ngân lượng! Tiền nhiều không có chỗ xài sao? Nên nhớ Mao Đài kia cũng chỉ cần 1 ngân lượng thôi!
Mà lúc này Lê Nhĩ vẻ mặt ung dung nói làm người khác khiếp sợ:
- Xem chút tiền đó chọn vài món lên, nhiều hơn không cần thối.
Mấy tên thủ hạ phía sau hắn, cũng biểu hiện ra thần tình không thèm để ý tới, giống như ném đi vài cái tiền đồng mà thôi, chỉ là thần sắc đắc ý trên mặt chúng ai cũng có thể nhìn ra được.
Lão bản lập tức đổi sắc mặt, động tác nhanh nhẹn thu lấy mấy ngân lượng vào lòng, sau đó vẻ mặt nịnh nọt nói:
- Lê Nhĩ lão đại, xin mời ngồi, rượu ngon món ngon lập tức có ngay.
Những tiếng ồn ào tranh cãi lập tức an tĩnh rất nhiều, mọi người đều nhìn chăm chú vào đoàn người Lê Nhĩ.
Chỉ thấy bọn họ động tác nhã nhặn, khẽ lắc nhìn chăm chú chén rượu thưởng thức có chút như là quý tộc, lúc này, mọi người mới phát hiện, đám người Lê Nhĩ kia đều quần áo chỉnh tề, bên hông còn đeo một thanh bội đao sáng ngời, đặc biệt ở hông phải Lê Nhĩ còn có một khẩu súng hỏa mai ngắn, xa hoa, quả thật CMN xa hoa, đến mấy tên sĩ quan quỷ Tây Dương cũng không hẳn có súng ngắn dắt bên hông đâu.
Mấy người bên mình so với bọn họ, quả thật là trên trời dưới đất.
Lê Nhĩ đương nhiên chú ý tới thần thái mọi người xung quanh, đắc ý nhỏ giọng nói:
- Nhìn xem, đồng dạng tiêu xài mấy lạng bạc, ở quán rượu trong thành có thể dẫn tới oanh động lớn như vậy sao?
- Nếu như chúng ta ở trong thành làm như thế, đám quyền quý kia khẳng định sẽ khinh bỉ chúng ta là những tên nhà giàu mới nổi, nào có thể hưởng thụ cảm giác được người ta săm soi sùng bái như bây giờ.
Đám thủ hạ Lê Nhĩ lập tức vuốt mông ngựa:
- Hắc hắc, lão đại anh minh, vừa rồi động tác lão đại ném ngân lượng thật mới gọi là xuất sắc, nhìn mà con mắt bọn chúng đều trợn trừng, nhiều tên mắt đều trắng dã cả ra! Cảm giác này thật khiến ta còn đang lâng lâng đây.
- Hiện giờ các ngươi mới biết ta là anh minh thần võ cỡ nào rồi chứ? Lúc đầu mấy người các ngươi còn có ý kiến ý cò chống lại ý định đầu nhập chủ công, nếu như không phải lão tử quyết định nhanh, nào có ngày hôm nay quần phẳng áo phiu đi vào quán rượu này xài ngân lượng chứ?
Lê Nhĩ đắc ý nói.
- Phải phải, lão đại anh minh, chúng ta còn xa mới bằng.
Thủ hạ Lê Nhĩ lập tức cúi đầu khâm phục.
Một tên thủ hạ đầu óc linh hoạt đột nhiên nhớ tới hỏi:
- Đúng rồi, lão đại, chủ công bảo chúng ta gây rối loạn ở thành Nhai Châu, hiện giờ chúng ta phải làm sao.
Lê Nhĩ cười nói:
- Đương nhiên là tìm hiểu và kích động rồi, tuy rằng chủ công ra lệnh cho chúng ta gây hỗn loạn, thế nhưng chỉ dựa vào vài người chúng ta thì làm được cái gì, nhiệm vụ của chúng ta là phải kích động lũ phỉ đang ở bến cảng, để chúng đầu nhập chủ công, ngoài ra chúng ta còn phải thăm dò tình báo, tỷ như binh lực bao nhiêu, nơi quân đội đồn trú, tình báo sĩ quan, còn có tình hình biến động của các quan viên trong thành, cùng với các loại thông tin giá hàng nhân số thổ phỉ các nơi....
Để đảm bảo chủ công khi đánh vào đây có thể có những hiểu biết cơ bản về địch nhân.
- Khà, những thứ này là sở trường của chúng ta.
Thủ hạ Lê Nhĩ đều mỉm cười, bọn họ không thấy nghe ngóng tin tình báo có gì là khó.
Vẫn là tên thủ hạ đầu óc nhanh nhạy kia nói:
- Lão đại, tuy rằng thăm dò tình báo không có gì khó, nhưng nhân thủ chúng ta có phải quá ít không? Chỉ có hơn 10 người có thể nghe ngóng được bao nhiêu tin tình báo chứ?
Lê Nhĩ mỉm cười:
- Ha ha, cho nên ta mới tốn mấy lượng bạc tới chỗ này uống rượu.
Lúc thủ hạ của Lê Nhĩ vừa bừng tỉnh đại ngộ, mấy tên đầu mục thổ phỉ từng có quen biết Lê Nhĩ, rốt cuộc đã không nhịn được đi tới.
- Lê Nhĩ lão đại, nhìn dáng vẻ của ngươi gần đây kiếm được một vố sao? Cũng để cho huynh đệ hưởng chút sái chứ? Tài lộ có phải là từ chỗ lần trước hai nhóm người đi tới phải không?
Một tên thẳng thắn mở miệng hỏi trực tiếp.
- Đúng vậy, phát tài mọi người cùng nhau phát mà, độc chiếm sẽ bị mọi người coi là ích kỷ.
Một tên đầu mục thổ phỉ cùng quan điểm gật đầu.
Mà một tên còn lại đột nhiên lộ thần sắc chợt nhớ nói:
- Đúng rồi, lần trước hai nhóm người ít nhất cũng có 3-4000 người, làm sao chỉ có các ngươi trở về? Không phải ngươi bán bọn họ cho nên mới có tiền như vậy?
Lời này lập tức khiến 2 người kia bắt đầu đề phòng.
Tuy nói giữa thổ phỉ với nhau cũng không có quan hệ gì thân mật, nhưng cũng có tập tục ước định, không thể bán đứng người trong nhà, không thì sẽ bị tất cả thổ phỉ trả thù. Nghe thì có vẻ như những hảo hán Lương Sơn Bạc vậy, ma quả thật đám phỉ này cuồng cô cùng Thủy Hử chứ chả phải vừa.
Bởi mọi người đều biết tập tục này, cho nên thủ hạ Lê Nhĩ đều giận dữ nhìn tên ly gián kia, còn Lê Nhĩ lại như không có gì lo lắng hô:
- Tới tới nào, mọi người ngồi xuống nếm thử mùi vị xem rượu Mao Đài là thế nào coi.
Thấy bọn họ cũng không động thân, Lê Nhĩ không khỏi cười:
- Các ngươi cũng không nghĩ thử xem, thủ hạ ta chỉ có hơn mười người, có thể bán được mấy ngàn người sao?
- Bọn họ sao lại không có một ai trở về? Đừng nói với ta tất cả bọn họ đều bị người ta bắt làm tù binh cả đấy.
Cái tên ngữ khí ngay từ đầu không tốt lại nói tiếp.
- Ha, thật đúng như ngươi nói, 2 đoàn người chúng ta lần trước thật sự toàn quân bị diệt, sau khi đã chết hơn phân nửa, tất cả đều bị bắt làm tù binh, đương nhiên, chúng ta cùng mấy tên nhìn trúng thời cơ, đầu nhập làm thuộc hạ người ta. Cho nên giờ đây chúng ta có thể tiêu dao, những người khác còn đang làm cu li kìa.
Lê Nhĩ cười nói.
Còn 2 vị khác vẻ mặt lại khiếp sợ:
- Các ngươi đầu phục chủ mới! Chẳng lẽ hắn xuất thân cũng là thổ phỉ?
Thổ phỉ ngoại trừ là dân nghèo mất ruộng, còn lại đều là võ sĩ lang thang mất đi chủ nhân không ai thu nhận. Đối với việc đầu nhập chủ nhân mới, chẳng những không coi là cừu địch ngược lại còn ước ao.
Còn tên kia, vẫn mang vẻ hoài nghi như trước cười lạnh nói:
- Tức cười! Toàn quân bị diệt? Ngươi nghĩ rằng ta không biết tình huống bên kia sao? Mục tiêu tập kích của các ngươi chỉ là một lãnh địa của tên quận công Đại Nam mà thôi, một cái lãnh địa Quận Công có bản lãnh tiêu diệt 3-4000 thổ phỉ sao?
Lê Nhĩ khinh thường nói:
- Ha ha, còn dám nói ngươi biết tình huống bên kia, vậy ngươi có biết chủ công nhà ta cùng thành chủ Nhai Châu kết phường làm ăn hay không? Có biết chủ công nhà ta chỉ riêng kỵ binh đã có cả ngàn người hay không?
Lê Nhĩ nói phét không biết ngượng.
- Nếu như ngươi không tin, có thể bơi đi xem, chỉ cần ngươi không có địch ý, lãnh địa của chủ công nhà ta tùy ý xuất nhập.
- Tốt! Ta đi xem có phải thật như ngươi nói! Nếu như ngươi nói dối, ta sẽ truy sát ngươi tới chân trời góc biển!
Tên kia nói xong liền quay người đi.
Mặt khác hai vị còn lại đã sớm bị lời Lê Nhĩ nói chấn động đến ngẩn người, nhưng lập tức tỉnh táo lại nịnh bợ:
- Lê Nhĩ lão đại không cần để ý tới để ý tới hắn, ca ca hắn ở trong đội ngũ xuất động lần trước, trong khoảng thời gian này hắn liều mạng thăm dò tin tức.
- A! Nguyên lai là vậy, chỉ cần ca ca hắn không chết trận tại chỗ, như vậy hắn tới lãnh địa chủ công nhà ta khẳng định có thể tìm được. Được rồi, các ngươi còn có việc gì sao? Còn có ý đánh lãnh địa chủ công nhà ta không phải là một ý kiến hay đâu.
Lê Nhĩ liếc mắt nói với hai người bọn hắn.
- Ha ha! Chúng ta nào dám to gan lớn mật như thế! Hì hì! Chúng ta muốn hỏi một chút, không biết chủ công Lê Nhĩ đại nhân còn muốn chiêu người hay không? Nếu như Lể Nhĩ đại nhân có thể giới thiệu một chút, chúng ta vô cùng cảm kích.
Hai vị này quả thật là một bộ dáng chó nịnh bợ chủ nhà.
Không trách bọn họ lại như vậy, bọn họ hiện giờ so với lưu dân lưu lãng cũng không bằng, không chỉ không có địa vị, càng không nói thu nhập cố định, còn phải nuôi một đống thủ hạ ngày qua ngày rất là khó khăn, hiện tại nghe được có người tuyển nhận thổ phỉ làm thuộc hạ, sao không vội nắm lấy cơ hội cho được.
Lê Nhĩ cau mày nói:
- Hai vị lão ca, tuy rằng hiện tại ta là thuộc hạ của chủ công, nhưng chức vụ cũng không xếp hạng nào, ngay cả thủ hạ của ta cũng không có chức vụ nữa.
Chính là thủ hạ Lê Nhĩ cũng thần sắc buồn bã gật đầu. Kỳ thực cũng phải, thật sự đầu nhập vào Hồng Đĩnh, chỉ là hai người Lê Nhĩ cùng Kimura mà thôi.
Hai người nghe vậy chỉ có thể cười khổ, xem ra tên Lê Nhĩ không muốn giới thiệu thôi.
Hiểu rõ điểm này hai người lập tức đổi giọng nói:
- Ha ha, nguyên lai là như vậy, xem ra chúng ta si tâm vọng tưởng quá mức. Đúng rồi, không biết Lê Nhĩ lão đại có thể giới thiệu một chút hay không, có công tác gì chúng ta có thể trợ giúp, để hai người chúng ta kiếm chút sống qua ngày?
Lê Nhĩ mỉm cười:
- Ha ha, đương nhiên, chủ công nhà ta có chút nhiệm vụ cần các ngươi hỗ trợ, thù lao khẳng định là hậu đãi, thưởng mấy trăm lượng, thậm chí ngàn lượng tuyệt không nói chơi.
- Lão đại, chủ công đánh tới thành Nhai Châu rồi!
Câu nói đầu tiên khi hắn tới, khiến bọn Lê Nhĩ chấn động cả người.
Lão bản quán rượu hiển nhiên cũng nghe được, dường như hắn định đi ra ngoài, nhưng lại lo lắng gì đó tiếp tục dựng tai nghe trộm.
- Nhanh như vậy ư?
Đầu tiên là Ni Nhĩ quét nhìn xung quanh, thấy lão bản quán rượu đang cúi đầu bận rộn, trong mắt hắn chợt lóe hàn quang, sau đó mới dùng giọng thấp nhất hỏi.
- Bình thường quan binh tập kết chuẩn bị chiến đấu không có hai ba hôm khó lòng mà chuẩn bị xong, từ lúc chúng ta đi chủ công bắt đầu tập kết quân đội, chúng ta tới đây chưa được bao lâu Chủ Công đã mang quân đánh tới rồi hay sao.
- Trời ơi, ta biết quân đội của chủ công đều là hạng tinh nhuệ trong tinh nhuệ mà.
- Chủ công hạ lệnh chúng ta tận sức gây rối, phá hỏng thủy quân tập kết, đồng thời tìm hiểu tin tình báo thủy quân, ta đoán sẽ rất nhanh thôi chủ công đã chuẩn bị đánh thành Nhai Châu rồi!
- Ha ha! Đây chính là cơ hội tốt, ta đoán chắc lúc này thành Nhai Châu còn chưa nhận được tin thiếu chủ bọn họ đã tử vong, sợ rằng bây giờ còn đang chờ đợi đối tác tới giao dịch:
thời điểm này chủ công đột nhiên bất ngờ đánh tới, tuyệt đối có thể khiến bọn họ trở tay không kịp.
- Hơn nữa các ngươi đừng quên thổ phỉ thành Nhai Châu, chỉ cần chúng ta mời chủ công tuyên bố “chỉ cần lập công liền trở thành gia binh tân thành chủ”, sợ rằng tất cả thổ phỉ đều sẽ tham gia tấn công.
Nghe được Lê Nhĩ phân tích, thủ hạ Lê Nhĩ lập tức sĩ khí sôi trào, nỗi lo lắng binh lực địch ta chênh lệch quá lớn cũng hoàn toàn biến mất.
Lê Nhĩ không hổ là đầu mục, lập tức bắt đầu hạ mệnh lệnh:
- Ngươi, lập tức tới Mumon gia tộc hồi báo tình hình, cười nhạo một chút tên Kimura kia, hỏi hắn xem lúc chúng ta dốc sức thì hắn đang làm gì.
- Ha ha! Nếu như không phải sợ chủ công trách tội, ta thật cũng không muốn nhắc nhở hắn, bởi nếu như ta lập ra quân công thật lớn, nói không chừng tân thành chủ chính là ta đây.
Nghe nói như thế, thủ hạ Lê Nhĩ sửng sốt một chút, tiếp đó hai mắt liền sáng lên.
Bọn họ ai mà không biết đảo Quỳnh Châu hiện đang là ngư long hỗn tạp các thế lực, các thành chủ hầu hết đều là đại diện của một thế lực Tây Dương hay là quan lớn nhà Thanh nào đó.
Nếu như lão đại nhà mình được chủ công bổ nhiệm làm thành chủ, vậy mình chẳng phải cũng nước lên thuyền lên cao sao!
Thấy thần sắc đám thủ hạ, đặc biệt là thần tình tên phái đi thông báo gia tộc Mumon, Lê Nhĩ lập tức nghiêm túc nói:
- Đừng nghĩ bất chính! Nếu như cố ý giở trò quỷ, trước khi chủ công xử phạt ta, ta sẽ diệt các ngươi trước! Chỉ cần chúng ta thành thành thật thật làm việc, lập được đại công, lẽ nào chủ công còn bạc đãi chúng ta hay sao? Cho nên, không cần nghĩ gì khác, chỉ cần lão đại các ngươi lập công lớn hơn những người khác, chức thành chủ còn có thể là người khác sao?
Thấy thủ hạ khôi phục lại, Lê Nhĩ tiếp tục hạ mệnh lệnh:
- Ngươi đi tìm hiểu tình hình thuỷ quân; ngươi đi tìm hiểu tình hình bên trong thành; ngươi đi len lén đưa tin chủ công đồng ý chào mời thủ hạ ra ngoài, đừng gióng trống khua chiêng, chỉ cần để các đầu mục biết là được.
Còn nữa, ngươi lập tức chiêu tập nhân thủ ẩn nấp gần cửa thành! Nhanh! Lập tức hành động!
Lúc thủ hạ Lê Nhĩ nhanh chóng rời đi, Lê Nhĩ mới cười dài đi tới trước mặt lão bản quán rượu.
Lão bản đánh rùng mình một cái, căng mặt tươi cười hỏi:
- Lê Nhĩ đại nhân! Không biết ngài có gì phân phó?
- Lão bản! Vừa rồi ta nói với huynh đệ, ngươi đều nghe rõ ràng chứ? Tin tức truyền vào thành chưa?
Lê Nhĩ cười híp mắt nói, các thủ hạ còn bên cạnh hắn nghe vậy lập tức vây quanh lão bản.
Lão bản cuống quít lắc tay nói:
- Lê Nhĩ lão đại! Ta không biết ngươi nói cái gì, ta cùng bên trong thành không có quan hệ gì cả. Ngài nghĩ xem, nếu có quan hệ, ta còn cần ở nơi này làm lão bản sao? Đã sớm vào thành mở cửa tiệm rồi!
Lê Nhĩ cười cười:
- Nếu như ngươi không đưa ra Mao Đài, ta cũng sẽ cho rằng ngươi cùng bên trong thành không có quan hệ gì. Nhưng mà ngươi lại đưa ra rượu Đế Mao Đài nha, lại còn đưa ra nhiều bình như vậy, mà ta cũng vừa biết, Mao Đài này là từ tàu của nhà Thanh mới chuyển vào thành. Hiện giờ ở trong thành còn chưa bắt đầu bán loại này, ngươi ở đây đã có, ngươi sẽ không nói ngươi là một lão bản quán rượu ven bến tàu, có tư cách thu được hạn ngạch loại rượu quý này chứ?
- Ta...
Lão bản thấy bọn người Lê Nhĩ đã lộ ra hung quang, vội vàng tỏ vẻ đáng thương kể lể:
- Lê Nhĩ lão đại! Dù là ta có quan hệ với trong thành, ta cũng không đem tin truyền ra, buông tha ta được không? Chỉ cần không giết ta, làm gì ta cũng được mà!
Lê Nhĩ lắc đầu:
- Ta không có thời gian rỗi này, nhưng nếu như ngươi đối với chủ công nhà ta có hữu dụng thì...
Vốn lão bản bị câu trước làm hoảng sợ, lập tức nói:
- Hữu dụng hữu dụng, ta biết các lão bản ven bến tàu đều là tâm phúc của thành chủ!
Lê Nhĩ bừng tỉnh đại ngộ:
- Thì ra là thế, khó trách không có một lần nào quân phản loạn thổ phỉ có thể thành công được.
Nói xong phất tay, tên thủ hạ lập tức đâm thẳng binh khí vào thân thể lão bản.
Nhìn thần sắc lão bản không thể tin được, Lê Nhĩ cười nói:
- Thật không hay, nếu như ngươi không nói các lão bản quán rượu đều là tâm phúc của thành chủ, ta đây cũng sẽ không giết ngươi.
Lúc rời khỏi quán rượu, Lê Nhĩ hạ lệnh cho đám thủ hạ.
- Phái người chú ý các lão bản quán rượu ven bến tàu, bọn họ có động tĩnh gì, lập tức tiêu diệt. Mấy người các ngươi lưu lại giải quyết hậu quả đi.
Nhưng Lê Nhĩ không biết, hắn vừa đi ra, tên thủ hạ lưu lại phụ trách giải quyết hậu quả, bởi bản năng giết người phóng hỏa hủy thi diệt tích, khiến bọn chúng lập tức theo thói quen châm lửa đốt trụi quán rượu.
Lúc này ở một nơi sâu trong núi cách thành Nhau châu ước chừng 50 dặm.
- Tam thúc, Lê Nhĩ phái một thủ hạ tới đây, như là có tình huống gì đó khẩn cấp, nhất định phải gặp người mới chịu nói, người xem thế nào?
- A? Có phải là chỗ Hồng Đĩnh có mệnh lệnh gì? Ừ! Gọi hắn vào đây.
Nghe được tin tức thủ hạ Lê Nhĩ truyền đến, Kimura cùng Katou đều ngẩn người.
Một hồi lâu sau Katou mới có chút chần chờ nói:
- Tam thúc! Hồng... chủ công binh sĩ của hắn cũng quá lợi hại chứ? Không ngờ thoáng cái liền tiêu diệt thiếu chủ thành Thanh Nguyệt, lại còn thu giữ hơn mười chiến hạm, càng thêm lợi hại là trong thời gian chỉ chốc lát vậy thôi đã hoàn thành tập kết chuẩn bị đánh thành Nhai Châu, nếu là tác phong quân Thanh thì chưa biết chừng kéo dài vài ba hôm chưa chắc đã tập kết xong ấy chứ?
Bởi có thủ hạ Lê Nhĩ ở đây, cho nên Katou không dám gọi thẳng tên Hồng Đĩnh.
- Lê Nhĩ hành động thế nào?
Kimura cau mày hỏi, hắn cũng không cho rằng Hồng Đĩnh gấp rút làm loạn như vậy có thể thành công, không nói lính đánh thuê Tây Dương đồn chú gần đây, cùng các binh sĩ thổ hào phụ thuộc thành Nhai Châu, chỉ cần thành Nhai Châu đã có nửa vạn quân chính quy. Thành Nhai Châu chiếm giữ địa lợi, không có khả năng bị thua bởi vài ba ngàn người của Hồng Đĩnh được.